Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 151: Lão đại cũng không trở thành phản ứng này a? (length: 7764)

Rất nhanh hắn loáng thoáng nghe được giọng của phụ nữ từ trường học vọng ra, nhỏ và dễ vỡ, không rõ ràng lắm.
Xe dừng ở cổng trường.
Cổng mở rộng, nghe nói có phát thanh viên đến diễn thuyết, hôm nay ở cổng trường còn có không ít người đứng bên ngoài nghe ngóng.
Bàn tán ồn ào.
Chu Việt Thâm liếc nhìn hắn.
Vu Đông giả vờ không thấy, đầu cố sức rướn ra ngoài cửa sổ, hướng phía trong trường vừa nhìn.
Tiếng động cơ làm cho nghe không rõ, hắn dứt khoát tắt máy.
Lâm Tiêu hơi nghi hoặc, định hỏi.
Thì nghe một giọng nói quen thuộc từ trong trường vọng đến.
Lâm Tiêu tưởng mình nghe lầm, giọng này, sao nghe giống giọng em gái nhà hắn vậy.
Đã thấy Chu Việt Thâm bỗng nhíu mày, hắn dập điếu thuốc, ngước mắt nhìn vào trong trường.
Trong đôi mắt đen láy ánh lên vài phần nghi hoặc.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã mở cửa xe, bước xuống, sải bước đi về phía trước.
Vu Đông cũng có chút ngơ ngác.
Vốn định đến nghe Phó Thiên Thiên diễn thuyết.
Nhưng chưa nghe thấy Phó Thiên Thiên thì thôi, sao lại nghe thấy giọng chị dâu nhà mình?
Nói đạo lý, lúc này chị dâu không phải đang ở thôn Hạnh Phúc "Aba Aba" sao?
Chẳng lẽ mình nghe lầm.
Không đúng, nếu nghe lầm, lão đại cũng không phản ứng thế này chứ?
Hắn cùng Lâm Tiêu liếc nhau, cả hai cũng vội vàng xuống xe, chen vào đám đông.
Tìm được Chu Việt Thâm thì thấy, thân ảnh cao lớn của hắn đứng ở phía trước nhất, những người xung quanh đều vô tình tránh xa ra, dáng người cao gầy của người đàn ông đặc biệt nổi bật, lẳng lặng đứng đó, ánh mắt đen láy mục đích tính mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào sân khấu phía trước.
Lại gần, giọng nói quen thuộc càng rõ hơn.
Hai người hiếu kỳ dõi theo ánh mắt hắn.
Ở xa nên nhìn không rõ.
Nhưng thân hình kia, hai người chỉ liếc là nhận ra ngay.
Trên đài đang lưu loát diễn thuyết bằng tiếng Anh, không phải chị dâu (em gái) Tư Niệm xinh đẹp, động lòng người, nấu ăn ngon của thôn họ thì là ai?
Nàng dáng người cao ráo, ngũ quan tinh xảo, duyên dáng yêu kiều đứng trên đài, quanh thân như có hào quang tỏa sáng.
Rất nhanh, bài diễn thuyết kết thúc.
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Mọi người xung quanh cũng nhao nhao vỗ tay, liên tục tán thưởng.
"Không hổ là MC chuyên nghiệp, lợi hại thật!"
"Lần đầu tôi cảm thấy tiếng Anh nghe dễ chịu như vậy."
"Cô MC kia dáng dấp đẹp quá, xinh đẹp lại có văn hóa, không biết sau này sẽ lọt vào nhà nào."
Câu nói này làm Vu Đông và những người khác đang ngây người tỉnh lại.
"Lão đại, là chị dâu kìa, sao chị dâu lại ở đây vậy?" Vu Đông không nhịn được hỏi Chu Việt Thâm.
Chu Việt Thâm liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Tư Niệm vẫn không biết Chu Việt Thâm và những người khác đã xuất hiện, nàng bước xuống sân khấu, nhận lại Dao Dao từ tay Trần tỷ.
Trần tỷ vẻ mặt khâm phục nhìn nàng: "Gọi cô đến quả thật là quyết định đúng đắn nhất của tôi, cô giỏi quá!"
Trước kia Trần tỷ tuy cũng quý Tư Niệm, nhưng nàng chỉ thấy Tư Niệm là người có năng lực.
Hoàn toàn không có kinh ngạc và khâm phục như lúc này.
Năng lực của nàng đã hoàn toàn vượt xa mình, trò giỏi hơn thầy.
Mọi người xung quanh cũng xúm lại, liên tục khen ngợi, hoàn toàn bị tài năng của nàng chinh phục.
Ngay cả Phó Thiên Thiên luôn kiêu ngạo cũng lên tiếng: "Tư Niệm, hôm nay cám ơn cô."
Nếu không có Tư Niệm đến giúp, nói không chừng cô ấy thực sự đã phải phiền đến Lâm Tư Tư giúp đỡ rồi.
Như vậy thì mấy ngày đêm liền cô sẽ buồn nôn không ăn không ngủ được.
Tư Niệm khẽ gật đầu: "Không có gì, dầu ăn nhập khẩu cô dùng cũng tốt."
Phó Thiên Thiên; "..."
Ở một góc khuất, sau khi xuống sân khấu, Lâm Tư Tư lạnh run người.
Sau khi bị MC kéo xuống, cô ta không có cơ hội lên tiếng, trơ mắt nhìn Tư Niệm tỏa sáng khắp khán phòng!
Lúc này lại thấy dáng vẻ được mọi người vây quanh của nàng, sự ghen ghét trong lòng lên đến đỉnh điểm!
Cô ta không hiểu, Tư Niệm rốt cuộc có gì đáng đắc ý, nếu không phải nàng cướp đi cuộc sống mười tám năm của mình, nếu như nàng không nhận được sự giáo dục ưu việt mà mình đã có được trong mười tám năm, cũng không có khả năng có được năng lực như vậy, càng không có tư cách đứng trên sân khấu này.
Nói trắng ra thì tất cả đều là nàng cướp đi những thứ vốn thuộc về mình, nhưng tại sao không ai hiểu được mình chứ?
Lâm Tư Tư nắm chặt nắm đấm, hung hăng trừng mắt Tư Niệm, dư quang thấy được người quen, toàn thân cô ta khựng lại, bước tới mở miệng: "Tư Niệm tỷ tỷ, chúc mừng tỷ, bất quá hôm nay sao tỷ lại xuất hiện ở đây vậy, chẳng lẽ tỷ cũng biết Phó Dương ca ca và những người khác hôm nay sẽ đến xem Thiến Thiến diễn thuyết, cho nên mới cố ý tới sao? Mà trùng hợp quá, Thiên Thiên vừa khó ở trong người, tỷ đã xuất hiện ở đây rồi."
Lời này của cô ta thành công khiến những người nhà họ Phó vừa đến phải dừng bước, nhíu mày nhìn Tư Niệm.
Vừa rồi khi Tư Niệm xuống sân khấu, bọn họ mới biết được, hóa ra là con gái trong người không khỏe nên không thể lên sân khấu, cho nên mới để Tư Niệm thay.
Vốn nghĩ qua xem tình hình của con gái thế nào, tiện thể cảm ơn một phen.
Nhưng nghe Lâm Tư Tư nói thế, lập tức đổi sắc mặt.
Đúng vậy, sao lại trùng hợp thế chứ.
Con gái vừa lên sân khấu thì xảy ra chuyện, mà cô ta vừa vặn xuất hiện vào thời khắc quan trọng.
Thêm việc con trai ngày hôm nay sẽ đến đây, thì không thể không khiến người ta nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ Tư Niệm đã kết hôn rồi mà vẫn chưa hề từ bỏ ý định?
Nếu thật như vậy, thì cô gái này quá thâm sâu rồi!
Trong mắt Phó Dương, sự ngưỡng mộ cũng nhanh chóng tan biến vì lời của Lâm Tư Tư.
Hắn vừa rồi vậy mà thật sự cho rằng Tư Niệm xuất hiện là ngẫu nhiên, lâm trận mà phát huy xuất sắc như thế!
Bây giờ mới biết, hóa ra tất cả đều là do cô ta tính toán kỹ lưỡng.
Hắn thừa nhận, trong khoảng thời gian này, hắn đúng là không nhịn được mà chú ý đến cô.
Nhưng điều đó không có nghĩa là, hắn sẽ chấp nhận một người phụ nữ đã kết hôn.
Trong phút chốc, Phó Dương đã cau mày khó chịu.
Hắn ghét nhất loại phụ nữ lắm mưu nhiều kế.
Lời này cũng khiến cho ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Tư Niệm.
Thật vậy, mặc dù Tư Niệm nói cô nàng đã "gặp qua là không quên được", nhưng biểu hiện của nàng thực sự quá tốt, tốt một cách bất thường, hoàn toàn không giống một người không có chuẩn bị.
Khó mà không khiến người ta nghĩ nhiều.
Tư Niệm không hề hoang mang nhìn Lâm Tư Tư: "Nói trùng hợp thì không bằng cô, tôi đến cùng vẫn là do Trần tỷ gọi tới, nghe nói cô lại là người không mời mà đến, chủ động giúp đỡ, như thể đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra vậy."
"Hơn nữa, không phải ai cũng giống như cô thiếu đàn ông đâu, cái gì cũng liên tưởng đến đàn ông, sao vậy, không có đàn ông thì cô không sống nổi chắc?"
Trần tỷ nhìn Lâm Tư Tư, nhíu mày.
Mặc dù Lâm Tư Tư tỏ ra vui mừng cho Tư Niệm, nhưng nàng là ai chứ, mấy chục năm nay người như thế nào mà nàng chưa gặp qua, Lâm Tư Tư diễn không tốt, đổi người khác đã sớm không còn tâm trạng rồi, mà cô ta lại còn chạy tới chúc mừng Tư Niệm, lại vô duyên vô cớ nói ra những lời lừa người như thế, rõ ràng là có ý đồ không tốt.
Ban đầu nàng nghĩ Lâm Tư Tư chỉ là ghen ghét Tư Niệm, nhưng ngay sau đó nhìn thấy người nhà họ Phó đến thì mới biết, hóa ra cô gái này tâm cơ cũng không nhỏ đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận