Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 444: Người từng trải (length: 13518)

Cũng không phải hắn ghét bỏ mấy đứa trẻ hiện tại, nhưng mình là người từng trải, Chu Việt Thâm cũng không còn trẻ nữa, hắn cảm thấy vẫn nên nhắc nhở hắn một chút.
Để tránh sau này hối hận cũng không kịp.
Đừng nói là lòng người khó đoán, đặc biệt là gia đình như bọn họ, bây giờ trẻ con còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ngày sau lớn lên có tâm tư riêng, nhìn thấy gia sản, làm sao lại không tranh giành.
Một khi đụng đến lợi ích, cho dù thân thiết mấy cũng trở nên không đáng một xu.
Dù sao con ruột vẫn khác, thế nào cũng nghĩ đến đó là cha mẹ mình, sẽ lo chuyện dưỡng lão.
Mấy ông chủ xung quanh hắn, nhà nào mà chẳng có vài ba đứa con riêng, anh chị em cùng cha khác mẹ.
Vì tiền đều tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.
Theo lý mà nói Chu Việt Thâm thông minh như vậy, lẽ ra phải nghĩ ra điều này mới phải, hắn là anh em thực lòng muốn tốt cho hắn, cũng không phải xem thường con gái, nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn lại thấy hơi lạ.
Chẳng lẽ hắn thực sự thích con gái đến vậy sao?
Nhìn biểu hiện của cả nhà không giống như mình nghĩ, hắn không khỏi nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn con trai?"
Tư Niệm chỉnh lại hắn: "Không, là trai hay gái chúng ta đều rất vui, chúng ta không để ý chuyện này."
Nghe vậy, Trần Nam ánh mắt có chút phức tạp, chỉ cảm thấy Tư Niệm đang an ủi mình.
Dù sao phụ nữ còn để ý việc mình mang thai là con gái hay con trai hơn đàn ông, mang thai đều mong ngóng là con trai, sau này sinh con gái mới là chuyện bình thường.
Thế là hắn cười nói: "Đúng vậy, trai hay gái đều tốt, bất quá về sau vẫn nên sinh con trai." Hắn nhắc nhở Chu Việt Thâm.
Tư Niệm nghe vậy có chút khó chịu.
Sau này muốn sinh hay không là chuyện giữa vợ chồng họ, Trần Nam cứ hỏi mãi chuyện này là có ý gì.
Sợ cô không sinh được con trai để thừa kế hương hỏa cho Chu Việt Thâm?
Tuy hiểu thời này đàn ông đều chú trọng chuyện này là một lẽ, nhưng nghe vẫn thấy khó chịu là thật.
Cô tôn trọng nhưng tiền đề là đừng áp lên người cô.
Chu Việt Thâm thờ ơ nói: "Ta chỉ thích con gái thôi, sinh con gái là đủ rồi."
Sinh con không dễ, cứ hở một tý lại mất cả năm trời, ảnh hưởng đến Tư Niệm thì khỏi nói, nhìn cô ấy đôi khi khó chịu trong lòng anh cũng thấy xót xa.
Nếu sinh con gái mà thật sự không ảnh hưởng gì đến cô ấy như hắn nói, vậy anh càng vui nếu là con gái.
Trần Nam thì lại cứ ra vẻ quan tâm, bảo hắn không thông minh thì không đúng, công ty hắn mở to như thế, bảo hắn thông minh thì đúng, nhưng lại chẳng hề biết ý tứ người khác.
Tư Niệm đại khái cũng nhìn ra con người này, phụ nữ trong mắt hắn chỉ là đồ vật phụ thuộc, sinh được con trai cho hắn mới tốt, những cái khác không quan trọng, cho nên hắn mới có thể thoải mái trước mặt cô mà nói ra những lời gây áp lực, khó chịu như vậy.
Tư Niệm vốn không muốn dây dưa với loại người này, lúc này cũng không giữ sắc mặt tốt nữa, thản nhiên nói: "Nếu như anh cảm thấy tôi nhất định phải sinh con trai cho lão Chu, vậy thì tôi thật sự không làm được, không thì anh giới thiệu ai đi, tôi thấy cô trợ lý Trần kia cũng rất được."
"Hả..." Trán Trần Nam toát mồ hôi lạnh, sắc mặt hơi tái đi.
Hắn thật sự không thấy cô thư ký Trần có gì, tại sao phụ nữ lại hay nghĩ như vậy?
Đem thư ký Trần cho Chu Việt Thâm cũng không phải hại hắn, chỉ là cho rằng đối phương theo mình làm nhiều năm như vậy, có kinh nghiệm, có thể giúp được hắn.
Hắn còn muốn nói thêm gì đó.
Thì vợ hắn gác đũa xuống, "Trần Nam anh còn chưa hết hay sao, thích ăn thì ăn đi, không thì tránh sang một bên, nhìn anh mà chướng mắt, mất cả ngon."
Hồi trước cô mang thai, cha mẹ chồng cũng tạo áp lực không ít, nói là mang thai nhất định phải là con trai, mới là dấu hiệu tốt, nhà nào sinh con gái thì sau này thể nào cũng không sinh được con trai gì gì đó.
Khiến cô cả ngày lo lắng bất an, ăn không ngon. Sợ mình sinh con gái thì bị người ta coi thường.
Chồng cô cũng không đứng về phía mình, tuy là cũng đối tốt với cô, nhưng về phương diện này, hắn cũng tiếp thêm dầu vào lửa cho cha mẹ hắn.
Cũng cho rằng cô nhất định phải sinh được con trai cho hắn.
Lần mang thai này làm cô khổ sở đến nỗi có cả bóng ma, về sau dù còn muốn sinh thêm con gái, nhưng do sự trả thù trong lòng và ảnh hưởng trước đó, xin cô cô cũng không muốn sinh.
Nên mới chỉ có một mình Trần Hạo Nhiên.
Trên người mình còn giữ cái tư tưởng kia thì thôi, còn quản chuyện bao đồng của người khác.
Tự cho là hắn đang muốn tốt cho người ta.
Tuyệt không nhìn sắc mặt người khác.
Miêu Xuân Hoa từ tận đáy lòng thấy xấu hổ về ông chồng này.
Theo cô thấy, trạng thái hiện giờ của Tư Niệm rất tốt, mặc kệ là trai hay gái, chỉ cần không bị khổ là tốt nhất.
Trần Nam bị vợ cho ăn bơ, không dám nói gì nhiều, chỉ lẩm bẩm vài câu, lại nhìn sang Chu Việt Thâm, mong anh nói giúp mình.
Ai ngờ Chu Việt Thâm lạnh lùng nói: "Lão Trần, tôi coi anh là bạn bè, cũng hy vọng anh tôn trọng vợ tôi. Nếu như anh không có sự tôn trọng cơ bản đối với phụ nữ, vậy sau này chúng ta không cần qua lại nữa."
Sắc mặt Trần Nam bỗng chốc trở nên khó coi.
Hắn mới nhận ra mình đã lỡ lời, chuyện này nên nói riêng, không phải trước mặt mọi người thế này.
Hắn luống cuống vô cùng.
Bữa cơm này vì Trần Nam mà trở nên hơi gượng gạo.
Mãi rồi cũng xong bữa tối, mấy đứa trẻ cũng không ham chơi nữa, giúp thu dọn bàn, rồi lại rửa bát lau bàn.
Trần Nam biết mình đuối lý, cũng không tiện ở lại lâu, nói vài câu với Chu Việt Thâm rồi cáo từ.
Tư Niệm cũng chẳng để ý hắn nói gì, người thời này đa số đều vậy, thật ra cô cũng có thể hiểu, dù sao cũng không phải người thân, nói như gió thoảng, bỏ qua là được.
Tâm tính cô không kém đến mức chỉ vì mấy lời đó mà khổ sở.
Nhưng nhìn mấy đứa trẻ không dám đi chơi, Chu Việt Thâm thì cứ một mực ở bên cô, cẩn thận nhìn sắc mặt của cô.
Cô lại thấy buồn cười.
"Các ngươi vây quanh ta làm gì, không ra ngoài chơi đi?"
"Mẹ ơi, chú kia xấu, nói em gái không tốt."
Mấy đứa trẻ đều hiểu chuyện, tự nhiên hiểu ý trong lời nói của đối phương là gì.
Ở nông thôn chúng đã từng nghe mấy người lớn nói con gái là đồ bỏ đi.
Chỉ thích sinh con trai.
Không ngờ ở đây cũng vậy.
Tư Niệm xoa đầu con trai: "Đó là vì chú ấy không có con gái, không biết con gái tốt thế nào, nên mới thấy con gái không tốt, chúng ta không so đo với chú ấy."
Chu Trạch Hàn gật đầu lia lịa.
Chu Việt Thâm sờ bụng cô, trầm giọng nói: "Niệm Niệm, em đừng có áp lực, anh nói thật đấy, anh thích con gái."
Tư Niệm nhẹ gật đầu, "Em biết mà, em không để bụng."
Thật ra vừa nãy nhìn Chu Việt Thâm suýt trở mặt với Trần Nam, cô vẫn hơi lo lắng.
Thấy cô quả thực không buồn, cả bọn mới thở phào.
Thời gian ăn Tết dù có vui vẻ đến mấy cũng trôi qua nhanh, thoáng cái đã vào xuân.
Kế hoạch của Chu Việt Thâm được ủng hộ, hiện giờ nhà máy của bọn họ đang chế tạo một loại đồ điện có giá ổn định, định thử ở chỗ này một thời gian rồi phát triển ra bên ngoài.
Công việc của Chu Việt Thâm sau này đều không làm ở nhà nữa, cũng đổi một trợ lý nam.
Tư Niệm cùng mấy đứa trẻ cũng nhanh chóng nhập học, bụng cô bây giờ đã lộ rõ, dù cô nói không để ý, nhưng cứ bị người khác hỏi mãi cũng thấy phiền, nên Tư Niệm cũng chú ý mặc đồ rộng hơn để che đi, tan học liền về nhà.
Nhưng dạo gần đây không biết do lịch dạy dày đặc hay sao mà Tư Niệm cứ thấy có gì đó đè nén, nói chung tâm trạng không tốt cho lắm.
Đặc biệt là cảm thấy bụng mình càng ngày càng to, Chu Việt Thâm có hơi cố tình xa cách cô, giống như cô là đồ dễ vỡ vậy.
Trước kia cô ghét bỏ người Chu Việt Thâm nóng, không muốn đụng vào anh.
Nhưng giờ người ta không đụng vào mình, cô lại không kìm được mà suy nghĩ lung tung.
Cảm thấy Chu Việt Thâm có phải ghét bỏ mình bụng to, thân hình biến dạng, xấu xí không.
Phụ nữ rất nhạy cảm về sự thay đổi của ngoại hình.
Nhất là Tư Niệm lại thích làm đẹp, mấy tháng trước cô còn tưởng mình không có phản ứng thai nghén, còn thấy may mắn vui vẻ đâu.
Nhưng bụng lớn vẫn là cứ lớn, eo cứ béo lên trông thấy, đối với bất cứ cô gái nào mà nói thì đều là đả kích cực lớn.
Cô lấy mấy cái váy bó eo ngày xưa ra, cũng không thể nào mặc vào được.
Cứ không kìm được dùng tay đo bên hông, lại sợ sau này mình sinh xong, có thể sẽ giống như mấy người kia, bụng bị rạn, thế nào cũng không thể trở lại như trước kia được.
Càng nghĩ cô càng thấy hối hận.
Đêm nay thấy Chu Việt Thâm trở về, vẫn như thường lệ nằm cạnh ngủ, không đụng vào cô, cô liền không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cũng may tai Chu Việt Thâm rất thính, cô vừa khóc lập tức nghe thấy, anh giật mình kêu lên, vội vàng ngồi dậy bật đèn bàn, quả nhiên thấy cô quay người về phía anh, thân thể run lên bần bật, biết có điều chẳng lành.
Anh còn tưởng Tư Niệm bị đau bụng, lo lắng hỏi cô có phải không khỏe hay không.
Tư Niệm nghe câu đầu tiên anh hỏi mà chỉ nghĩ đến con cái, càng thấy khó chịu hơn, cảm thấy anh giả tạo, "Có người trước đây còn nói không muốn con, bây giờ ngày nào cũng lải nhải con cái bên miệng."
Lúc trước anh nói kiên quyết như vậy, cô còn tưởng anh thật sự không muốn con nữa chứ.
Quả nhiên đàn ông ai cũng như ai.
Chu Việt Thâm không ngờ một câu này lại gây ra chuyện lớn như vậy, mặt mày vốn điềm tĩnh giờ cũng hoảng hốt: "Sao lại thế được, anh chỉ là lo lắng bụng em không khỏe thôi."
Nói xong, hắn cẩn thận ôm người vào lòng mình, lau nước mắt cho nàng.
Những ngón tay thô ráp chạm lên khuôn mặt trắng mịn của Tư Niệm, hắn không dám dùng sức.
"Niệm Niệm, xin lỗi, ta không có ý đó, ngươi đừng nghĩ nhiều?"
"Có phải có ai bắt nạt ngươi không?"
Tư Niệm quay mặt đi, "Đúng, có người bắt nạt ta."
Chu Việt Thâm lập tức nhíu mày, trầm giọng nói: "Ai? Người ở trường sao?"
Tư Niệm lạnh nhạt nói: "Người kia ở tận đẩu tận đâu."
Chu Việt Thâm: "..."
Từ khi mang thai, do ảnh hưởng của hormone, nàng trở nên có chút quấn người, thỉnh thoảng lại muốn dính lấy Chu Việt Thâm.
Gần đây bụng hơi lớn hơn, hắn càng cách xa nàng.
Điều này khiến Tư Niệm rất tức giận.
Tuy nghe nói vợ có thai sẽ béo ra, đàn ông ngoài miệng không nói nhưng trong lòng sẽ rất ghét bỏ. Nhưng chuyện này xảy ra với mình, nàng vẫn khó chịu.
Chu Việt Thâm cố gắng suy nghĩ, nhưng thực sự không nghĩ ra mình đã làm gì khiến nàng tức giận.
Nhưng thấy Tư Niệm thật sự tức giận chứ không phải giả vờ, mặt hắn cũng nghiêm lại, nghĩ thầm ai lại nói gì không phải với nàng, thế là hắn chủ động nhận lỗi, "Đúng, đều là tại ta không tốt, lỗi của ta."
Tư Niệm: "..." Sao nghe không lọt tai thế này?
Hắn thật sự biết mình sai rồi sao?
"Vậy ngươi nói xem ngươi sai ở đâu?"
Chu Việt Thâm: "..."
Tư Niệm bật cười, trách hắn: "Được thôi, Chu Việt Thâm, ngươi còn học cả thói qua loa đại khái."
Chu Việt Thâm tái mặt, sợ mất vía, "Niệm Niệm, đừng nghĩ như vậy."
Thấy hắn thật sự bị mình dọa sợ, Tư Niệm cũng biết người đàn ông này thẳng tính từ đầu đến cuối, cũng không làm khó hắn, buồn bực nói: "Ta là vợ ngươi, sao bình thường ngươi cứ cách xa ta như vậy, ngươi làm tổn thương trái tim nhỏ bé của ta."
Nói xong, nàng cảm thấy mình có chút làm quá, hơi mất tự nhiên quay mặt đi.
Đôi khi nàng tỉnh dậy, theo bản năng rúc vào ngực hắn, lại phát hiện hắn đều nằm ở mép giường.
Tư Niệm tức giận không chịu được.
Ban đầu nàng không nghĩ nhiều, nhưng tình huống này xảy ra nhiều hơn, nên không thể không suy nghĩ nhiều.
Chu Việt Thâm nghe vậy, sửng sốt một chút, lập tức dở khóc dở cười, "Chỉ vì cái này thôi à?"
Hắn cao lớn như ngọn núi, toàn thân cứng rắn, từ khi Tư Niệm có thai, nàng càng trở nên đầy đặn, da dẻ vừa non vừa mềm.
Bình thường chỉ va chạm nhẹ vào thôi cũng sẽ bị đau mấy ngày, trước đó còn ghét bỏ hắn sao cứng như vậy, dựa vào không thoải mái chút nào.
Vì vậy Chu Việt Thâm lo lắng làm đau nàng, mới cố gắng cách xa một chút.
Không ngờ lại khiến nàng hiểu lầm mình không thích nàng.
Tư Niệm cũng hay nghĩ ngợi nhiều, bụng nàng tuy lớn nhưng tay chân vẫn rất thon thả, chỉ là hơi đầy đặn hơn một chút, quần áo cũ mặc không vừa nữa, dẫn đến ảo giác thân hình thay đổi.
Nàng và Chu Việt Thâm đã quyết định đợi đến tháng sáu sẽ bắt đầu nghỉ học ở nhà sinh con.
Đến lúc đó trở lại bổ túc sau.
Dù sao bên trường, nàng cũng đã báo trước rồi.
Nhưng Tư Niệm không ngờ rằng, chuyện không may đã xảy ra trong nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận