Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 249: Ta liền thích ngươi cái này tự giác (tu (length: 7693)

Tư Niệm đi theo Chu Việt Thâm vào văn phòng mới.
Nơi này văn phòng được xây bằng gạch.
Nhưng lớn hơn trước rất nhiều.
Bên trong ngoài cái bàn làm việc của Chu Việt Thâm, chỉ có một cái giường.
Giường còn tạm hơn cái ván gỗ dùng trước.
Đừng nói chi là nó xấu xí.
Tư Niệm không thấy thư của Chu Việt Thâm đâu.
Nàng đảo mắt nhìn một lượt rồi thôi.
"Hôm nay ta đến có phải hơi trễ không, ngươi ăn cơm rồi à?" Nàng nhìn Chu Việt Thâm.
Thấy Chu Việt Thâm quay lưng đóng cửa lại.
Trong lòng nàng hơi lộp bộp.
"Chưa." Chu Việt Thâm lắc đầu, giọng trầm thấp, "Hôm nay hơi bận, chưa kịp ăn cơm."
Vu Đông: "..."
"Khụ, vậy là tốt rồi, vậy ngươi mau ăn cơm đi." Nàng lảng tránh ánh mắt rực lửa của người đàn ông, lấy hộp cơm ra.
"Về sau chắc ta không đến đưa cho ngươi được nữa, vì vài hôm nữa khai giảng, cả con lớn lẫn con thứ đều đi học. Đúng rồi, Dao Dao ta sẽ dẫn theo đến trường, phó chủ nhiệm nói giờ lên lớp có thể nhờ các thầy cô khác trông hộ, ai cũng thế mà..."
Nàng chưa nói hết câu thì nuốt nước bọt.
Vừa quay đầu lại, người đàn ông đã đứng ngay sau lưng.
Ánh mắt Chu Việt Thâm tối sầm: "Niệm Niệm, chuyện vừa nãy..."
Tư Niệm vội xua tay: "Không sao không sao, ta không hiểu lầm đâu, chẳng phải ngươi có phản ứng gì với nàng đâu? Ta thích nhất ở ngươi là tự giác."
Chu Việt Thâm mím môi.
Ánh mắt ảm đạm.
Nàng chẳng hề ghen tuông chút nào.
Nói đến, mấy lần trước nghe nhắc đến tên Dương Ngọc Khiết, phản ứng của nàng cũng không lớn.
Đổi lại người khác chắc đã làm ầm lên rồi.
Chu Việt Thâm không ngốc.
Tư Niệm thật sự không coi trọng hắn lắm.
Có lẽ có tình cảm, nhưng cũng không phải là không thể thiếu mất.
Mà Chu Việt Thâm cũng hiểu, mình lớn tuổi, tướng mạo cũng chẳng ưa nhìn, thậm chí như Vu Đông nói, còn quê mùa nữa...
Không có gì xứng với nàng cả.
Trước đây hắn chưa từng nghĩ đến những điều này.
Dù cũng thấy Tư Niệm như thế chắc chẳng để mắt tới mình.
Nhưng hắn chẳng quan tâm.
Nhưng bây giờ, cảm giác này như thủy triều dâng lên trong lòng.
Hắn từng nghe chuyện Tư Niệm theo đuổi Phó Dương ở quân đội.
Bây giờ hắn tham lam, cũng muốn nàng để tâm đến hắn như thế.
Nhưng hắn không biết phải thể hiện ra sao, chỉ có thể im lặng nhìn nàng. Một lát sau, tay hắn nắm lấy hông nàng, kéo sát vào người.
Có lẽ chỉ khi này, hắn mới cảm thấy rõ, nàng là của mình.
Tư Niệm còn đang tính lát nữa sẽ bảo Chu Việt Thâm mở rộng nhà máy, về sau kiếm thêm tiền.
Lão nam nhân đột nhiên ôm mình, nàng không nghĩ nhiều.
Nàng thuận thế ngồi lên đùi hắn, nói: "Chu Việt Thâm, lúc mới đến, mọi người gọi ta là bà chủ đấy."
Chu Việt Thâm khẽ hỏi: "Ừm? Sao thế?"
Tư Niệm nói: "Vậy có phải ngươi là đại ông chủ không?"
Chu Việt Thâm dừng lại một chút, hắn là cái gì mà đại ông chủ chứ?
Hắn cười bất lực: "Không tính."
"Sao lại không tính, đợi nhà máy của ngươi lớn lên, ngươi chính là đấy!" Tư Niệm chắc nịch.
Chu Việt Thâm thật ra không có chí lớn, với hắn tiền đủ dùng là được, hắn chưa từng theo đuổi cái gì gọi là phú quý.
"Niệm Niệm muốn làm bà chủ lớn sao?"
Tư Niệm nói: "Đương nhiên là muốn! Nhưng ta cũng không thể cái gì cũng dựa vào ngươi được, đợi ta kiếm được tiền, ta sẽ đầu tư cho ngươi."
Chu Việt Thâm cười nhẹ nói được.
Hai người lại bàn một hồi về chuyện khai giảng.
Chu Việt Thâm không có ý kiến gì.
Tư Niệm nói một hồi thì ngồi thẳng lên.
"Ngươi còn chưa ăn cơm đấy, ngươi mau ăn đi, không đói bụng à?"
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu: "Đói bụng thật."
Vừa dứt lời, bàn tay không an phận của hắn đã luồn vào vạt áo nàng...
...
Ngày mười bảy tháng hai.
Ngày khai giảng.
Tư Niệm dậy từ sớm.
Dù sao cũng là làm giáo viên, tất nhiên phải ăn mặc chỉnh tề chút.
Nàng búi tóc lên, để trông chững chạc hơn.
Mang giày cao gót, khí thế một mét tám lập tức bộc phát.
Khi xách cặp xuống nhà, bọn trẻ đều ngây người.
"Sao, hôm nay mẹ có đẹp không?"
Hai đứa bé đã đeo cặp sách trên lưng, há hốc miệng quên cả ngậm lại, sao mẹ lại xinh thế!
"Mẹ, đẹp ạ."
"Đúng, con với mẹ giống nhau."
Chu Trạch Đông lặng lẽ giật giật khóe miệng.
Thầm nghĩ, con còn xấu hơn mẹ nhiều.
Lúc này nó cũng đang nghĩ, nếu cả bọn đều là con ruột của mẹ thì tốt biết bao.
Chắc chắn cũng đẹp như mẹ.
Dao Dao cũng đeo cặp sách, kẹp một cái kẹp tóc xiêu vẹo, là Chu Trạch Đông cài cho nàng.
Thấy Tư Niệm, lập tức chân ngắn chạy đến ôm lấy chân Tư Niệm, giọng nũng nịu: "Má ma xinh quá~"
Tư Niệm nhìn cái kẹp tóc lệch lạc của cô bé thì không nhịn được cười.
"Dao Dao nhà ta cũng xinh."
Nàng ôm Dao Dao hôn một cái, cô nhóc lớn nhanh quá, lúc này đã nặng trịch.
Tư Niệm ôm một chút là không nổi phải để nàng xuống đi bộ.
Tư Niệm dắt bọn trẻ đi ra ngoài.
Thím Tưởng cũng dắt Tưởng Cứu tới.
Tưởng Cứu nhanh chân chạy tới, chen hai đứa trẻ con sang một bên.
Nhìn Tư Niệm, khoa trương há to miệng: "Oa~ hôm nay mẹ của nhị ca giỏi quá!"
Con thứ nhanh chân chạy lên trước, lớn tiếng bày tỏ: "Đương nhiên, con nhà ai thì có khác!"
Tư Niệm bị mấy đứa nhỏ khen mà có chút lâng lâng.
Chào hỏi thím Tưởng rồi dắt bọn trẻ đến trường làm thủ tục.
Tưởng Cứu tuy nhỏ hơn con thứ một tuổi, nhưng cũng học lớp một như con thứ.
Con thứ đi học trễ một chút, hồi ở nông thôn cũng không chịu học.
Tư Niệm nghĩ dứt khoát cho nó học lại một năm, để nắm vững kiến thức.
Như vậy sau này mới không bị tụt lại.
Còn con lớn thì không cần lo.
Nàng không đến phòng làm việc trước mà dắt bọn trẻ đi làm quen trường lớp một lượt.
Xung quanh toàn trẻ con với phụ huynh, bọn trẻ tầm tuổi này đều do phụ huynh đưa đi.
Xe đạp, xe máy, xe ô tô các loại đều có.
Cùng thím Tưởng đưa hai đứa bé vào lớp một xong, hai người lại dắt con lớn đến lớp 4A báo danh.
Phải nói trường này rộng thật.
Tìm một lúc mới đến được cổng.
Đến nơi thì thấy mọi người đang vây quanh Ngô Nhân Ái nói chuyện.
Tư Niệm định để con lớn tự đi thôi.
Ai ngờ Ngô Nhân Ái mắt tinh, lớn tiếng nói: "Niệm Niệm, cậu đến rồi à!"
Hắn đã biết Tư Niệm sắp tới trường dạy học từ chỗ hiệu trưởng, trong lòng mừng cho nàng.
Dù sao thời này kiếm được một công việc như vậy đâu có dễ.
Tư Niệm cười nhạt nói: "Chào thầy Ngô, đây là Tiểu Đông nhà tôi đến làm thủ tục nhập học."
"Tiểu Đông, phải nghe lời thầy nhé."
Nói xong, không để ý Ngô Nhân Ái vẻ mặt muốn nói lại thôi: "Ôi, muộn giờ mất rồi, tôi phải đi báo danh ở văn phòng đây. Thầy Ngô phiền thầy để ý đến Tiểu Đông nhà tôi nhé."
Nói xong, nàng kéo Dao Dao với bà Tưởng vội vã đi về phía phòng làm việc làm thủ tục.
Còn chưa đến cửa đã nghe một giọng nói lớn tiếng: "Đúng, chính là cô ta, Tư Niệm giới thiệu tôi đến đấy. Nó là cháu gái tôi sao lại lừa tôi được!"
—— Mọi người Tết Trung Thu vui vẻ! Lễ Quốc Khánh vui vẻ nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận