Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 227: Ngươi cho rằng ta vì cái gì gấp gáp như vậy kết hôn (length: 8388)

Trương Thúy Mai cùng Tư phụ nghe được lời này của Lưu Đông Đông, vô cùng sửng sốt.
Tư Niệm mới gả về nông thôn chưa được nửa năm, làm sao đã muốn chuyển về thành phố rồi.
Lúc trước bọn họ đưa Tư Niệm về nông thôn, đã xác định rằng nàng cả đời này chỉ có thể sống ở đó.
Không ngờ nhanh như vậy, nàng đã muốn về thành rồi?
Sắc mặt hai người không mấy vui vẻ.
Tư Niệm về thành, bị người quen nhìn thấy, mọi người sẽ nghĩ như thế nào.
Dù sao Chu Việt Thâm kia trông có vẻ không tệ, nhưng dù thế nào, hắn cũng là người hai đời vợ, hơn nữa còn có ba đứa con.
Bị người ta nhìn thấy nàng phải chăm ba đứa con của người khác, không chừng bọn họ lại mắng Tư gia bọn họ quá đáng.
Trước đây vì chuyện của Lâm Tư Tư, mọi người đều cho rằng Tư gia hại Tư Niệm.
Đến giờ vẫn còn bị chỉ trích sau lưng, nói bọn họ quá tàn nhẫn.
Lúc đầu chuyện này khi Tư Niệm đi rồi, có thể sẽ dần phai nhạt.
Nhưng nàng lại muốn trở về.
Lưu Đông Đông nói: "Là thật đấy, chuyện này trong làng ai ai cũng nói, nghe nói nàng còn muốn làm giáo viên tiếng Anh ở trường tiểu học ngoại ngữ trung tâm."
"Trường tiểu học ngoại ngữ kia, chắc mọi người cũng biết, chính là trường mà Tư Tư trước đây giúp Phó Thiên Thiên diễn thuyết. Nghe nói là lãnh đạo trường coi trọng năng lực của nàng, mới mời nàng."
Lưu Đông Đông nói, trong lòng cũng không tránh khỏi ghen tị.
Lúc này nàng có thể hiểu được vì sao Lâm Tư Tư lại ghét Tư Niệm đến vậy.
Dù sao Tư Niệm có được cơ hội đó, cũng đều nhờ ngày xưa Tư gia chịu chi tiền bồi dưỡng nàng.
Nếu không làm sao có thể được như ngày hôm nay.
Đổi lại người khác, về quê, gả cho một người đàn ông nông thôn, cả đời rất khó có cơ hội xoay chuyển.
Nhưng Tư Niệm lại khác.
Vừa xinh đẹp lại còn có tài.
Nếu không phải nàng không phải con ruột của Tư gia, Lưu Đông Đông cũng không dám tưởng tượng một người như thế sẽ có cuộc sống huy hoàng đến thế nào.
Khác hẳn với mình, giống như con vịt con xấu xí trong vũng bùn, dù cố gắng đến đâu, cũng chỉ có thể ngưỡng mộ ghen tị.
Mình dùng hết sức lực để đạt được, người khác lại chẳng tốn mấy công sức...
Ánh mắt Lưu Đông Đông trở nên ảm đạm.
Nghe vậy, sắc mặt Trương Thúy Mai cùng Tư phụ càng thêm kinh ngạc!
Cảm xúc lại trở nên phức tạp.
Con gái ruột Lâm Tư Tư vì trộm tiền làm mất mặt Tư gia, hiện tại còn đang ngồi tù, oán hận bọn họ đủ kiểu.
Còn con gái nuôi Tư Niệm, dù về nông thôn vẫn có người trọng dụng, còn được làm giáo viên tiếng Anh, rạng rỡ vô cùng.
Rõ ràng đây mới là cuộc sống mà bọn họ mong muốn cho con mình, nhưng vì bỏ rơi Tư Niệm, cứu không được Lâm Tư Tư, lại thành công cốc.
Đến lúc đó Tư Niệm về thành phố, làm giáo viên, người ngoài không chừng sẽ cười nhạo bọn họ nhặt hạt vừng đánh mất dưa hấu.
Nhanh chóng sau đó Trương Thúy Mai lại thấy đây là nhờ vào công lao của họ, ý nghĩ của bà giống Lưu Đông Đông: "Chuyện lớn như vậy, nàng vậy mà không nói cho chúng ta, dù sao thì chúng ta cũng là cha mẹ nuôi của nàng, nếu không nhờ chúng ta nuôi dưỡng khi còn bé, nàng có thể có ngày hôm nay sao?"
"Đợi nàng đến, nhất định phải nói chuyện cho ra lẽ với nàng."
** Mấy ngày sau.
Tư Niệm dẫn hai đứa lớn nhỏ đi tìm chủ nhiệm lớp để làm thủ tục chuyển trường.
Dù sao thời đại nào cũng vậy, cũng cần có thủ tục chuyển trường.
Chỉ là không phiền phức như sau này mà thôi.
Về phần trường học bên kia, nàng lấy được số liên lạc của chủ nhiệm trường tiểu học ngoại ngữ từ chỗ Trần tỷ.
Nói rõ tình hình của hai đứa bé.
Chủ nhiệm hình như rất ưu ái nàng, cũng không nói gì nhiều, bảo nàng cứ đưa đến.
Chu Trạch Đông lớn hơn một chút, người ta sợ ảnh hưởng nên cần phải tham gia thi kiểm tra.
Còn nhóc con thứ hai không cần, vốn dĩ thằng bé mới học lớp một, cùng lắm thì học lại một năm là được.
Dù thủ tục không khó, nhưng hoàn thành cũng mất vài ngày.
Đúng lúc trong thời gian nghỉ đông, làm xong thủ tục thì bên Chu Việt Thâm cũng đã tìm được nhà.
Chu Việt Thâm về đến nhà, đưa cho Tư Niệm một xấp giấy tờ.
"Đây là tài liệu nhà, đưa cho cô giữ đi."
Chu Việt Thâm rót một ly nước trà, uống ừng ực một hơi.
Tư Niệm đưa tay nhận lấy, nhìn lướt qua, tay khẽ run: "Nhà, giấy chứng nhận bất động sản? Anh, anh mua luôn rồi? Anh còn nhiều tiền như vậy sao?" Rốt cuộc là anh ta cất bao nhiêu tiền, ngoài cho nàng tiền, sau còn cho tiền cưới hỏi, mua xe!
"Khụ!" Chu Việt Thâm suýt bị nghẹn: "Có sao, mấy năm nay cho vay không ít, cũng phải đòi lại thôi, nhà này cũng nhờ bạn bè giúp tìm, không đắt đâu."
Chu Việt Thâm dù gì cũng làm lính mấy chục năm, quen biết không ít người, nói tóm lại là rất phức tạp.
Trong nhất thời cũng không nói rõ ràng với nàng được.
Nhưng anh tuyệt đối không phải là người giấu giếm tiền bạc.
Anh không động vào tiền của nàng, là nghĩ nàng cứ giữ đi cho yên tâm.
Để tránh sau này có chuyện gì rắc rối.
Tư Niệm há hốc mồm, người đàn ông này, giao thiệp rộng, còn biết làm ăn, mọi người đều coi anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Dường như anh sinh ra để làm người lãnh đạo vậy.
Cái hình tượng nam chính hoàn mỹ này, sao hết lần này đến lần khác lại thành một ông chú hai đời vợ không có chút cảm giác tồn tại nào vậy?
Tư Niệm lật tới lật lui xem giấy chứng nhận, năm nay nhiều người vẫn chưa có giấy tờ này, chỉ cần cấp trên phê duyệt là có thể xây nhà, nhưng trên thực tế cũng không dễ dàng như vậy.
Không có giấy chứng nhận nhà đất thì cũng không dám mua, bây giờ xem như không sao, sau này khi giá bất động sản trong thành phố tăng lên, cũng sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức.
Có tờ giấy này, cốt là để cho yên tâm.
Nàng bực mình nói: "Anh trông thông minh như vậy, sao trước kia dì Lưu đối xử tệ với con như thế mà không nhận ra? Con gầy trơ cả xương cũng không thấy?"
Đây là đang khen hay đang mắng anh?
"Anh biết bà ta sẽ không đối xử tốt với con, nhưng thật không ngờ bà ta lại quá đáng đến vậy." Chu Việt Thâm trầm giọng nói: "Niệm Niệm, cô cho rằng vì sao lúc đó anh phải nhờ người giúp trông con, lại còn chấp nhận chi ba ngàn tệ cho Lâm Tư Tư, sốt sắng kết hôn như vậy?"
Khi bà mối giới thiệu, anh chỉ nhắm đến Lâm Tư Tư có học thức, nghĩ cô ta sẽ khác với những người khác, có thể chăm sóc con tốt là được.
Nếu không thì làm sao lại có nhiều chuyện như vậy xảy ra.
Tư Niệm sửng sốt, vậy có nghĩa là anh cũng biết dì Lưu không tốt với con, cho nên mới gấp rút muốn tìm vợ để trông nom các con sao?
Cho dù không có chuyện nàng đối đầu với dì Lưu, chỉ cần đối phương tốt với các con, thì dì Lưu cũng sẽ không làm được lâu dài?
Nghĩ đến đây, Tư Niệm hừ một tiếng nói: "Xem ra anh rất xem trọng Lâm Tư Tư nhỉ?"
"Cô ta học hết cấp ba, anh cho là cô ta sẽ khác người." Chu Việt Thâm nói: "Trước kia anh từng kết hôn một lần, xảy ra nhiều chuyện."
Anh rũ mắt xuống, giọng nói cũng tối đi mấy phần: "Niệm Niệm, người không thể nào thập toàn thập mỹ được."
Tư Niệm im lặng.
"Chu Việt Thâm." Nàng ngẩng đầu nhìn anh, "Anh nói đúng."
"Nhưng, mọi chuyện đều đã qua rồi."
Chu Việt Thâm cúi đầu, nhìn chằm chằm nàng một lúc.
Vẻ mặt lạnh lùng tan biến, giọng nói trở nên dịu dàng, "Niệm Niệm, cô nói đúng, mọi chuyện đều đã qua rồi."
"Hai ngày này thu dọn đồ đạc đi, rồi chúng ta đến đó thích nghi một thời gian."
Tư Niệm nói được.
Nàng lại nhìn một chút ngôi nhà nhỏ ấm cúng do chính tay mình bày trí, có chút không nỡ: "Tôi còn tưởng là phải sống ở đây cả đời."
Chu Việt Thâm ngước mắt nhìn căn nhà của mình.
Trong mắt cũng thoáng hiện một tia mất mát.
Đúng vậy, trước kia anh cũng đã từng nghĩ như thế.
"Chúng ta sẽ quay lại."
** Ngay khi Tư Niệm đang bận rộn chuẩn bị chuyển đến thành phố Vân Quý thì ở Tư gia, Trương Thúy Mai bỗng nhận được điện thoại của Lâm Tư Tư, vội vàng cùng chồng chạy đến nhà tù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận