Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 218: Về thôn (length: 6966)

Tư Niệm nhíu mày, hỏi: "Ừm? Ngươi cắt tóc rồi?"
Chu Việt Thâm: ". . ."
Nhìn lão nam nhân kinh ngạc, trong lòng nàng cười trộm.
Chu Việt Thâm mấp máy môi, nhìn nàng một hồi lâu.
Mắt đen bên trong hiện lên từng tia bất đắc dĩ.
Giọng nói như mang theo vô vàn triền miên lưu luyến: "Niệm Niệm."
Tư Niệm nháy mắt, bổ sung một câu: "Khó trách ta nói hôm nay ngươi trông có vẻ đặc biệt bảnh bao."
Chu Việt Thâm không đáp lời, nhìn nàng một lát, thu hồi ánh mắt, mấp máy môi, đưa tay mang đồ vật trên đất đi về phía sau xe để vào cốp.
Động tác hơi chậm.
Tư Niệm nhìn cười toe toét, được, lão nam nhân này, thế mà còn ngượng ngùng.
Mấy đứa nhỏ kia không hiểu chuyện, hai bé con ôm đồ chuẩn bị quà đi theo, còn hỏi: "Ba ơi, ba cắt tóc hả, con cũng muốn cắt tóc, sao ba không mang con theo cùng đi."
"Ba ơi, tóc ba ngắn vậy, còn cần cắt nữa hả?"
"Ba không nói, con còn không nhận ra luôn đó."
Chu Việt Thâm: ". . ."
Xe chạy hướng thôn Lâm Gia.
Lần đầu tiên đến, hai người đi bộ tới.
Lần thứ hai đến, Chu Việt Thâm đi xe máy tới.
Lần thứ ba đến, Chu Việt Thâm lái xe hơi tới.
Các thôn dân: ". . . . ."
Người khác nửa năm tựa như vượt qua ba thế kỷ.
Mà bọn họ vẫn còn giậm chân tại chỗ.
Trong lúc nhất thời cũng không biết là người ta phát triển quá nhanh, hay là mình phát triển quá chậm.
Xưởng trưởng Chu mua xe hơi, mười dặm tám thôn còn có ai rảnh rỗi không có việc gì, chạy đến thôn Hạnh Phúc nhìn trộm.
Mặc dù mọi người không biết về xe, nhưng cũng biết nhãn hiệu này, Santana.
Biểu tượng của người có tiền.
Lúc này lái xe hơi về nhà mẹ Tư Niệm ăn Tết, thật là oai phong không gì bằng.
Mấy ngày trước bọn họ đã thấy nhà Lâm Gia xây thêm gạch, lợp ngói, trong ngoài quét dọn sạch sẽ.
Nhà Lâm Gia xưa nay vốn là một trong những hộ nghèo nhất thôn, ngày Tết thường chỉ mua chút thịt ăn cho biết.
Năm nay lại hận không thể đổi mới cả căn nhà.
Ai mà không ghen tị vài phần?
Lúc này xưởng trưởng Chu lại càng lái xe hơi đến nhà ăn Tết, ai nấy đều đỏ mắt.
Bất quá bởi vì chuyện của nhà Lâm đại bá trước đó, mọi người đối với Tư Niệm vẫn có sự phê bình kín đáo.
Thôn Lâm Gia, tên như ý nghĩa chính là thôn của gia tộc họ Lâm, tám mươi phần trăm đều là người của gia tộc họ Lâm.
Mặc dù không có quá thân thiết, nhưng cũng đều có quan hệ họ hàng.
Nhà Lâm đại bá vì chuyện này, con trai đều đi tù, việc này không chỉ làm nhà họ Lâm mất mặt, còn làm toàn bộ gia tộc họ Lâm bị vấy bẩn.
Người xung quanh chỉ trỏ.
"Nàng còn dám đến, thật là không coi thôn Lâm Gia chúng ta ra gì."
"Đúng đó, nghe nói mẹ của Lâm Vĩ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, đau khổ không thể vui vẻ nổi, vậy mà nhà Lâm lão nhị còn vui mừng ăn Tết, thật là quá độc ác."
"Loại người không có lương tâm như vậy, đến cả anh em họ mình cũng hại, dù sao ta là không ưa nổi, dù có nhiều tiền ta cũng khinh."
Những người này ỷ vào thôn Lâm Gia là địa bàn của mình, nói chuyện không chút khách khí.
Lớn tiếng vô cùng.
Tư Niệm lúc đầu đang nói chuyện với Chu Việt Thâm, nghe thấy tiếng ồn ào, nghiêng đầu liếc qua, toàn là những gương mặt lạ hoắc.
Trong đó một người phụ nữ đang văng nước bọt, múa tay múa chân cùng người bên cạnh gièm pha nàng.
"Mấy người không biết đó thôi, nghe nói nàng hại... không ít người trong nhà, ngay cả nhà bên Chu cũng hại, cô của nàng cũng bị nàng làm cho muốn ly hôn rồi!"
"Trước kia ở trong thôn bộ dạng tỏ vẻ dễ gần tốt bụng, đoán chừng toàn là giả tạo, chúng ta đều bị nàng lừa."
"Nghe nói thôn Hạnh Phúc còn muốn mở rộng phạm vi, muốn giá rẻ thu mua đất đai của bên ta để nhà họ Chu nuôi heo."
"Thật hay giả vậy!"
"Đương nhiên là thật rồi, ta nghe trưởng thôn nói, lẽ nào còn giả được?"
"Thật đáng ghét mà, thiệt thòi trước kia ta còn rất tôn trọng xưởng trưởng Chu, coi như vậy thì sau này cũng không đi mua thịt heo nhà hắn nữa."
"Tưởng thu mua đất đai của chúng ta, vậy phải xem ta có đồng ý không đã! Hắn dựa vào cái gì chứ, có tiền là giỏi hả."
Tư Niệm nhíu mày, nghe vậy ra hiệu Chu Việt Thâm dừng xe.
Người phụ nữ kia vẫn đang văng nước miếng nói lời, căn bản không chú ý xe đã dừng lại.
Chỉ thấy những người khác đột nhiên đều im lặng, lùi lại mấy bước, nàng còn chưa kịp phản ứng, hỏi: "Sao vậy mấy người?"
"Sao ai cũng im re thế."
Mọi người nuốt nước miếng một cái, chỉ chỉ phía sau nàng.
Người phụ nữ ngẩn người, kịp phản ứng lại, cứng đờ xoay người.
Nhưng mà một giây sau, nàng đối diện một cái miệng rộng đầy răng nanh, nước bọt theo đầu lưỡi đỏ tươi tí tách rơi trên mặt nàng.
"Á ——!"
Người phụ nữ hét lên, ngồi phịch xuống đất.
Tư Niệm nhìn về phía người phụ nữ, chỉ cảm thấy gương mặt kia hơi quen, nhưng lại chưa từng thấy qua.
Nàng nhíu mày, hỏi: "Thím, thím nói nhà tôi muốn thu mua đất thôn Lâm Gia để mở trại nuôi heo?"
Người phụ nữ ngơ ngác nhìn nàng.
Người xung quanh đều im bặt, tránh ra xa.
Gặp quỷ rồi, trong xe kia sao lại có con chó lớn như vậy chứ, thật là dọa chết người mà.
Tư Niệm nói xong, nhìn cả đám người một lượt, mọi người có chút chột dạ, vội nói: "Cô nhìn bọn tôi làm gì, có phải bọn tôi nói đâu."
Tư Niệm quay đầu hỏi Chu Việt Thâm bên cạnh: "Có chuyện này?"
Nàng nghĩ nếu như trại nuôi heo nhà Chu Việt Thâm thật sự muốn mở rộng thêm, không có khả năng không nói cho mình biết mới đúng.
Chu Việt Thâm mày rậm khẽ nhíu, nói: "Trước đây có chuyện đó, nhưng mà còn chưa quyết định."
Đợt trước trưởng trấn họp, nói là hy vọng hắn có thể giúp đỡ nâng cao phát triển kinh tế cho mấy thôn khác, dù sao thôn Hạnh Phúc bọn họ cứ phát triển như vậy, thì những thôn khác thật quá đáng thương.
Trưởng thôn các thôn phụ cận ngược lại đều tìm đến hắn, nhưng Chu Việt Thâm ngại phiền phức, nên không đồng ý.
Lúc trưởng thôn Lâm Gia nhắc tới, hắn nghĩ đến thôn Lâm Gia ở gần đó, lại là nhà mẹ Tư Niệm, có thể cân nhắc thử.
Bất quá cho dù có đồng ý, thì cũng là chuyện của năm sau rồi.
Cho nên chuyện này cũng chưa tính là xác định, hắn cũng không nói.
Không ngờ thôn Lâm Gia lại đồn đại ra thành như vậy?
Người xung quanh nghe xong, lại như bị giẫm phải gai nhím, trong nháy mắt nổi da gà lên.
Cũng không phải bọn họ thù ghét nhà giàu, chỉ là luôn cảm thấy bây giờ nhà Chu quá kiêu căng, khiến người ta nhìn rất khó chịu.
Lúc này nói lời này, quả nhiên là định thu mua đất của thôn xóm bọn họ rồi, đúng không.
Hắn thì có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng những người dựa vào mấy sào đất trồng lương thực để sống như bọn họ, nếu như đã mất đi số đất này, thì tương lai phải sống làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận