Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 373: Tình nguyện đương mẹ kế (length: 8119)

Tư Niệm cười: "Nếu như mẹ ruột lo lắng mà đánh con, vậy ta tình nguyện làm mẹ kế."
Phương Tuệ thấy nàng không cho mình đường xuống, cũng không cười nổi.
Nếu không phải chuyện ở bệnh viện lần trước mình đuối lý, nàng căn bản cũng không thèm nói nhiều với Tư Niệm như vậy.
Tư Niệm nói xong cũng không để ý đến nàng, nhìn về phía mấy đứa bé nói: "Tiểu Đông, Tiểu Hàn các con vào nhà đi."
Mấy đứa bé nhận ra mình có lẽ đã làm sai chuyện, cũng hơi sợ hãi, vội vàng thu cờ ca rô vào phòng.
Tư Niệm đóng cửa lại.
Nàng tuy thấy Phương Bác Văn đáng thương, nhưng cũng không tiện nói gì thêm.
Dù sao Phương Tuệ nhìn mình là không vừa mắt.
Nói nhiều rồi người ta lại cảm thấy nàng xen vào chuyện người khác.
Chi bằng trào phúng nàng vài câu, ít nhất Phương Tuệ sẽ không dám ở trước mặt người ngoài động tay động chân với con trẻ nữa.
Trong lòng, nàng cũng không nói được, chỉ hy vọng nàng còn chút lương tâm.
Tư Niệm đoán cũng không sai, Phương Tuệ vừa nãy tức giận đến phát điên nhìn con trai ngồi dưới đất chơi với mấy đứa bé, lúc đó quá tức giận, đều không thấy rõ rốt cuộc là ai.
Nên mới động tay.
Nếu sớm biết là con trai nhà họ Chu, nàng cũng sẽ không sinh khí như vậy.
Dù sao chuyện Tư Niệm cứu con trai nàng, mọi người đều biết, lúc này để con trai mình tiếp xúc với bọn họ, có lẽ người khác sẽ không nhiều chuyện.
Không chừng còn có thể cùng nhà họ Tưởng chung một phe.
Nàng thấy thằng cháu trai nhà họ Tưởng đặc biệt thích chơi với hai đứa nhà họ Chu.
Nhà họ Chu nàng không rõ lắm, nhưng nhà họ Tưởng thì Phương Tuệ đã hỏi thăm rất kỹ.
Dù sao nàng là người làm phóng viên, còn nhà họ Tưởng lại là cán bộ về hưu, lại là nhân viên nghiên cứu khoa học.
Kết giao với nhà như vậy nhất định sẽ có lợi cho mình.
Lần này thì hay rồi, bị người khác chê cười.
Phương Tuệ về đến nhà, nhìn con trai run rẩy ngồi trước bàn làm bài tập, nàng dường như mới nhận ra mình có hơi quá đáng, sờ đầu hắn cười nói: "Bác Văn, mẹ vừa nãy không nên đánh con, là mẹ quá lo lắng cho con thôi, con đừng giận nha..."
Phương Bác Văn nghi hoặc quay đầu nhìn nàng, thấy Phương Tuệ cười với mình, cậu theo bản năng nở nụ cười: "Thật sao, vậy mẹ, con..."
Cậu lấy hết can đảm nói: "Con, con lần sau có thể chơi với bọn nó không..."
Cậu còn chưa nói xong, nụ cười của Phương Tuệ chợt tắt: "Không thể! Chơi cái đó có gì vui, toàn là những trò nhàm chán, mẹ muốn con tạo quan hệ với thằng cháu trai nhà họ Tưởng, nhưng con không thể học theo bọn chúng, cả ngày không có việc gì. Bây giờ quan trọng nhất của con là học tập, ngoan lát nữa thầy giáo đến dạy, con mau làm bài đi..."
** "Mẹ, có phải chúng con làm sai rồi không?"
Thằng hai vừa vào phòng đã vội hỏi Tư Niệm.
Luôn có cảm giác mình lại làm sai chuyện gì đó.
Nếu không phải cứ đòi chơi cờ ca rô với Phương Bác Văn, thì đã không hại nó về nhà muộn, lại còn bị mẹ nó đánh.
Tư Niệm cũng hơi ngạc nhiên, nói: "Trước đây không phải con không chơi với nó sao, sao bỗng nhiên lại chơi cùng nhau rồi?"
Tưởng Cứu vội nói: "Dì ơi, dì ơi, đều tại con, tại con quá ngốc, Phương Bác Văn thấy con quá đần đánh mãi thua anh hai, nên mới giúp con đánh cờ, sau đó con với anh hai toàn thua nó, đại ca về, tụi con muốn để đại ca giúp tụi con thắng lại, nên mới làm trễ thời gian của nó."
Cậu nói: "Không trách anh hai."
Tư Niệm gật nhẹ đầu, thật sự cũng không trách bọn chúng, dù sao cũng không phải do chúng chủ động rủ rê Phương Bác Văn.
Phương Bác Văn còn nhỏ, có lẽ chỉ là vừa hay thấy hai đứa nhỏ cùng lứa chơi cờ, nên mới không nhịn được tham gia vào.
Nàng lại có chút nghi hoặc: "Sao tự dưng lại chơi cờ, con còn biết chơi cái này?"
Dao Dao dạo này theo ông nội nhà họ Tưởng học cờ tướng coi như xong rồi, sao ngay cả thằng hai cũng hứng thú với chơi cờ.
Thường ngày nó không phải toàn cùng Tưởng Cứu bắn bi, chơi trốn tìm sao?
Thằng hai rụt rè nói: "Con cảm thấy mình có chút thiên phú, nên muốn chơi nhiều hơn thôi."
Tư Niệm đổ mồ hôi hột.
Vừa nãy còn nói là mình thua Phương Bác Văn.
Giờ lại nói mình có thiên phú.
Nàng thật đúng là không thấy, thằng nhóc này lại tự tin về mình đến vậy.
Chu Trạch Đông ở một bên khóe miệng cũng giật giật.
Cờ ca rô mà cũng cần thiên phú à?
Vừa lúc này Dao Dao ôm sách chạy đến, giơ sách hỏi Chu Trạch Đông: "Anh ơi, anh ơi, cái này đọc thế nào ạ."
Thằng hai tranh lời: "Em biết em biết, cái này em biết."
"Ba cá đăng đường! Cái này quá đơn giản." Nó còn chẳng cần tra từ điển.
Chu Trạch Đông nghe vậy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn: "...Cái này đọc là ba thiện đăng đường."
Mặt thằng hai đỏ lên nhanh chóng có thể thấy bằng mắt thường.
Rõ ràng người Trung Quốc toàn nhận mặt chữ nửa vời, ai ngờ lại là vế bên kia.
Năm mươi phần trăm cơ hội mà nó cũng không trúng, nó cũng xui xẻo quá rồi!
** Đến gần kỳ thi đại học, Tư Niệm cũng không ra ngoài, cả ngày chỉ ở nhà chăm chú học bài.
Sau khi mua xe đạp cho các con, nàng cũng không cần cố ý đưa đón bọn chúng đi học, buổi chiều cũng không cần đến đón.
Mỗi ngày chỉ cần trông nom Dao Dao là được.
Dao Dao không biết nhiều chữ, nên đọc một quyển sách mất rất nhiều thời gian.
Chủ yếu là ngay từ đầu đã đọc mấy cuốn khó như thế này, con bé xem rất nhập tâm nhưng cũng rất chậm.
Khác với việc Tư Niệm suốt ngày mang nó đi học tiếng Anh, đây mới chính là văn hóa bác đại tinh thâm của Trung Quốc.
Tư Niệm nghĩ, sau khi đọc hết quyển sách cờ tướng này, trong đầu Dao Dao ít nhất cũng phải có thêm hơn ngàn từ.
Mỗi khi con bé yên tĩnh đọc sách, Tư Niệm đã cảm thấy, đứa nhỏ này rất có khí chất của con nhà tài nữ.
Dường như đã hình dung được, đứa bé này lớn lên, sẽ là người học cao hiểu rộng như thế nào.
Chuyện thằng hai hại Phương Bác Văn bị đánh, xem như đã qua.
Nhưng trong lòng nó vẫn luôn day dứt.
Mặc dù Phương Bác Văn người không được tốt cho lắm, nhưng trên thực tế thời gian qua, hắn cũng không gây tổn hại gì cho mình.
Ngược lại là làm cho nó nhìn rõ bản chất giả dối của đám heo mập.
Cho nên nó cố tình ăn ít hai cái bánh rán vào buổi sáng, vụng trộm nhét vào túi, sau đó ngồi xổm ở cổng chờ Phương Bác Văn xuất hiện.
Phương Bác Văn đi bộ đến trường, thỉnh thoảng có mẹ cậu đưa đi, hôm nay thì chỉ có một mình cậu đi bộ.
Thằng hai như một cơn gió vọt tới, nhét bánh trứng gà vào ngực cậu, giọng điệu rất nhanh: "Cho cậu nè, hôm đó hại cậu bị đánh."
Nói xong, nó sợ bị người khác nhìn thấy, lén la lén lút chạy về nhà.
Phương Bác Văn còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong ngực mình nóng lên.
Ngay sau đó, một mùi thơm đậm đà của trứng gà xộc vào mũi.
Cậu cúi đầu nhìn, trong tay mình là hai cái bánh rán trứng gà vàng óng.
Là thứ cậu chưa từng được nếm qua.
Cái loại bánh rán này, cậu đã từng nhìn thấy ở cổng trường học.
Còn thường thấy Chu Trạch Hàn với Tưởng Cứu đi mua, các bạn học cũng rất thích ăn, tan học cậu thường nghe thấy mọi người nhắc đến, cậu cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Nhưng mẹ cậu chưa từng cho phép cậu ăn đồ bên ngoài, mẹ cậu nói đó là đồ ăn vặt.
Cho nên cho dù có thèm ăn, Phương Bác Văn cũng chưa từng mở miệng xin.
Nhưng giờ thì lại đang lăn lóc nóng hổi trong ngực cậu.
Nhất thời cậu ngây ra, tay cũng không biết để vào đâu.
Chưa từng có ai cho cậu đồ ăn cả.
Mà lại là thằng Chu Trạch Hàn mà cậu luôn ghét.
Trước kia cậu còn mắng nó là đồ ngốc.
Mà khi chơi cờ cậu còn cố ý để nó thua thảm hại.
Nhưng nó không những không tức giận, còn thấy áy náy vì mình bị mẹ đánh, mà tặng đồ ăn cho cậu.
Ước chừng một hồi lâu sau, Phương Bác Văn quay đầu nhìn nhà mình một cái. Xác định Phương Tuệ không có ở cổng, cậu tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng nhét bánh rán vào trong áo mình, cúi đầu nhanh chóng rời khỏi cổng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận