Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 71: Dời hộ khẩu (length: 8805)

Trương Thúy Mai dạo này tâm tình không tốt, con gái với Phó Dương tiến triển quá chậm, trong lòng lo lắng lắm, đem nguyên nhân toàn bộ đổ lên Tư Niệm.
Cho nên vừa thấy nàng là lại bóng gió châm chọc.
Lúc này bị nàng trêu tức như vậy, khó tránh khỏi có chút thẹn quá hóa giận: "Nói như thể Tư gia chúng ta đối xử tệ bạc với ngươi lắm, như thế không chờ được mà đã muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta."
Dứt lời, nàng ghét bỏ liếc qua Chu Việt Thâm là gã đàn ông sau lưng Tư Niệm, nghe con gái nói, hắn làm nghề mổ heo, mỗi ngày cứ lủi thủi với một đống heo, đừng nói là hôi thối ô uế.
Hơn nữa dân ở nông thôn rửa mặt cũng bất tiện, rất nhiều người còn không thích tắm rửa. . . . .
Nghĩ đến Tư Niệm thế mà lại muốn gả cho người như thế, nàng đã thấy buồn nôn.
"Còn nữa, sau này bớt đưa người ngoài đến cái nhà lớn này, người ta thấy được sẽ nghĩ sao?"
Tư Niệm nghe được giọng ghét bỏ của nàng với Chu Việt Thâm, suýt nữa thì không nhịn được!
Vừa muốn nổi nóng, đã bị người đàn ông phía sau kéo lại.
Nàng quay đầu, thấy Chu Việt Thâm đứng lên, giọng nói rất bình tĩnh: "Bác gái, làm phiền bác hợp tác một chút việc chuyển hộ khẩu này, người nhà họ Lâm đang đợi ngoài cổng đấy."
Không tính là khách sáo.
Nghe những lời này, Trương Thúy Mai lập tức nổi trận lôi đình!
Quả nhiên là dân quê, cái giọng điệu gì vậy!
Đến một chút lễ phép cũng không biết à?
Nàng vốn định trực tiếp đuổi hai người đi, nhưng câu nói tiếp theo của Tư Niệm, trực tiếp đâm trúng chỗ yếu trong lòng nàng: "Coi như là không vì ta, cô cũng nên nghĩ cho Lâm Tư Tư, con bé về đây đã lâu rồi, mãi mà chưa chuyển hộ khẩu về, trong lòng nó chỉ sợ cũng không vui vẻ gì đâu? Dù sao nó mới là con ruột của cô chú."
"Đương nhiên, nếu cô lo lắng ta về là có ý đồ gì khác, vậy ta có thể cam đoan, sau khi chuyển xong hộ khẩu, sau này ta sẽ không bao giờ bén mảng đến cái nhà lớn này nửa bước, như vậy được chứ?"
Trương Thúy Mai nghe nàng nói thì ngẩn người, hơi khó tin nàng lại dễ nói chuyện như thế!
Trước đây chính vì việc chuyển hộ khẩu này mà nàng đã cãi nhau với chồng.
Ban đầu định tranh thủ thời gian chuyển hộ khẩu về, để Tư Niệm không có cách nào tiếp tục dây dưa bọn họ.
Ai dè chồng lại sĩ diện, nói rằng mới tiễn đi chưa được bao lâu, đã vội chuyển hộ khẩu, người ta nghe sẽ nói nhà Tư nhàn rỗi sinh chuyện.
Rồi lại cảm thấy Tư Niệm bị đuổi đi đã đủ thảm rồi, nếu còn không chờ được mà chuyển đi, sợ nàng không chịu nổi. . . . .
Trương Thúy Mai trong lòng bực bội vô cùng!
Cho nên theo cách nhìn của bà, chuyện chuyển hộ khẩu này, vấn đề khó khăn nhất nằm ở chỗ Tư Niệm.
Tư Niệm đột nhiên chủ động đưa ra chuyện này, đương nhiên bà sẽ không tránh khỏi hoài nghi, nghĩ nhiều, mình lẽ nào có sai sao?
"Nếu cô không tin, cô có thể đích thân đi với chúng tôi một chuyến."
Tư Niệm thấy nàng vẫn còn nửa tin nửa ngờ thì nói.
Chu Việt Thâm liếc đồng hồ trên cổ tay, "Bây giờ còn bốn mươi phút, tôi đã cho người chờ sẵn, giải quyết xong việc này mới tan ca."
Bình thường hắn rất ít khi đeo đồng hồ, trừ phi đi xa nhà, cho tiện xem giờ.
Trương Thúy Mai lại chú ý đến chiếc đồng hồ màu bạc trên tay hắn một chút, đồng hồ này nhìn quen mắt, nàng nhớ hình như lãnh đạo của mình cũng có một cái y như vậy, đắt tiền lắm! Lãnh đạo mỗi lần đi ngoại giao quan trọng đều sẽ đeo lên. . . . .
Nghĩ đến thân phận của Chu Việt Thâm, lúc này bà đã bỏ ánh mắt khinh bỉ đi.
Nhìn người ta cũng không giống kiểu gian dối.
Không ngờ thế mà còn làm bộ như vậy, còn mượn đồ người ta để đeo, thật hết nói nổi!
Cùng loại người này một chỗ, sớm muộn Tư Niệm cũng bị học hư.
Vừa rồi hắn còn nói cái gì, để người trong cục công an chờ sẵn giải quyết xong việc này mới tan ca?
Nói như thể mình giỏi lắm vậy, thật đúng là làm người ta buồn cười.
Trương Thúy Mai lúc này đã vô cùng ghét bỏ mà nói: "Không cần đâu, em họ tôi đang làm việc ở trên sở, hay là tôi gọi điện thoại cho nó, tôi không qua đâu, mấy người đi mà làm, đến lúc đó đưa hộ khẩu bản cho em tôi, để nó đưa tới cho tôi, khỏi phải để các người chạy thêm một chuyến."
Nói xong, bà vào nhà, lấy hộ khẩu bản cho hai người.
Từ đầu đến cuối bà đều không định để hai người vào nhà.
Đợi hai người đi, Trương Thúy Mai lập tức vào nhà gọi điện thoại cho em họ, để nó để mắt chút, nhất định phải để Tư Niệm mau chuyển hộ khẩu đi.
Bên kia trả lời: "Chị, việc chuyển hộ khẩu này đâu phải do em quản, giờ người ta cũng sắp tan ca rồi, muốn làm cũng chỉ có thể chờ buổi chiều hoặc ngày mai thôi, yên tâm đi, em sẽ để ý giùm chị."
Trương Thúy Mai dù nóng lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.
Chỉ là trong lòng lại càng thêm coi thường cái tên đàn ông miệng lưỡi ba hoa này.
Em họ mình làm ở trong sở, cũng còn không làm được, vậy mà hắn còn dám mạnh miệng nói để người ta chờ giúp làm.
Cứ như thể mình có thế lực lớn lắm vậy, hứ!
** Tư Niệm và Chu Việt Thâm ra khỏi nhà lớn, nghe thấy hai người đã lấy được hộ khẩu, bà mẹ của Lâm Mụ Mụ đang giúp trông Dao Dao cũng vui vẻ ra mặt.
Tư Niệm nói: "Từ đây qua cục công an cũng mất hai mươi phút đấy, chúng ta mau đi thôi."
Nàng giơ tay ôm lấy Dao Dao, con bé ngày càng quấn nàng, hễ Tư Niệm có ở đó thì đều quấn lấy nàng.
Nhưng bé cũng rất ngoan, những lúc Tư Niệm bận, sẽ nhờ người khác trông, bé cũng không khóc không nháo gì, chỉ lẳng lặng chờ nàng.
Bà Lâm đều nói, chưa từng thấy bé nào ngoan như vậy.
Vì thời gian có hạn, cả nhà bắt xe qua đó.
Nhưng đến cục công an thì cũng đã sắp đến giờ tan ca.
"Sao giờ này các người mới tới! Thiệt là uổng công tôi nghe lời chị tôi, đứng đây đợi mãi! Đã sắp đến giờ ăn cơm rồi, mấy người ra ngoài kia chờ đi, chút nữa buổi trưa lại tới!"
Bởi vì chị gái mình dặn đi dặn lại nhiều lần là phải để mắt đến chuyện này, nên Trương Hiểu Vân mới cố tình đứng ở cổng chờ.
Nàng cũng đã từng gặp Tư Niệm, nhưng nàng không thích con bé cháu ngoại này cho lắm.
Nguyên nhân đương nhiên là vì cô cháu gái này dáng vẻ thật sự quá diễm lệ, cái gì cũng giỏi giang, chèn ép con gái nàng không còn gì.
Mỗi lần gia tộc liên hoan, mọi người toàn khen Tư Niệm giỏi giang thế này thế nọ, làm con gái nàng thấy mình thật kém cỏi!
Hơn nữa, con bé cháu ngoại này ngạo mạn vô cùng, có làm thế nào cũng không chịu để mắt đến bọn họ, nàng càng không thích.
Lúc này nghe nói nó không phải là con ruột, còn muốn chuyển hộ khẩu đi.
Sau khi hết hồn, thực ra nàng rất hả hê.
Con bé cháu gái lúc trước cứ cao cao tại thượng, được gia tộc coi như là niềm vinh hạnh, còn muốn gả cho con trai của lãnh đạo là Tư Niệm, giờ lại phải chuyển hộ khẩu xuống nông thôn. . . . . Haiz haiz.
Lúc này cũng không cần thiết phải nịnh nọt nàng nữa.
Giọng điệu thậm chí có thêm phần thiếu kiên nhẫn và xem thường.
Nghe thấy vậy, ba mẹ của Lâm Mụ Mụ lập tức biến sắc: "Chẳng phải vẫn còn mười mấy phút sao?"
"Mười mấy phút thì làm được gì, chẳng lẽ không cần phải xếp hàng à, phải phục vụ riêng cho các người thôi sao!" Trương Hiểu Vân thấy hai người ăn mặc mộc mạc và phong cách quê mùa, thì đã biết chắc hai người này là ba mẹ ruột của Tư Niệm.
Lập tức tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt.
"Cô ta là ai?" Chu Việt Thâm quay sang nhìn Tư Niệm.
Tư Niệm nói: "Em họ của mẹ nuôi ta, làm việc ở chỗ này."
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa, mà quay sang nhìn hai người ba mẹ Lâm có chút lúng túng: "Bác Lâm, bác gái, chúng ta cứ vào trong trước đi."
Ba mẹ Lâm có chút không hiểu chuyện gì, nhưng con rể đã nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều, vội gật đầu.
Thấy một đoàn người không thèm để ý mình mà đã sắp đi qua, Trương Hiểu Vân lập tức tức giận, chặn đường mọi người.
"Mấy người điếc hả, tôi đã nói là cục sắp tan ca rồi, bảo mấy người buổi chiều quay lại, còn cố tình không nghe à?"
Mọi người dừng chân lại, Chu Việt Thâm cau mày, đã không vui, giọng trầm thấp lạnh lùng: "Bây giờ vẫn là giờ làm việc, chúng tôi có quyền vào trong làm thủ tục, xin cô tránh ra!"
"Anh là người đi làm ở đây hay là tôi là người đi làm ở đây, nghe không hiểu tiếng người à!" Trương Hiểu Vân bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho sợ, nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến thân phận của mình, bèn lập tức ưỡn thẳng lưng lên!
"Làm ồn ào cái gì đó!"
Lúc này, một giọng nói trung khí dồi dào từ trong truyền ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận