Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 389: Thần bí nam nhân (length: 7587)

Hiệu trưởng trường Nhị Trung biết chuyện này cũng vô cùng tức giận.
Tư Niệm là người như thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày.
Sao lại có chuyện cùng tòa báo viết bậy bạ, đáng ghét như vậy được chứ.
Hiệu trưởng lập tức liên hệ tòa báo hỗ trợ hỏi tình hình, nói rằng đầu năm nay đúng là cũng có một số tờ báo hay soi mói và viết những điều không hay, nhưng mà Tư Niệm dù sao cũng là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh, một nhân vật mới nổi.
Sao lại dám viết quá đáng như thế.
Hắn còn muốn hoài nghi có phải có người đứng sau giở trò quỷ hay không.
Chẳng lẽ là trường Nhất Trung còn hận Tư Niệm chuyện đến trường bọn họ, nên mới khoe khoang chuyện này?
Không phải ngoài trường Nhất Trung có đủ khả năng tìm tòa báo bôi nhọ Tư Niệm ra, thì người bình thường nào dám làm như vậy chứ.
Lúc đầu hiệu trưởng còn lo lắng xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi điện hỏi tình hình Tư Niệm.
Ai ngờ nghe nói nàng đi cục cảnh sát kiện tờ báo ánh nắng kia rồi.
Hiệu trưởng liền lập tức mang theo chủ nhiệm chạy đến.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, học sinh của hắn do hắn bảo vệ.
Chu Việt Thâm buổi chiều nghe Vu Đông nói chuyện này liền vội vàng chạy về nhà.
Vừa về đến nhà đã nghe nói Tư Niệm đã đi cục cảnh sát báo án.
Tuy biết Tư Niệm rất độc lập kiên cường, nếu không phải như vậy nàng cũng sẽ không vừa thấy báo chí này liền lập tức lựa chọn báo án, nhưng nàng càng không cần dựa vào ai, thì hắn càng cảm thấy mình vô dụng.
Mấy đứa nhỏ đều ở nhà, rất lo lắng.
Bọn chúng dù không đọc báo giấy, nhưng chuyện này cũng nghe thấy rồi.
Rõ ràng mấy ngày trước còn vui mừng chuyện tốt như vậy, sao giờ lại bị người ta đồn thổi khó nghe thế này?
Nhưng Tư Niệm không mang bọn chúng đi theo, bọn chúng chỉ có thể ở nhà trông nhà.
Thấy Chu Việt Thâm về, tiểu lão nhị nhào đến ôm lấy đùi hắn khóc rống lên: "Ba ba, có người xấu mắng mụ mụ."
"Mụ mụ không phải là người như vậy."
Chu Việt Thâm cũng đã nghe nói chuyện này, lúc này lông mày nhíu chặt, vỗ vỗ vai của nó: "Ba ba biết, con với anh ở nhà trông em gái, ba đi đón mụ mụ con về."
Tiểu lão nhị xoa xoa nước mắt, cảm thấy rất tức giận và tủi thân.
Vì sao mụ mụ tốt như vậy lại bị người ta ức hiếp, thật quá đáng mà.
Nó sau này nhất định phải làm cảnh sát, bắt hết mấy người xấu này lại.
Chu Việt Thâm nói xong, cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
"Anh hai, em muốn đi cùng ba ba."
Chu Trạch Đông nhìn bóng lưng ba rời đi, thu hồi ánh mắt: "Ngoan, có ba ở đó, mụ mụ chắc chắn không có việc gì đâu."
Nói xong, hắn đi vào phòng bếp.
Tiểu lão nhị tò mò đi theo: "Anh hai, anh làm gì vậy?"
Chu Trạch Đông không thèm nhìn nó, tiếp tục vo gạo: "Nấu cơm, làm xong cơm thì ba mẹ về là có thể ăn ngay."
Mắt tiểu lão nhị sáng lên: "Đúng đó nha, vậy em giúp anh."
"Không cần, em đi giúp anh mua chút đồ ăn đi, trong nhà không đủ dùng rồi."
Nói xong, móc ra năm hào tiền đưa cho nó.
Mắt tiểu lão nhị sáng lên, năm hào tiền, vậy chẳng phải số tiền thừa...
Ý nghĩ tốt đẹp của nó còn chưa dứt thì đã bị Chu Trạch Đông dội cho gáo nước lạnh: "Nhớ đưa tiền thừa lại cho anh."
Tiểu lão nhị:......
"Anh hai thật keo kiệt."
Chu Trạch Hàn vừa xách giỏ đi mua đồ ăn vừa lẩm bẩm.
Vừa mua xong trở về, liền thấy bên đường đứng một người đàn ông mặc tây trang đen, đội mũ đeo kính trông rất kỳ lạ.
Nó không nhịn được nhìn một chút, trời nóng như này, sao còn có người mặc áo khoác nữa.
Chỉ một chút nhìn qua, người kia liền nhìn về phía nó.
Người kia dừng lại một giây, liền mở miệng hỏi: "Tiểu bằng hữu, xin hỏi một chút, Lão Đông Nhai có phải ở đây không?"
Chu Trạch Hàn giật mình, chỉ vào tấm biển đằng sau nói: "Chú thật là ngốc, trên biển hiệu đằng sau chẳng phải có ghi sao?"
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: "Đúng vậy ha, mắt chú không tốt, không thấy, cháu cũng ở trong khu này sao?"
Tiểu lão nhị nhíu mày, nó đánh giá người đàn ông này một lượt, ông ta mặc âu phục, đeo đồng hồ, trông rất giàu có, so với mấy tên buôn người thô tục trước đó, khác nhau một trời một vực.
Mà người đàn ông trước mặt cũng rất lịch sự, tao nhã.
Bộ âu phục kia cũng giống cái bộ ba mua cho ba trước đó, bộ mụ mua cho ba, tiểu lão nhị len lén xem thử, một bộ đã lên đến bảy tám chục đồng, đắt hơn cả quần áo của nó nữa.
Chẳng lẽ giờ bọn buôn người cũng nâng cấp lên rồi à?
Nó nháy nháy mắt, không trả lời người đàn ông, mà hỏi ngược lại: "Chú hỏi cái này để làm gì?"
Người đàn ông cười gật đầu: "Chú muốn hỏi cháu, Phương gia có phải ở trong này không."
"Chú muốn tìm người nhà."
Tiểu lão nhị sững người: "Phương gia?"
Nó ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ chú là ba của Phương Bác Văn?"
Người đàn ông ngập ngừng một chút, nói: "Đúng vậy đó, cháu biết Bác Văn nhà chú sao?"
Tiểu lão nhị liền nghiêm mặt: "Chú ơi, nếu chú là ba của Phương Bác Văn, vậy chú mau đi xem con trai chú đi, nó sắp bệnh chết đến nơi rồi, ngày nào cũng ho cả."
"Dì Phương tệ lắm, đối xử với nó chẳng ra gì, nhốt nó ở nhà một mình, còn không cho nó chơi với bọn cháu."
Lần trước nó và Tưởng Cứu đưa đồ ăn cho Phương Bác Văn, thấy Phương Bác Văn đều gầy đi rồi.
Trông như lúc trước nó bị ngất xỉu vậy, yếu ớt lắm.
Tuy rằng nó tiếp xúc với Phương Bác Văn không nhiều, nhưng nó vẫn thấy, Phương Bác Văn thật đáng thương.
Vẻ mặt người đàn ông trùng xuống: "Vậy sao, phiền tiểu bằng hữu dẫn đường cho chú."
… Trong cục công an.
Chủ biên và phóng viên biên soạn bài báo kia đều bị đưa tới cục cảnh sát để chờ thẩm vấn.
Phương Tuệ ngồi bên cạnh, cả người đều như mất hồn.
Không hiểu vì sao mình lại bị vào cục cảnh sát nữa.
Đội trưởng Lý đặt tờ báo xuống trước mặt mọi người, trầm giọng hỏi: "Bài báo này là của ai?"
Mọi người nhìn nhau, dù trong lòng đã có dự đoán nhưng vẫn không khỏi sửng sốt.
Nhất loạt nhìn về phía chủ biên.
Chủ biên lập tức ánh mắt chợt lóe lên, vội nói: "Tuy là do tôi viết và phát đi, nhưng người phỏng vấn là Phương Tuệ, tôi là viết dựa theo nội dung cô ta phỏng vấn thôi."
Nói xong, ông ta nhìn Phương Tuệ với ánh mắt lạnh lẽo, vốn dĩ còn cho rằng kiếm được một mối làm ăn lớn để tòa soạn của bọn họ nổi danh một phen.
Ai ngờ mới hai ngày đã xảy ra chuyện.
Ông ta vừa giận vừa sợ: "Phương Tuệ, không phải cô nói những nội dung phỏng vấn này đều là sự thật sao? Sao cảnh sát lại nói chúng ta vu khống tung tin đồn nhảm?"
Lúc ấy nhìn nội dung Phương Tuệ phỏng vấn, ông ta cũng rất kinh ngạc, nhưng Phương Tuệ khẳng định không sai, là người thân của Tư Niệm nói, mà còn rất nhiều người đều biết những chuyện này, nên ông ta mới đem chuyện này viết ra.
Không ngờ lại bị người ta báo cảnh sát.
Mặt Phương Tuệ lúc trắng lúc xanh.
Lúc này, Tư Niệm tới.
Nàng liếc mắt một cái liền thấy sắc mặt Phương Tuệ không mấy dễ nhìn.
Thật sự khiến Tư Niệm phải kinh ngạc một chút, bởi vì nàng thật sự không ngờ sẽ là cô ta.
Lúc này nhìn thấy người nàng mới nhớ, trước đây hình như có người từng nói Phương Tuệ làm việc ở tòa soạn báo thì phải.
Nhưng giữa hai người tuy có chút xích mích, nhưng bình thường ai cũng không làm phiền ai, vẫn luôn bình an vô sự.
Phương Tuệ có thù oán lớn cỡ nào, mới viết nàng ra thành cái dạng này chứ?
Dù thế nào thì, chuyện này nàng đúng là không thể thoát khỏi liên can rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận