Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 185: Lại tiến cục (length: 7268)

Chờ hắn lấy lại tinh thần, mặt liền trầm xuống ngay: "Tư Niệm, ngươi có ý gì, ngươi nói rõ cho ta, ngươi như vậy có ý sao? Chuyện này ầm ĩ lên như vậy đối với ngươi có lợi gì, sao ngươi cứ thích làm người khác ghét vậy?"
Tư Niệm nghe xong, cười, tự giễu nói: "Theo ý ngươi thì ta vốn dĩ là cái người làm người khác ghét, có gì lạ đâu, chẳng lẽ mấy chục năm không thay đổi tính nết, giờ lại vì Lâm Tư Tư mà thay đổi sao? Nàng xứng không?"
Phó Dương bị nghẹn họng, khóe miệng co giật.
Trước kia hắn mà nói Tư Niệm làm người khác ghét, nàng đã sớm bụm mặt chạy về nhà khóc.
Bây giờ làm sao lại còn lấy làm kiêu ngạo vậy?
Khi nào mà da mặt nàng dày như vậy?
Tư Niệm ôm Dao Dao vào lòng, không thèm để ý đến hắn: "Đã không ưa gì nhau thì không cần phải khách sáo, xin cứ tự nhiên."
Nàng nói xong định bỏ đi.
Phó Dương từ nhỏ đến lớn toàn được phụ nữ chạy theo lấy lòng.
Bây giờ bị Tư Niệm hờ hững như vậy, mặt dài như dưa chuột già.
Một phát nắm lấy cánh tay nàng, giận dữ nói: "Tư Niệm, ngươi đừng có mà không biết điều!"
Tư Niệm đang đi giày da đế bằng, trên tay còn đang bế con.
Phó Dương kéo một phát như vậy, tay nàng liền lỏng ra.
Sức nàng không lớn, trong tay còn đang cầm túi, lần này thì Dao Dao suýt nữa rơi khỏi tay.
Túi cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng lạch cạch.
Dao Dao bị giật mình, nàng tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết xem sắc mặt người.
Mặt Phó Dương như cứt chó, lại còn suýt làm nàng ngã nhào, nên bị dọa khóc "Oa--" lên.
Một chốc, người bên ngoài bị thu hút tới.
Phó Dương cũng ngơ ngẩn, còn chưa kịp phản ứng thì bỗng dưng thấy mũi cay cay, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Bệnh viện trong phút chốc náo loạn.
Tư gia chưa nhận được tin tức tốt từ chỗ Phó Dương mang về.
Mà ngược lại nhận được tin dữ là Phó gia vội vã chạy đến cục công an.
Nguyên nhân là do Phó Dương ở bệnh viện bắt nạt mẹ con Tư Niệm, sau đó lại bị Chu Việt Thâm phát hiện, hai người đàn ông đánh nhau một trận, cuối cùng bị bắt đi.
Nói thật, cục công an cũng chẳng biết phải xử lý vụ này ra sao.
Một người là con trai thủ trưởng đại viện quân đội, thiếu tá.
Một người là chiến thần quân khu cũ kiêm đoàn trưởng, mấy ông thủ trưởng giành nhau cả buổi trời mới có được người ta.
Cả hai đều không phải loại bọn họ có thể quản được.
Chỉ đành phải thông báo cho người nhà.
Đương nhiên, chuyện này khẳng định là lỗi của Phó Dương.
Ai bảo hắn rảnh rỗi đi bắt nạt vợ con người ta làm gì.
Chu Việt Thâm bảo vệ vợ con thì là chuyện trời đất.
Cho nên Phó Dương đáng.
Nghe được tin này, đừng nói Phó gia, ngay cả Tư gia cũng ngơ ngác cả ra.
… Đừng nói họ trợn mắt há mồm, ngay cả Tư Niệm cũng mơ hồ.
Nàng còn chưa thấy rõ chuyện gì thì hai người đàn ông đã đánh nhau rồi.
Cảnh tượng đấm đá nhau kia thật đáng sợ, nàng bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn.
Nàng còn chưa kịp nói chuyện gì thì Chu Việt Thâm đã đấm vào người Phó Dương một cái, đấm cho hắn bay ra ngoài.
Nên biết rằng Phó Dương tuy không cao tới 1m90, nhưng cũng hơn 1m85 và người to con.
Hơn nữa từ nhỏ đã đi theo Phó thủ trưởng ở trong quân đội, thân thủ không phải là dạng người bình thường có thể đánh lại được.
Vậy mà bây giờ lại bị Chu Việt Thâm đánh cho mặt mũi bầm dập, không còn sức chống trả.
Quả nhiên nam chính là cái thá gì, sao mà đánh thắng được ông bố phản diện chứ.
Nhưng mà dù Phó Dương bị đánh rất thảm, nhưng khi nghe Chu Việt Thâm nói vậy, thì cục công an vẫn coi Phó Dương là kẻ phá gia chi tử con nhà giàu đi bắt nạt vợ con nhà người ta.
Hết cách, ai bảo Tư Niệm đẹp vậy đâu?
Phó Dương tuổi này cũng là tuổi dễ xốc nổi.
Thấy Tư Niệm mỹ miều như vậy thì ý nghĩ của thiếu gia muốn cưỡng ép liền nảy ra, nên mới đưa móng vuốt chó với Tư Niệm, nhưng ai ngờ chồng của Tư Niệm không dễ bị trêu, thấy vợ mình bị ức hiếp, đương nhiên là phải dạy cho đối phương một bài học rồi...
Mọi người nhìn Tư Niệm với ánh mắt vừa thương tiếc vừa ngưỡng mộ.
Thậm chí còn phái cả nữ cảnh sát đến an ủi nàng, khuyên nhủ nàng, sợ nàng vì vậy mà bị ám ảnh.
Tư Niệm: ... Tóm lại là rất mơ hồ.
Người nhà họ Phó đến cục công an cũng không dám cãi lý, nghe nói con mình gây sự trước, lại còn làm đứa nhỏ sợ quá khóc.
Nhìn lại Tư Niệm đang ôm cô con gái bé bỏng với đôi mắt sưng đỏ tội nghiệp, chợt thấy bọn họ đúng là quá đáng.
Nếu chuyện này mà lan ra thì người nhà họ Phó làm gì còn mặt mũi nào sống trên đời này.
Trước có Lâm Tư Tư trộm ba nghìn đồng tiền sính lễ hại Tư Niệm gả vào nông thôn.
Sau có Phó Dương bắt nạt mẹ con người ta!
Người khác lại chẳng nghĩ bọn họ Phó gia cậy quyền hiếp người.
Vốn định đến xin hòa, ai ngờ sự tình càng ngày càng nghiêm trọng.
Phó phụ và phó mẫu là cán bộ quân đội, cả quá trình đều đỏ mặt giải quyết vụ này.
Đồng thời biểu thị nguyện ý bồi thường, hi vọng mọi chuyện không nên ầm ĩ lên, chỉ cần đừng làm lớn chuyện gì thì tùy nàng yêu cầu, cảnh sát nể mặt ông ta là cán bộ quân đội nên mới bỏ qua.
Mẹ Phó Dương đưa một cái phong bì lì xì đỏ rất dày, tiến đến nhỏ nhẹ đưa cho Tư Niệm, mặt đầy vẻ xấu hổ: "Niệm Niệm, thật xin lỗi, chúng ta không ngờ Phó Dương lại nóng giận như vậy, làm con và cháu gái bị thương, thật sự rất xin lỗi. Đây là chút tấm lòng của dì, đứa bé bị dọa rồi, con cầm mua chút đồ ăn ngon cho bé, coi như dì bù đắp lại, mong con xem nể mặt dì trước đây đối với con cũng không tệ mà bỏ qua lần này."
Tư Niệm sờ xấp tiền dày cộp đang được nhét vào trong ngực: ...Thật ra thì nàng cũng muốn cự tuyệt, nhưng số tiền này thật sự là nhiều quá.
Phó Dương lúc đó đúng là quá đáng, nàng cũng rất tức giận.
Nhưng Chu Việt Thâm đã dạy cho hắn một bài học rồi.
Nếu có thể, nàng thật sự không muốn tiếp xúc với cái gia đình này.
Dù sao thế nào thì nhà người ta cũng là có quyền có thế.
Đắc tội thì không có lợi gì cho nàng và Chu Việt Thâm.
Cũng may là, người nhà họ Phó không hề giống Tư gia ngu xuẩn đến vậy.
Cũng sẽ không đẩy hết lỗi về người khác.
Vậy thì thôi, nàng đại nhân không chấp tiểu nhân, không thèm so đo với Phó Dương nữa.
Thế là gật đầu đồng ý.
Mẹ Phó Dương cảm kích vô cùng, vụ này mà lớn chuyện thì ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai.
Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Tư Niệm chẳng những không trách tội, còn nguyện ý bỏ qua cho con trai bà.
Đứa trẻ này thật hào phóng.
Mẹ Phó Dương nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người của Tư Niệm, cùng cô con gái nhỏ xinh xắn, ngoan ngoãn đang được ôm trong ngực nàng.
Trong mắt thoáng qua sự ghen tị.
Đứa trẻ này tốt quá, giúp người khác nuôi con, lại còn nuôi tốt như vậy.
Cô gái tốt với con như vậy, có thể có ý đồ xấu gì chứ.
Chính con gái bà bây giờ cũng ngày càng thích Tư Niệm hơn.
Tư Niệm dáng người đẹp, phong thái tốt, thành tích học tập cũng giỏi, mọi mặt đều rất xuất sắc.
Nhưng mà đáng tiếc, nàng không có duyên với Phó gia rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận