Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 360: Tư Niệm là phúc tinh (length: 7930)

Tư Niệm kinh ngạc nhìn lại, "Chu Việt Thâm?"
Tiểu lão hai cũng cao hứng hô: "Ba ba!"
Dao Dao: "Thịch thịch!"
Chu Trạch Đông: "Cha."
Chu Việt Thâm xuống xe, ánh mắt từ Tư Niệm cùng ba đứa trẻ đảo qua.
Thấy bọn họ không sao, một đường căng thẳng thần kinh cũng giãn ra.
Hắn xong việc ở nhà máy, việc đầu tiên là chạy về nhà.
Nhưng đã đến lúc tan tầm, trong nhà lại không có ai.
Chu Việt Thâm lo lắng có chuyện gì, liền đến trường học một chuyến.
Từ miệng người ở trường biết Tư Niệm đưa các con đi bệnh viện, nói là con bị ngất.
Hắn còn tưởng rằng ba đứa trẻ đã xảy ra chuyện gì, liền vội vàng chạy đến bệnh viện.
Không ngờ lại gặp nàng và ba đứa trẻ ở đây.
"Thế nào, không sao chứ? Ta vừa đi đến trường, nghe nói tiểu Đông hay tiểu Hàn bị ngất?" Hắn nhíu mày nhìn ba đứa trẻ mặt mày hồng hào, trông thế nào cũng không giống vừa mới bị ngất.
Tư Niệm nghe thấy vậy, cười khúc khích: "Sao lại thế, không phải tiểu Đông tiểu Hàn, là con nhà hàng xóm, vừa nãy đụng vào ta, nên đưa tới bệnh viện, nhưng không sao rồi."
Chu Trạch Hàn tiến tới, gắng sức ngẩng đầu nhìn Chu Việt Thâm: "Đúng đó ba ba, con mới không có bị ngất đâu, con rất khỏe, mẹ nói con khỏe mạnh thì sẽ không bị ngất."
Chu Việt Thâm cúi đầu, ôm lấy con trai, nhấc lên, đúng thật, thằng bé tám tuổi đã rất nặng rồi.
Bị Tư Niệm nuôi thành heo con béo ú.
"Không có việc gì là tốt rồi."
Chu Việt Thâm nhìn Tư Niệm: "Lên xe ta đưa các ngươi về nhà."
Tư Niệm dạ một tiếng, ôm con gái lên xe.
Tiểu Đông theo sát phía sau, tiểu lão hai vội từ trên người cha tụt xuống, còn muốn chen vào ngồi cùng Tư Niệm.
Bị Chu Việt Thâm nắm gáy áo xách ra.
"Đừng đẩy mẹ con, ngồi phía trước."
Nói xong, mở cửa xe nhét hắn vào, lại kéo dây an toàn buộc vào.
Tiểu lão hai quay đầu, thấy anh hai đang nhìn hắn cười.
Hắn lập tức không vui, bĩu môi oán trách nhìn Chu Việt Thâm đang lên xe, "Ba ba, sao ba lại về vậy?"
Chu Việt Thâm một tay kéo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ nói: "Sao? Không muốn ba về?"
Tiểu lão hai vội lắc đầu: "Không phải, con còn đang muốn ba đừng về nữa, để chúng con cùng mẹ ngồi xe lửa thật dài đi thăm ba."
Hắn cho rằng Chu Việt Thâm lâu không về nhà là đi đâu xa.
Đến một nơi rất xa.
Chu Việt Thâm khẽ cười, lồng ngực khẽ rung lên.
Giọng nói trầm thấp: "Có lòng."
Tiểu lão hai hừ hừ nói: "Đương nhiên, tại mẹ nói con là đứa trẻ có tình có nghĩa."
Chu Việt Thâm nghiêng đầu nhìn Tư Niệm một cái.
Tư Niệm làm bộ nhức đầu.
Hắn khóe môi nhếch lên, khởi động xe.
Xe rất nhanh đã đến cửa nhà.
Tiểu lão hai như viên đạn nhỏ lao xuống xe.
Chu Trạch Đông cũng theo sau.
Chu Việt Thâm đỗ xe rồi vào nhà.
Cả nhà ngồi trên ghế salon, Tư Niệm rót cho Chu Việt Thâm một chén trà, rồi ngồi xuống bên cạnh, mới hỏi: "Chuyện ở nhà máy thế nào rồi?"
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu.
"Ổn rồi, bây giờ nhà nước đang cho đóng cửa hàng loạt, mười mấy trại nuôi heo bị niêm phong. May mà hôm đó có ngươi qua một chuyến, nếu không thì trại chăn nuôi của ta cũng khó mà giữ được."
Tư Niệm kinh ngạc: "Nhà nước kiểm tra sao?"
Chu Việt Thâm liếc nhìn các con đang giành điều khiển tivi, rồi thu mắt về.
"Ừ, ngay sáng hôm sau khi ngươi rời đi, người của đoàn kiểm tra đến."
Chuyện này của họ cũng coi như là hú vía, dù Chu Việt Thâm có quan hệ thì, nếu như bị xem là gian thương lòng dạ hiểm độc thì hắn sẽ rắc rối lớn.
May mà hôm đó phát hiện kịp thời, giải quyết xong mọi việc.
Kết quả kiểm tra cũng không có vấn đề gì.
Vì chuyện này, mọi người đều khen Tư Niệm là phúc tinh.
Mang lại may mắn cho hắn.
Chu Việt Thâm cũng cảm thấy như vậy.
Từ khi Tư Niệm đến bên cạnh hắn, mọi chuyện rắc rối đều dễ dàng giải quyết.
Tư Niệm giật mình.
Trùng hợp vậy sao?
Vừa có người muốn chơi xấu trại heo của Chu Việt Thâm, thì hôm sau lại có đoàn kiểm tra, thật khó để không nghi ngờ gì.
Nếu như hôm đó cô không đến, Chu Việt Thâm không ra khỏi trại, có lẽ sẽ không phát hiện ra chuyện này.
Nhưng đối phương cũng giỏi, làm sao biết Chu Việt Thâm hiện tại nuôi heo kiểu khép kín, không đi đâu?
Đúng lúc để tránh thịt bị hư, Chu Việt Thâm đều là buổi sáng làm thịt rồi đem đi ngay.
Không giao hàng vào lúc trưa nóng nực.
Đối phương rõ ràng là biết tình hình của Chu Việt Thâm, nên mới dùng hạ sách này.
Như vậy Chu Việt Thâm không thể nào phát hiện ra được vấn đề.
Đợi đến khi đoàn kiểm tra đến, thấy cả đống heo chết, cho dù đàn heo của trại không có vấn đề gì thì trách nhiệm cũng sẽ đổ lên đầu Chu Việt Thâm.
"Thì đã kiểm tra nhiều nhà vậy rồi, tại sao vẫn có thịt tuồn ra ngoài, nhiều người còn tưởng không sao, ăn vào con nít phải nhập viện."
Chu Việt Thâm nói: "Triệu chứng này không chỉ xảy ra ở đây, nên trên mới chú trọng vậy, đả kích những công ty ác độc. Nhưng luôn có người chỉ muốn kiếm lợi, nên đã đem chỗ thịt giá rẻ đó bán cho những người ham đồ rẻ."
Tư Niệm nhấp một ngụm trà, thở dài.
Chu Việt Thâm liếc nhìn nàng.
"Sẽ nhanh thôi, yên tâm."
Chu Việt Thâm không hề lừa cô, dịch bệnh về heo đến nhanh, cũng đi nhanh.
Nghe nói sau khi kiểm nghiệm thịt không có vấn đề, có thể ăn được, mọi người liền lại chen chúc đến các cửa hàng nhà nước mua thịt.
Dù sao cũng là thịt đã qua kiểm nghiệm, cũng an tâm hơn.
Chỉ là mỗi ngày số lượng không nhiều, ai cũng muốn tranh mua.
Tư Niệm vốn lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Chu Việt Thâm.
Dù sao việc gian thương bán thịt heo bệnh khiến mọi người bắt đầu cảnh giác, thà bỏ thêm tiền đi mua ở các cửa hàng nhà nước, còn hơn mua ngoài chợ.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện mình đã lo lắng hão.
Trên giấy tờ mà Chu Việt Thâm đưa tới, lại là hợp đồng hợp tác với mấy cửa hàng nhà nước trong thành phố.
Nói cách khác, số thịt heo bán ở các cửa hàng này đều là do trại nhà Chu Việt Thâm cung cấp.
Cô quả thực lo hão, người đàn ông này làm ăn lớn lên về sau, không phải hoàn toàn là nhờ may mắn.
Cô không quan tâm, nhưng đám người ở khu nhà cũ lại đắc ý.
Nghe nói hiện tại mọi người chỉ ăn thịt heo an toàn đã qua kiểm tra, trong mấy ngày ngắn ngủi, một đống lớn trại chăn nuôi phá sản, lão bản bỏ trốn.
Mọi người đều cho rằng, nhà họ Chu chắc cũng sẽ phá sản thôi.
Từ khi nhà họ Chu tới đây, mỗi ngày đều ăn ngon mặc đẹp, không thiếu thịt, đến cả chó ăn cũng còn ngon hơn họ.
Lần này cuối cùng cũng phá sản rồi, mọi người hả hê lắm.
Lần trước còn chế nhạo bọn họ ở bệnh viện, lần này cuối cùng cũng đến lượt rồi.
Mấy đứa trẻ khu nhà cũ nghe nói nhà tiểu lão hai sắp không có thịt ăn, càng cao hứng hò hét.
"Nhà họ Chu phá sản, anh cả khóc rống, anh hai phải làm ruộng, anh ba nhặt rác, Tưởng Cứu thì bị ăn hiếp ~"
Một đám trẻ dựa vào đông người, cố ý nhân lúc tiểu lão hai và Tưởng Cứu trên đường về nhà bao vây hai đứa, vừa hát vừa nhảy múa.
"Các ngươi nói bậy, nhà ta không có phá sản!"
Tiểu lão hai hận không thể xông vào đánh nhau, nhưng đám trẻ vừa hát xong đã chạy.
Hắn nhất thời không biết đuổi theo ai cho phải...
Bạn cần đăng nhập để bình luận