Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 65: Hoài nghi (length: 8278)

Đặc biệt là trước đó còn có người nói trông thấy nàng ngang nhiên nói chuyện với Lý Minh Quân.
Mọi người trong lòng liền nhớ, không ngờ tới, ngày hôm nay lại để cho người ta bắt gặp.
Nhìn thấy xe chở hàng của Lý Minh Quân dừng ở cửa nhà họ Chu, tất cả mọi người ném ánh mắt khinh bỉ qua.
Lập tức liền nhìn Tư Niệm mặc váy bước ra.
Trong thôn này có ai ngày nào cũng mặc váy, tóc tai bù xù chứ.
Xem bộ dáng chính là không làm việc đàng hoàng!
Mọi người càng cảm thấy Tư Niệm không đứng đắn.
Lý Minh Quân chỉnh đốn qua loa, lại nhấc túi lớn đồ tạp hóa lên.
Cũng không biết là thứ gì, nặng như vậy!
Hắn mở ra nhìn thoáng qua, thấy toàn là những bộ phận của con heo không ra gì.
Trong lòng nhất thời xem thường, còn để Vu Đông cố ý đưa tới, hắn còn tưởng rằng là thứ gì tốt.
Chỉ có vậy thôi sao? Chỉ có vậy thôi sao?
Lý Minh Quân vì lấy lòng mỹ nhân, lập tức từ trong xe móc ra thịt ba chỉ ngon nhất mà người nhà để dành, đi về phía cổng sắt.
Lần này hắn không dám như lần trước tìm đường chết, cất giọng hô: "Nhỏ tẩu tử, cho ngươi đồ tốt nè."
Xung quanh nhiều người như vậy, hắn không tin lần này Tư Niệm còn dám trước mặt nhiều người như vậy để con chó bẩn kia đuổi mình đi!
Hôm nay hắn vì đến xem Tư Niệm, còn mang theo cái đồng hồ An Đông mà mình luôn không nỡ đeo.
Cố ý khoe ra, sợ Tư Niệm không thấy.
Đây chính là biểu tượng của người trong thành, người nông thôn không ai đeo.
Tư Niệm nhìn thấy lại là cái tên dầu mỡ đáng ghét này, đáy mắt hiện lên vẻ phản cảm.
Nhưng nhìn đồ vật hắn cầm trong tay, thầm nghĩ chẳng lẽ là Chu Việt Thâm để hắn mang tới sao?
Chu Việt Thâm sao lại coi trọng người như thế này?
Tư Niệm hơi mất kiên nhẫn, nhưng vì làm những thứ này, nguyên liệu đều đã chuẩn bị xong.
Lúc này đi tới, cũng muốn xem xem người này muốn làm gì.
"Để ở đó, ngươi đi đi." Tư Niệm dừng lại ở phía trong cổng sắt cách đó vài bước, thực sự không muốn tới gần tên dầu mỡ này.
Quả nhiên nghe xong lời này, Lý Minh Quân lập tức sầm mặt, giọng điệu âm dương quái khí nói: "Nhỏ tẩu tử nói lời gì vậy, ta cất công đưa đồ đến cho ngươi, đến cửa cũng không cho vào một chút? Cũng quá đáng đó."
Tư Niệm: "Nam nhân ta không trả tiền công cho ngươi sao?"
Lý Minh Quân sửng sốt, lập tức trầm mặt: "Ngươi có ý gì?"
Tư Niệm khoanh tay: "Đã trả tiền công, ngươi chỉ là một người khuân vác thôi, ta bảo ngươi để ở đâu thì ngươi để ở đó, sao lại là quá đáng?"
Lý Minh Quân: "....."
Mặt hắn lúc xanh lúc trắng, hóa ra, Tư Niệm từ đầu đến cuối chỉ xem hắn là người làm công của nhà họ Chu!
"Có phải ngươi hiểu lầm gì không, tuy ta giúp nhà họ Chu lái xe, nhưng ta không phải người làm công, ta đến đây giúp là vì nể mặt chị dâu ta thôi, đúng rồi, nhà ta ở trong thành, Nam Thành ngươi biết không?"
Đó là khu phồn hoa nhất ở đây.
"Vậy thì sao?" Tư Niệm khinh miệt nhếch môi: "Chẳng lẽ ngươi không nhận tiền công?"
Lý Minh Quân nghẹn họng.
"Ta nói lần cuối, bỏ xuống cổng rồi đi nhanh, không thì ta thả chó đấy."
Lý Minh Quân vô cùng tức giận, không cam lòng nói: "Ngươi vì một mình Chu Việt Thâm mà đuổi ta như vậy sao, ngươi xem hắn keo kiệt như thế, mở trang trại nuôi nhiều như vậy mà không nỡ cho ngươi một chút đồ tốt, toàn là đồ bỏ đi, ta còn cố ý để dành cho ngươi một miếng thịt ba chỉ đấy!"
Tư Niệm nghe vậy thì muốn trợn trắng mắt.
"Ha, ngươi để dành cho nhà ta miếng thịt ba chỉ, ta còn phải cảm ơn ngươi sao? Có cút không thì bảo, không cút thì ta thả chó."
Mặt Lý Minh Quân lúc trắng lúc xanh.
Trừng mắt nhìn nàng một chút, bất đắc dĩ rời đi.
Tư Niệm cũng rất không vui, tên đàn ông này quá là ảnh hưởng tâm trạng.
Một lần còn thôi, mà còn hết lần này đến lần khác?
Chuyện này hôm nay, nhất định phải nói với Chu Việt Thâm.
Người này đào chân tường mà đào tới tận cửa nhà rồi, hắn thì còn đang ở trang trại nuôi gà Maca.
Tuy trong lòng rất bực bội, nhưng Tư Niệm vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
Chu Việt Thâm đưa đồ rất đầy đủ, mà còn rõ ràng là đã được làm sạch cẩn thận, móng heo, lông đều được đốt đi, cạo rất sạch, không cần nàng phải xử lý gì thêm.
Ruột già thì càng không cần nói, Tư Niệm lại bỏ thêm chút rượu gia vị và giấm lặp đi lặp lại chà xát, cũng không thấy chà ra cái gì bẩn cả, xem ra nam nhân so với nàng còn rành hơn về khoản làm sạch sẽ.
Bất quá Tư Niệm vẫn là dùng giấm và bột mì nhào thành hỗn hợp xoa lên một hồi rồi dùng nước sạch rửa lại mấy lần.
Rửa xong thì bỏ vào nồi luộc, thêm hành gừng rượu gia vị vào để khử mùi tanh, đến khi ruột co lại, đổi màu thì vớt ra.
Gia vị thì nàng đã chuẩn bị sẵn.
Đồ ngốc cũng làm được.
Lần lượt là gừng, hành tây, ớt khô, tỏi, hoa hồi, quế, lá thơm...
Mấy thứ này mua cũng khá dễ.
Chờ luộc ruột già xong thì trực tiếp dùng xì dầu, nước tương, muối, chút nước hàng, lượng vừa phải đổ vào nồi sắt, thêm nước lã vào, đun cho nước gia vị nóng lên.
Lập tức bỏ ruột đã xử lý vào nồi, đảo đều một chút, nước xâm xấp mặt ruột là được, rồi bắt đầu đun nhỏ lửa cho gia vị ngấm vào ruột cho thật ngon.
Thời gian còn lại, Tư Niệm rửa sạch xương ống.
Xương ống có nhiều gân và thịt, cần phải hầm lâu hơn.
Đặc biệt là tủy trong xương, ninh nhừ thì húp ra nước canh tủy béo ngậy, thơm nức mũi.
Đừng nói là ngon như thế nào.
Giá trị dinh dưỡng cũng đặc biệt cao!
Thời gian trôi nhanh, ruột heo cũng gần kho xong, mở nắp nồi ra là mùi thơm nồng nàn của nước tương xộc vào mũi, không hề có chút mùi tanh nào, từng khúc ruột đều chuyển thành màu nâu đỏ.
Tư Niệm cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng, cảm thấy đậm đà, vị mặn ngon miệng, càng nhai càng dai. Đến cả nước sốt cũng thơm phức, dùng để kho tai heo, móng heo ăn cũng ngon tuyệt.
Thấy thời gian không còn sớm, Tư Niệm quyết định canh xương heo để đến tối hầm.
Thế là bắt đầu nấu cơm, cho thêm mỡ heo, xào nhanh món eo heo, thận heo tanh cũng rất nặng nhưng làm sạch rồi ăn với cơm thì rất ngon, tươi non không tanh.
Trời nóng, người nông thôn đều thích ăn canh cà chua.
Canh chua thật ra dinh dưỡng không cao nhưng lại là món mà người nông thôn thích ăn nhất, không chỉ dễ ăn mà lại dễ nấu, rẻ tiền.
Tư Niệm cũng rất thích ăn, nhưng với điều kiện là phải có món mặn đi kèm.
Nàng cắt một bát ruột heo kho, rắc hành thái lên, lại gắp một ít củ cải muối chua, dọn ra hai món ăn, bữa tối coi như xong.
Có thịt có canh, ăn cùng với cơm lại không bị ngán!
Bọn trẻ lớn nhỏ về trước tiên là làm bài tập, đến giờ cơm thì lại rất chủ động.
Vì Chu Việt Thâm nên giờ cơm của nhà họ Chu cũng hơi muộn.
Vừa ngồi xuống, Chu Việt Thâm đã về.
Vào phòng đã nghe mùi thơm nồng nặc này, cái mùi tương thơm lừng lại hòa lẫn với mùi thơm của cơm trắng, đúng là quá quyến rũ.
Lên bàn, Tư Niệm mới do dự mở miệng.
"Chu Việt Thâm, quan hệ giữa anh với Lý Minh Quân như thế nào?" Tư Niệm cảm thấy nếu quan hệ không tốt, chắc chắn sẽ không thường xuyên để Lý Minh Quân mang thịt tới đây.
Chu Việt Thâm hơi dừng lại, rồi nhíu mày hỏi: "Lý Minh Quân? Sao em biết hắn?" Tư Niệm mới tới đây không lâu, nên Chu Việt Thâm có chút nghi hoặc.
Lý Minh Quân bình thường chỉ đi trang trại, mà còn đi khá sớm, theo lý thuyết thì rất ít khi chạm mặt.
Tư Niệm nghi hoặc: "Chẳng lẽ không phải anh bảo hắn mang thịt đến cho em à?"
Chu Việt Thâm nhíu chặt mày hơn, giọng nói trầm thấp: "Hôm nay hắn đưa cho em??"
Tư Niệm chậm rãi gật đầu: "Đúng, đã không ít lần rồi..."
Nhìn Chu Việt Thâm như vậy, chẳng lẽ hắn không biết gì sao?
Tư Niệm nghi ngờ.
Chẳng lẽ đối phương vì làm quen với mình, mà lại thường xuyên mang thịt đến cho mình à?
Trong tiểu thuyết Lý Minh Quân vốn là một gã thích "đào mỏ".
Ánh mắt đen thẳm của Chu Việt Thâm đột nhiên nheo lại!
Người khác có lẽ hắn sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại là Lý Minh Quân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận