Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 136: Nàng đều muốn (length: 8413)

Dù không thiếu tiền, nhưng nhàn rỗi chẳng có việc gì cũng là lãng phí thời gian.
Bánh ngọt thứ này, người có tiền thích ăn, trẻ con cũng thích ăn.
Chỉ là người trong thôn phần lớn không nỡ bỏ tiền mua thôi.
Nhưng nếu mình bán rẻ hơn một chút, kiếm chút tiền lẻ vẫn nhẹ nhàng.
Nàng biết làm nhiều loại bánh ngọt, nào bánh quế, bánh đậu xanh, bánh gạo nếp các loại.
Đều tương đối đơn giản, mà lại dễ dàng thu hồi vốn.
Thật ra Tư Niệm cũng thấy, thôn này vẫn còn nghèo, nhà có điều kiện tốt cũng chỉ có như nhà Chu Việt Thâm.
Kinh tế được kéo lên hoàn toàn là vì, có nhiều người nhờ trại heo của hắn có công ăn việc làm, gia cảnh nhờ đó mà cải thiện.
Đa số người vẫn dựa vào trồng trọt để sinh sống.
Tuy hộ cá thể ngày càng nhiều, mọi người cũng thấy làm ăn hộ cá thể kiếm được tiền, nhưng người nông thôn thật thà, chất phác đã quen, có thể bước ra bước này rất ít người, huống chi là vốn liếng làm ăn cũng không có.
Tư Niệm cảm thấy, cái thôn này, ngoài trừ vài người quá đáng ra, đa phần mọi người vẫn tốt.
Chỉ là cuộc sống quá khổ.
Như mấy bà thím hôm qua đến giúp, cơ bản đều ở nhà làm việc từ sớm tới tối, mệt gần chết, giống như một con trâu già không ngừng cày cấy.
Vùng quê xa xôi tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng, cho nên phụ nữ tầm tuổi nàng trong thôn cơ bản không ai được đi học, tất cả đều là mù chữ.
Khi còn nhỏ làm việc nhà, lớn lên làm việc nhà chồng, về già vẫn phải làm cho con cái.
Cứ như thể họ sinh ra vốn đã định phải vậy.
Tư Niệm thấy mà xót, dù không thể thay đổi được, nhưng nàng thực lòng mong muốn những người phụ nữ này không phải khổ sở như vậy.
Nàng muốn đi học, sau này có đường khác để đi.
Cho nên Tư Niệm nghĩ, những người có quan hệ tốt, nàng có lẽ có thể dạy những món bánh trái vặt của mình cho họ, làm ăn lớn thì không được, buôn bán nhỏ vẫn có thể thử xem.
Ví dụ như nhà Lâm, chị dâu của nàng ấy khéo tay, lại nấu ăn ngon.
Tư Niệm định dạy cho chị ta tay nghề làm bánh ngọt, Chu Tuệ Tuệ là người thật thà chất phác, nhân phẩm tốt, lại trẻ tuổi.
Hiện tại anh trai có thể đến trại heo giúp Chu Việt Thâm bốc hàng, chị ấy cùng mẹ đi chợ làm một sạp nhỏ, thu nhập tuyệt đối không thua gì trồng trọt.
Lần trước đến nhà Lâm thấy, đất nhà Lâm cũng không tốt lắm, lại là đất cát.
Anh trai thì bận, bố đi lại không tiện.
Chỉ dựa vào hai người phụ nữ có thể trồng được bao nhiêu thứ, chi bằng làm chút ít kinh doanh thì thiết thực hơn.
Tư Niệm nghĩ vậy, trong lòng cũng có chủ ý.
Nhưng chuyện này cũng không thể vội, thấy trời không còn sớm, nàng vào bếp, tiệc rượu người đến quá đông, gần như vượt quá dự tính.
Cho nên đồ ăn còn lại cũng không nhiều, chỉ còn một ít xương sườn của món chính.
Tư Niệm định tối hầm canh uống, bồi bổ cơ thể.
Đương nhiên, lần này nàng bồi bổ cho chính mình.
Còn ở một bên khác, chị dâu họ Chu vừa cầm bánh đậu xanh về nhà, lại gặp em chồng Trương Thiến.
Nàng vô ý thức giấu gói bánh đậu xanh ra sau lưng.
"Chị dâu, cái gì ngon thế?" Trương Thiến là em gái chồng của nàng, đọc mấy năm sách, thuộc thành phần trí thức.
Ở nhà được nuông chiều, chỉ biết ăn với nằm.
Có gì ngon đều cất giấu.
Hôm qua con trai mang bánh đậu xanh về cho em trai em gái đều bị nó cướp, lệch bà bà bất công, nàng đau con mới nghĩ hôm nay đi mua chút cho Tư Niệm.
Không ngờ lại đụng ngay lúc này.
"Không có gì." Nàng ngượng ngùng cười nói.
Trương Thiến sắc nhọn nói: "Ôi, vừa nãy ta về thấy cả rồi, cái con Tư gia cho chị một gói lớn bánh đậu xanh, chị còn giả vờ, định ăn một mình hả, chúng ta còn chưa phân gia đâu, chị dâu sao lại ích kỷ thế."
"Em không cần nhiều, cho em một nửa là được rồi."
Chị dâu họ Chu mặt khó coi: "Tiểu cô, chị cho em vài cái nếm thử, nhà có nhiều con nít, cho em là không đủ... "
Một nửa quả thật hơi tham lam.
"Trẻ con ăn được bao nhiêu đâu, chị với cái con Tư Niệm không phải thân nhau lắm sao, hết rồi lại đi tìm nó không phải là tốt?"
"Thôi được rồi, mau đưa em đi, em đói chết rồi." Trương Thiến giật lấy bánh đậu xanh trong tay chị dâu, vừa ăn vừa đi vào phòng trong.
Ánh mắt đảo qua đảo lại, hôm qua đám cưới anh trai Chu, Chu Đình Đình còn chưa về đâu, con Tư Niệm này ngược lại hào phóng, đồ ngon như thế cho nhiều vậy!
Vừa nãy nó còn nghe thấy hết cả!
** Trong thành phố.
Phó Dương người đầy hơi lạnh trở về Phó gia.
Phó Thiên Thiên đang phàn nàn chuyện nhà Tư đi đám cưới mà không mang theo quà cáp gì, thấy Phó Dương trở về, còn rất kinh ngạc: "Anh, anh đi đâu đấy? Em nói anh biết, hôm qua em đi ăn đám cưới Tư Niệm, hoành tráng lắm nhé!"
Vợ chồng Phó gia cũng nghi ngờ nhìn con trai, hôm qua nó nghỉ ngơi, bình thường nếu có nghỉ cũng ở lì trong thư phòng chứ không ra khỏi cửa, thế mà hôm qua lại mất tích cả đêm.
Bây giờ mới phong trần mệt mỏi trở về, còn đầy mùi rượu.
Phó Thiên Thiên tiến lên hít hà, ghét bỏ cau mày, khoa trương kêu lên, "Oa, anh, anh uống bao nhiêu vậy, thúi quá đi!"
Vợ chồng Phó gia nhíu mày nhìn con trai.
Rõ ràng không biết chuyện gì đã xảy ra với nó.
Từ nhỏ Phó Dương đã là một người tính tình nhẫn nhịn, có chuyện gì đều tự giấu kín, chưa từng nói cho người ngoài.
Đến mức rất khó gần.
Lớn lên tính cách này cũng không đổi.
"Chẳng lẽ anh vì Tư Niệm cưới chồng, sẽ không còn bám riết lấy anh nữa, mừng quá, nên tối qua đi cùng người ta chúc mừng hả?" Phó Thiên Thiên kinh ngạc suy đoán.
Nào ngờ sắc mặt Phó Dương lại càng khó coi, không nói gì, cũng không quay đầu lại mà lên lầu.
Để lại Phó Thiên Thiên một mặt khó hiểu.
Rất nhanh, hay tin Phó Dương say xỉn về nhà, Lâm Tư Tư mang theo canh giải rượu đến.
Nghe nói Tư Niệm cưới xong, vợ chồng Phó gia cũng có chút nóng ruột.
Lúc này cố tình hòa giải quan hệ của hai đứa trẻ, liền bảo Lâm Tư Tư lên lầu chăm sóc.
Lâm Tư Tư lần đầu tiên bước vào phòng của Phó Dương, tim đập loạn.
Người đàn ông đang nằm trên giường, là người mà cả cuộc đời này nàng đã trót nhìn trúng và say mê, vì hắn không tiếc cùng Chu Việt Thâm ly hôn, hãm hại Tư Niệm, chỉ muốn đạt được người.
Hắn tuấn tú đẹp trai, dù không thành thục và ổn trọng như Chu Việt Thâm, nhưng gương mặt cao ngạo lạnh lùng, đôi mắt nửa đêm sáng quắc, cùng với khí chất đặc trưng của con nhà giàu toát ra, khiến người khác mê mẩn.
Xuất thân cao quý, năng lực lại mạnh, tương lai lại còn trẻ mà đã làm thiếu tá.
Tiền đồ không phải hạng người như Chu Việt Thâm có thể sánh được.
Thời gian có tiền, Lâm Tư Tư đã không phải là chưa trải qua.
Dù sao xưa nay Chu Việt Thâm không hề hà khắc với nàng.
Nhưng sự thỏa mãn về vật chất mãi mãi không bằng thỏa mãn về tinh thần.
Nàng có nhiều tiền, mãi mãi cũng vẫn là một người nông dân trong mắt người đời, ở nhà chăn heo.
Nhưng mà ở cùng Phó Dương, mọi thứ sẽ thay đổi khác.
Quyền thế và tiền tài, nàng đều muốn.
Lâm Tư Tư lấy hết dũng khí, bước vào phòng của người đàn ông.
Căn phòng một màu đen tối, trên giường có một bóng người cao lớn đang nằm.
Mùi rượu nồng nặc tràn ngập cả phòng.
Giờ phút này, trong lòng Lâm Tư Tư bắt đầu nảy sinh ý nghĩ táo bạo!
** Tư Niệm đạp xe chở Dao Dao đi chợ mua đồ ăn, đồ ăn trong nhà không còn nhiều, hôm nay tiện đi chợ, nàng đi dù trễ, nhưng có xe đạp vẫn nhanh hơn người khác, đi về cũng nhanh.
Trong nhà không thiếu thịt, rau thì chẳng còn bao nhiêu.
Cũng không thể cứ mỗi lần đều ra đồng nhà người khác nhổ rau, Tư Niệm liền tính khai khẩn vườn nhà ra, trồng một chút rau cải trắng để ăn.
Cho nên nàng mua thêm chút hạt giống rau.
Lúc về nhà thì trời đã muộn, Tư Niệm nghĩ thầm chắc tiểu lão đại và tiểu lão nhị cũng về rồi, dự định hôm nay dẫn hai đứa bé ra đồng xới đất.
Ai ngờ chưa kịp vào nhà, đã nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng, đúng là tiếng khóc của tiểu lão nhị, còn kèm theo tiếng ồn ào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận