Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 362: Ta còn chứng kiến tình yêu (length: 8551)

Một đám người mặt mày ủ rũ khổ sở hướng phía nhà trẻ đi đến, mẹ Đại Tráng thấy bọn họ mặt đầy vẻ hối hận, không cam tâm nói: "Có gì ghê gớm đâu, cùng lắm thì chúng ta đi mua ở cửa hàng cung tiêu khác, đâu phải mỗi chỗ này có cửa hàng cung tiêu, ta không tin bọn họ có thể thu hết hàng của các cửa hàng cung tiêu toàn thành phố."
Mọi người nghe vậy, liếc nhau, có người không nhịn được nói: "Mẹ Đại Tráng, chị nói thì hay rồi, quanh đây chúng ta chỉ có mỗi cửa hàng cung tiêu này thôi, chị có biết các cửa hàng cung tiêu khác cách đây bao xa không, ai mà rảnh chạy bảy tám cây số cho được?"
"Đúng đấy, xung quanh mỗi cửa hàng cung tiêu đều rất đông người rồi, đâu có tới lượt chúng ta mua, chờ chúng ta đến nơi chắc vụn thịt cũng chẳng còn."
Vốn dĩ bây giờ lượng cung đã ít hơn cầu, ở đây mọi người sáng sớm đi xếp hàng cũng chưa chắc mua được.
Còn đi chỗ khác tranh giành với người ta, bọn họ cướp lại được à? Thật đúng là tự tìm rắc rối.
Mẹ Đại Tráng nghẹn lời.
Có người không nhịn được nói: "Hay là chúng ta đến xin lỗi nhà Chu gia đi, ta thấy cô Tư Niệm kia cũng đâu có phải người xấu."
"Đúng đó, mang chút quà cáp đến xin lỗi, lúc trước đúng là chúng ta giận cá chém thớt lên cô ấy."
Lúc ấy, chuyện trẻ con ăn thịt heo xảy ra sự cố, đúng lúc gặp Tư Niệm, mẹ Đại Tráng mới gào lên một tiếng. Mọi người cũng theo bản năng dồn cơn giận lên nhà Chu.
Lúc này nhà người ta đã hợp tác cung cấp thịt heo cho cửa hàng cung tiêu rồi, vậy đã chứng tỏ thịt của người ta chắc chắn không có vấn đề.
Lúc trước là bọn họ hiểu lầm.
Môi mẹ Đại Tráng giật giật, mặt đầy vẻ không vui.
Nhưng nhất thời lại không tìm được lời phản bác.
Một đám người nghĩ là làm, vội vàng quay về chuẩn bị lễ vật tới cửa xin lỗi.
Nhưng vừa chạy đến dưới lầu đã nghe thấy bọn trẻ nhà mình đang túm tụm lại ca hát nhảy múa.
"Thằng bé tai đỏ, đen xì lại còn hay cáu, thích ăn thịt heo mà không có mà ăn, thất bại thảm hại thật là buồn cười."
Một đám phụ huynh suýt nữa thì ngất đi.
Họ nói mình tuy cũng từng cười trên nỗi đau của người khác, nhưng đều là bí mật, dù sao có tuổi rồi cũng muốn sĩ diện, không dám lộ mặt ra nói, vậy mà lũ trẻ này lại đắc tội người ta rồi.
Thì ra đầu sỏ gây chuyện là ở đây!
Tư Niệm đến trường nhị trung giao bài tập, các thầy cô khác đều rất hài lòng, chỉ có mỗi thầy giáo dạy văn giữ nàng lại nói chuyện.
Nghiêm túc nói văn của nàng viết không ổn.
Làm văn luôn là điểm yếu của Tư Niệm, chưa kể nàng đã nhiều năm không viết những thứ này, đương nhiên là không viết được đến trình độ của thời thanh xuân.
Bởi vì chuyện Tư Niệm làm giáo viên ở trường nhị trung chỉ có mấy người biết, nên các thầy cô khác cũng không biết nàng là giáo viên.
Chỉ biết Tư Niệm có con nhỏ, phải ở nhà trông con, nên không thể đến trường lên lớp.
Các thầy cô khác tuy ban đầu rất không đồng ý, nhưng thành tích của Tư Niệm quả thật khiến họ phải tâm phục khẩu phục, thêm việc hiệu trưởng cũng đồng ý, bọn họ còn có lý do gì mà giữ nàng lại đâu.
Dù sao coi như nàng không đến thì các bài tập nàng làm cũng có.
Chỉ cần bài tập nộp lên đạt tiêu chuẩn, sẽ không có gì để nói.
Từ trước đến nay các môn của Tư Niệm đều thể hiện vô cùng ưu tú.
Đặc biệt là môn tiếng Anh, thầy dạy tiếng Anh cho rằng bài tiếng Anh của nàng viết đẹp khiến ông cảm thấy da đầu run lên, tự mình thấy xấu hổ, lúc nhìn Tư Niệm viết văn tiếng Anh, ông thậm chí còn muốn giở từ điển, bởi vì có những từ ông không biết.
Đến giờ hai lượt, ông không dạy được gì cho Tư Niệm mà ngược lại mình học thêm được không ít.
Điều này khiến thầy tiếng Anh xấu hổ đến muốn xin thôi việc.
Các thầy cô khác cũng không có ý kiến gì về Tư Niệm.
Đương nhiên thầy dạy văn cũng không phải có ý kiến gì về Tư Niệm, chỉ là vì viết văn không tốt sẽ bị trừ điểm nghiêm trọng.
Bình thường thì không sao, nhưng nếu thi đại học mà bị trừ điểm vì bài văn thì không đáng.
Văn của Tư Niệm viết hoàn toàn không có cái loại thanh xuân nhiệt huyết của học sinh cấp ba, sự trưởng thành của nó khiến người ta không khỏi nhíu mày.
Cảm thấy không giống một học sinh trung học viết.
Chủ đề và phong cách viết văn của mỗi thời đại không giống nhau, cũng không trách thầy dạy văn để ý đến vấn đề này.
Tư Niệm có chút đau đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: "Thưa thầy, có lẽ em không thể thay đổi được, nhưng thầy yên tâm, về em sẽ xem thêm người khác viết như thế nào."
Thầy dạy văn cũng chỉ nói vậy thôi, Tư Niệm không muốn thì ông cũng không có cách nào, nhưng ông có yêu cầu, lật từ trong một đống bài tập của mình ra mấy quyển vở viết văn đưa cho nàng: "Đây đều là bài văn xuất sắc của học sinh trường ta thi đại học các năm trước, em xem nhiều vào mà học hỏi, cuối tuần ta sẽ kiểm tra."
Tư Niệm cảm kích nhận lấy, xem ra thầy đã biết vấn đề của mình, đã sớm chuẩn bị sẵn cho nàng rồi.
Lúc này nàng có chút may mắn vì không vào trường nhất trung mà là vào trường nhị trung, bởi vì ở đây, nàng gặp được một nhóm thầy cô có trách nhiệm tốt.
Tư Niệm: "Cảm ơn thầy."
Giao bài tập xong, vừa hay gặp lúc tan học cấp ba.
Có không ít học sinh đang đi về phía này, vừa hay đụng phải Tư Niệm.
Hôm nay Tư Niệm vì muốn đến trường học nên ăn mặc tương đối giản dị, áo ngắn tay và quần jean, phía dưới là một đôi giày thể thao màu trắng, đôi chân dài lộ ra đặc biệt, nhưng không gầy mà mang theo vài phần vẻ đầy đặn xinh đẹp.
Tóc buộc đuôi ngựa cao lên, mặt không trang điểm, làn da trắng mịn, như muốn chảy nước ra.
Thêm việc nàng vốn chỉ mới mười chín tuổi, mà học sinh thời này đi học khá muộn, cơ bản là cùng tuổi nàng, người lớn hơn nàng cũng không phải là không có.
Mấy chàng thiếu niên ngây ngô ôm sách đi tới, vừa thấy đã tròn mắt.
Tư Niệm đi lướt qua bọn họ, kéo theo một trận hương thơm.
Đây là thứ mà họ không ngửi thấy ở những cô gái khác trong trường.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, mấy người không dời nổi bước, hầu như đồng thời quay đầu nhìn về phía Tư Niệm.
Bóng lưng của nàng lại càng thêm thướt tha động lòng người.
Đợi đến khi phản ứng lại, mấy học sinh nhịn không được cười khúc khích, muốn đến làm quen với Tư Niệm.
Đáng tiếc ai cũng không đủ can đảm bước lên, thật sự là nữ sinh này quá xinh đẹp, ngũ quan xinh đẹp như đóa hoa phú quý nhân gian, mà bọn họ thì chỉ là cỏ dại trong đất bùn.
"Vừa rồi ta thấy cô ấy đi ra từ văn phòng, cô bé lớp nào vậy, trường mình mà có nữ sinh xinh đẹp thế này, sao ta có thể không biết được?"
"Đúng đấy, hay là mới chuyển đến?"
Tư Niệm tuổi tác không khác gì bọn họ, mặc dù ăn mặc khá thời thượng, khiến người ta e dè, nhưng người còn trẻ tuổi như vậy, chắc chắn không phải là giáo viên.
Mấy nam sinh kích động, ôm sách vở đi vào văn phòng, chỉ thấy thầy dạy văn ở đó, trong lòng hụt hẫng, chẳng lẽ là con gái của thầy dạy văn?
Thầy dạy văn đang thu dọn chuẩn bị đi ăn trưa, thấy bọn họ đến bèn nói: "Để đó đi rồi đi ăn cơm."
Mấy nam sinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám lên tiếng hỏi.
Thầy dạy văn nổi tiếng là nghiêm khắc mà.
Đột nhiên bọn họ chú ý tới trên bàn có một bài thi, tên là Tư Niệm.
Có người lập tức hỏi: "Thưa thầy, Tư Niệm là ai vậy, học sinh lớp khác ạ?"
Thầy dạy văn không nghĩ nhiều nói: "Không phải, lớp chúng ta đấy, trước đây chủ nhiệm lớp các em cho một học sinh tái nhập học, chỉ là vì học sinh đó có chút chuyện gia đình phức tạp, không đến trường được mà tự học ở nhà, đây là bài thi của cô ấy."
Bởi vì Tư Niệm đã kết hôn lại còn có con, chuyện này mà lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tư Niệm, nên thầy cũng chỉ thuận miệng nói qua, không nói chi tiết.
Mấy người liếc nhau, lập tức hiểu ra.
Thì ra nữ sinh vừa rồi chính là học sinh tái nhập học mà thầy giáo nói.
Thật sự là quá tốt, lớp bọn họ có một mỹ nữ rồi.
"Dung mạo của nàng thật xinh đẹp." Lúc đi ra, có nam sinh còn cảm thán.
Một người khác mặt đầy si mê nói: "Các cậu chỉ thấy xinh đẹp thôi, còn tớ thì không, tớ còn thấy cả tình yêu nữa."
Mấy người khác: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận