Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 199: Ngươi ôm ta quá khứ (length: 15333)

"Đình Đình tỷ, Đình Đình tỷ, sao tỷ còn ở đây vậy, nhà tỷ xảy ra chuyện rồi! Tỷ mau về nhà xem sao đi!"
Người đến là Tiểu Trương Thiến, người có quan hệ rất tốt với Chu Đình Đình.
Bình thường hai người đã thường xuyên liên lạc qua điện thoại, đây cũng là lý do vì sao Chu Đình Đình biết nhà mẹ đẻ của Tư Niệm kiếm được nhiều tiền.
Chu Đình Đình lau mồ hôi, nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì?"
Tiểu Trương Thiến nhìn trước ngó sau, không thấy ai liền nhỏ giọng nói: "Cái người mà trước đó tỷ nói quyến rũ chồng tỷ ấy, vừa nãy cái anh mà tỷ giới thiệu cho em gọi điện thoại bảo, thấy Lý Gia Minh cùng cô ta đang ở ngoài ăn cơm riêng... "
Trương Thiến trạc tuổi Chu Đình Đình, nàng chưa kết hôn vì đã quyết ý sẽ giống như Chu Đình Đình gả vào thành phố.
Chỉ là nàng không xinh đẹp bằng Chu Đình Đình, lúc trước không được để mắt tới. Chu Đình Đình có vận may, tìm được Lý Gia Minh, người thành phố có công việc ổn định.
Một bước nhảy vọt trở thành người có tiền trong thành phố.
Trương Thiến và Chu Đình Đình từ nhỏ đã ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, từ hồi còn đi học đã chơi với nhau, cũng xem như là hảo tỷ muội.
Chu Đình Đình rất trọng nghĩa khí, cũng không muốn hảo tỷ muội của mình bị những gã đàn ông nghèo hèn ở cái thôn quê tồi tàn này chà đạp, nên dưới sự nịnh nọt của Trương Thiến, đã đồng ý sẽ giới thiệu cho nàng một người chồng thành phố, sau này hai người ở thành phố có thể cùng nhau chơi.
Cho nên trong nhà có chuyện gì gió thổi cỏ lay, Trương Thiến đều sẽ tìm cơ hội thông báo cho Chu Đình Đình.
Nàng chính là tay trong trung thành nhất.
Đương nhiên, Trương Thiến lớn tuổi như vậy rồi, người nhà không thúc giục nàng cũng là bởi vì biết Chu Đình Đình giới thiệu.
Một mực chờ, giống như Chu Đình Đình, đưa con gái đường hoàng gả vào thành phố.
Thời buổi này, nhà nào mà gả được con gái vào thành phố, đó chính là rạng danh tổ tông.
Chỉ tiếc ở thôn quê muốn gả vào thành phố đâu có dễ, người thành phố đâu có phải người ngốc, chẳng hiểu sao lại đi tìm người nhà quê làm gì.
Cho nên Trương Thiến vẫn chờ nhiều năm như vậy.
Khi nàng lớn tuổi, cũng bắt đầu sốt ruột, năm lần bảy lượt thúc giục, Chu Đình Đình mới giúp nàng giới thiệu một người đàn ông đã ly hôn.
Nghe nói là tổ trưởng trong xưởng, một tháng năm mươi đồng, trong nhà có nhà, có xe đạp, hơn ba mươi tuổi.
Tuy nghe thì không tốt lắm, nhưng người ta là người thành phố, còn có nhà nữa!
Lớn tuổi hơn chút thì sao chứ, con cái cũng không ở với hắn.
Quan trọng nhất là, đối phương còn là tiểu tổ trưởng.
Mới ba mươi tuổi đã làm được tiểu tổ trưởng, chắc không bao lâu nữa sẽ lên làm quản lý thôi.
Đến lúc đó Trương Thiến gả tới, còn có thể có công việc nhàn nhã, mỗi tháng không ít tiền đâu!
Hơn nữa đối phương còn không chê Trương Thiến là người nhà quê, còn chủ động hẹn gặp vài lần.
Chỉ đáng tiếc, ngoại hình của đối phương không được đẹp trai cho lắm, khiến Trương Thiến rất thất vọng.
Nhưng cũng không muốn mất cơ hội này, nên cố nén khó chịu tiếp xúc với đối phương, qua lại cũng đã quen.
Lúc này trong tay Trương Thiến vừa có tiền, liền đi tìm máy điện thoại riêng gọi điện tán gẫu hoặc viết thư cho đối phương, sợ đối phương ở thành phố tìm được người tốt hơn.
Tình cờ đối phương nhắc đến chuyện Lý Gia Minh cùng những người phụ nữ khác đi ăn ở ngoài.
Trương Thiến nghĩ đến Chu Đình Đình đã về nhà.
Trước đó Chu Đình Đình đã nói với nàng, ở chỗ Lý Gia Minh có cô gái hay lén lút tìm hắn, bộ dáng như hồ ly quyến rũ người khác, nàng liền lập tức đi báo cho Chu Đình Đình.
Hiện tại Chu Đình Đình chính là cầu nối giúp nàng gả vào thành phố, Trương Thiến đương nhiên muốn giúp đỡ nàng.
Chủ yếu là nàng cũng không quá hài lòng với gã đàn ông kia, hi vọng Chu Đình Đình có thể giới thiệu cho mình người tốt hơn.
Chu Đình Đình vừa nghe xong, lúc này cây chổi trong tay đều cầm không vững.
Môi run rẩy: "Ngươi nói cái gì?"
Tục ngữ nói, chuyện xấu trong nhà không được mang ra ngoài, chỉ có Chu Đình Đình mới rõ chồng mình là người như thế nào.
Trước đó thì hay mập mờ với những người phụ nữ khác, nhưng bây giờ ỷ vào việc đại ca mình có tiền lại là ông chủ, cộng thêm em trai của hắn đang làm việc trong xưởng nhà mình, nên Lý Gia Minh xem như còn an phận.
Nhưng từ khi mình cãi nhau với đại ca, còn đẩy tiểu thúc vào tù, Lý Gia Minh liền có lý do cãi nhau với nàng.
Cứ cãi nhau là cả đêm không về nhà.
Có một ngày Chu Đình Đình sốt ruột, vội đi đến chỗ làm của hắn để hỏi cho ra nhẽ.
Ai ngờ lại nhìn thấy hắn đang vừa nói vừa cười với một người phụ nữ khác ở ngoài đường, còn mua cả đồ trang sức cho cô ta.
Chu Đình Đình tức đến muốn ngất tại chỗ.
Mặc dù Lý Gia Minh nói chỉ là quan hệ đồng nghiệp, lúc đó là mua đồ cho lãnh đạo công ty, nhưng Chu Đình Đình đâu có ngốc.
Hai người như thế nào, nàng không nhìn ra sao?
Nàng vừa tức giận, vừa hoảng sợ, sợ đàn ông vượt quá giới hạn, lại sợ mình bị vứt bỏ.
Vì đối phương còn trẻ còn xinh đẹp hơn nàng.
Chuyện này nàng không dám nói với người ngoài, sợ bị người ta chê cười.
Chỉ nói cho Trương Thiến, người mà nàng coi là tốt nhất.
Nên nàng cũng biết chuyện này.
Bây giờ Chu Đình Đình về nhà, nhiệm vụ chủ yếu ngoài việc vun đắp mối quan hệ với đại ca Chu Việt Thâm, còn muốn lấy được công thức thịt kho của Tư Niệm.
Chính là muốn khi trở về có chỗ dựa.
Chỉ cần mình có chỗ dựa ở nhà chồng, Lý Gia Minh sẽ không dám làm loạn bên ngoài.
Nhưng bây giờ mình còn chưa lấy được đồ, Lý Gia Minh lại bắt đầu không an phận rồi.
Chu Đình Đình tức đến giận sôi lên, không rảnh quét sân nữa, chào hỏi cũng không kịp liền cùng Trương Thiến rời khỏi nhà họ Chu.
...
Chu Đình Đình đi rồi, cả nhà họ Chu lớn nhỏ đều vui vẻ.
Đến tối đi ngủ cũng ngon hơn.
Chu Việt Thâm về muộn, không biết đã đi làm gì.
Trên người mang theo mùi rượu nhè nhẹ.
Có lẽ là uống rượu, hắn cũng không vội lên lầu ngay.
Phòng khách tầng dưới vẫn sáng đèn, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên vai người đàn ông.
Bình thường thì lúc này Tư Niệm đã ngủ.
Nhưng hôm nay nàng luôn cảm thấy việc Chu Đình Đình đột ngột rời đi, có khả năng liên quan đến Chu Việt Thâm.
Càng nghĩ càng tò mò, rốt cuộc là chuyện gì, mà Chu Đình Đình kia dù phải quỳ cũng muốn ở lại lại phải rời đi.
Bát quái chi tâm đã trỗi dậy, thì không sao ngủ được.
Nên muốn đợi hắn về để hỏi cho rõ chuyện này.
Kết quả vừa nằm xuống đã nghe thấy tiếng động.
Nàng bước ra khỏi cửa phòng, đứng ở đầu cầu thang tầng hai.
Nhìn thấy người đàn ông với dáng người cao gầy đứng ở trước bàn ăn, đứng thẳng người lên, trên người mặc áo ngắn tay màu xanh quân đội, dưới mặc chiếc quần ngụy trang đã hơi cũ, bàn tay to rõ đốt nắm lấy chiếc cốc nước màu hồng mà nàng đã mua.
Tư Niệm bị vẻ mặt thờ ơ của hắn hấp dẫn.
Chu Việt Thâm phát giác, cũng nhìn về hướng lầu hai.
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, có thêm một chút cảm xúc mà Tư Niệm không hiểu được.
Tư Niệm khựng lại, đứng im, câu hỏi muốn nói cũng không thể thốt ra thành lời.
Chu Việt Thâm một hơi uống hết nước trong cốc, mở miệng trước phá vỡ sự im lặng.
"Chu Đình Đình đi rồi?" Giọng hắn mang tính khẳng định.
Rõ ràng, hắn cũng đã đoán trước được.
Câu nói này thành công kéo Tư Niệm ra khỏi dòng cảm xúc vừa rồi, nàng nhẹ gật đầu đáp: "Buổi chiều đã đi, cũng không biết có chuyện gì."
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt, không có nàng ở đây, các người sẽ dễ chịu hơn."
Tư Niệm nhìn Chu Việt Thâm một lát, hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Chu Việt Thâm không giấu giếm nàng, giọng trầm thấp đáp: "Lý Gia Minh ngoại tình."
Tư Niệm ngớ người, giật mình hỏi: "Chu Đình Đình biết?"
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, giọng nói trầm thấp, mang theo ý giễu cợt: "Trong lòng nàng ta hẳn là có chút ít, nhưng lại tự nhận là mình có thể vãn hồi trái tim của kẻ trăng hoa."
Khi Chu Đình Đình còn chưa kết hôn, tác phong của Lý Gia Minh đã không tốt.
Lý Gia Minh là người khéo léo, coi trọng lợi ích.
Chu Đình Đình với một cái đầu toàn bã đậu, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Chu Việt Thâm thấy rõ.
Nhưng mà Chu Đình Đình không nghe khuyên, thậm chí còn cảm thấy ghen ghét vì cô em gái này của mình gả vào thành phố mà không chịu nhận hắn, cho rằng hắn nói xấu đối phương.
Chu Việt Thâm cũng lười quan tâm.
Thời gian trước, có anh em ở thành phố lại gặp Lý Gia Minh cùng người phụ nữ khác vào nhà khách, vì nể mặt Chu Đình Đình là em gái, nên đã báo cho Chu Việt Thâm một tiếng.
Chu Việt Thâm hiểu rõ, một khi Chu Đình Đình không còn giá trị lợi dụng, bộ mặt thật của Lý Gia Minh sẽ lộ ra ngay.
Nhưng cô em gái này dù đã thấy rồi, lại vẫn không để vào mắt, tự nhận có thể khiến kẻ trăng hoa quay đầu.
Lần này về đây làm bọn họ hài lòng như vậy, đoán chừng cũng vì nhà Lý.
Nhưng hết lần này đến lần khác bị lợi dụng, Chu Việt Thâm đã chán ngấy.
Hắn không muốn cho Chu Đình Đình cơ hội đó nữa.
Chu Đình Đình biết chồng mình cùng tình nhân ra ngoài ăn cơm, làm sao có thể ngồi yên cho được?
Tự nhiên là vội vàng về để vãn hồi cuộc hôn nhân đang có nguy cơ tan vỡ.
Tư Niệm nghe xong, cũng có chút cảm khái không thôi.
Nhưng nghĩ đến lần trước Lý Gia Minh đã từng đến đây một lần, bộ dáng khôn khéo gian xảo đó, nhìn là biết không phải một kẻ an phận.
Chu Đình Đình lần này, e là sẽ thất bại thôi.
Nàng lắc đầu, cũng không cảm thấy có gì đáng thương.
Đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Nàng quan sát biểu hiện của Chu Việt Thâm một lúc, nghĩ bụng, chẳng lẽ cảm xúc mà Chu Việt Thâm vừa thể hiện, cũng là vì Chu Đình Đình sao?
Cũng phải, dù thế nào thì Chu Đình Đình cũng là em gái ruột của hắn.
Chồng em gái ngoại tình, hắn làm anh trai, chắc chắn là tâm trạng không tốt.
Nghĩ đến đây, Tư Niệm tiến lên, an ủi vỗ ngực người đàn ông nói: "Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua."
Chu Việt Thâm: "..."
Sự tĩnh lặng lạ thường nhanh chóng bị một trận mưa lớn bất ngờ phá vỡ.
Tư Niệm chậm chạp nhận ra "Ái chà~" một tiếng, "Quần áo trên mái nhà còn chưa thu."
Chuyện là như vậy, quần áo của Tư Niệm đều quá nổi bật, thêm cả nội y đồ lót nữa, kiểu dáng không giống người nông thôn chút nào.
Đương nhiên Tư Niệm không phải là không ngại, chỉ là treo ở cửa chính, sợ người đi ngang qua thấy sẽ ngại.
Nhưng không phơi khô thì không được, thế là nàng nghĩ tới, liền treo ở trên tầng thượng.
Như vậy vừa có thể phơi nắng, lại có thể thích treo gì thì treo.
Rốt cuộc không cần lo lắng người khác thấy chiếc quần nhỏ ren của nàng.
Ai ngờ trời lại đổ mưa bất chợt thế này, lập tức liền cuống lên.
Chu Việt Thâm không nhanh không chậm giữ chặt bàn tay đang nóng nảy của nàng, giọng nói trầm thấp bỏ lại một câu "Ta đi" sau đó sải bước lên tầng thượng.
Chu Việt Thâm nhanh nhẹn, nhưng vẫn bị ướt nửa người.
Trong ngực ôm toàn là váy áo nhỏ và quần nhỏ của Tư Niệm.
Tư Niệm vừa từ phòng tắm đi ra, đã thấy người đàn ông không nhanh không chậm kéo tủ quần áo, dùng móc áo treo quần áo của nàng vào.
Đến lúc treo quần nhỏ, Tư Niệm cố nén không đỏ mặt.
Trong lòng thầm nhủ, không có gì lạ không có gì lạ.
Hai người đều kết hôn, nên làm đều làm rồi, mặc dù phần lớn thời gian đều là tắt đèn.
Bất quá mình tuy có thể giữ bình tĩnh, nhưng lão nam nhân là người lớn tuổi, chắc sẽ ngại chứ?
Nàng lén nhìn biểu hiện của Chu Việt Thâm, kết quả phát hiện người này mặt không đổi sắc.
Ok, lão nam nhân còn ổn hơn cả nàng. . . .
Xì, quả nhiên trước kia ngây thơ đều là giả vờ à?
Tư Niệm thấy hắn không hề ngượng ngùng, mình cũng càng không để bụng, dù sao giải phóng được đôi tay, nàng ghét nhất là treo quần áo.
Dứt khoát lách qua người đàn ông đi đến bên bàn, cầm chai lọ thoa lên.
Không hề để ý đến việc khi Chu Việt Thâm nắm lấy mảnh vải kia, đôi tay đã từng cầm dao găm, súng ống đều vững như chó già của hắn, hơi run lên...
Tư Niệm đang thoa lên người thì "Tạch——" một tiếng.
Mất điện.
Nông thôn cung cấp điện không nhiều, trừ khi bỏ tiền ra mua.
Chu Việt Thâm lại không tiếc tiền, nên hai người mới có thể có điện dùng cả ngày.
Không giống như nhà khác, mỗi ngày chỉ dùng được một hai tiếng đồng hồ.
Lúc này đột nhiên mất điện, khiến Tư Niệm giật nảy mình.
Mắt không thích ứng được ánh sáng trong phòng, nàng nhất thời không biết đi về đâu.
Vô thức gọi một tiếng: "Chu Việt Thâm?"
Vừa dứt lời, người đàn ông đã đến, bàn tay to đặt lên vai nàng, "Ta đây."
Tư Niệm thở phào nhẹ nhõm, một tay vẫn không quên xoa kem lên mặt, chu môi nhỏ: "Sao lại mất điện vậy?"
"Có thể là dây điện bị cháy."
Nông thôn thường hay xảy ra tình huống này, Chu Việt Thâm không thấy lạ.
Tầm mắt hắn tốt, cho dù trong bóng tối vẫn có thể thấy rõ hành động của Tư Niệm.
Nhìn thấy nàng theo bản năng áp sát vào mình, đáy mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
"Em ngủ trước đi, anh đi xem sao."
Hắn vừa buông tay định đi ra.
Ai ngờ một giây sau, cánh tay bị quấn lấy bởi một vật mềm mại.
"Đừng..."
Tư Niệm vội ngăn động tác của người đàn ông lại.
Nếu là dây điện bị cháy thì nguy hiểm lắm.
Khi còn bé ở thôn, đã có người bị điện giật chết khi sửa dây điện rồi.
"Đừng đi, dù sao trời cũng khuya rồi, mình cũng không cần điện, để mai hẵng xem. Với lại, ngoài kia còn đang mưa, điện giật nguy hiểm lắm..."
Giọng nàng mang theo sự lo lắng.
Chu Việt Thâm khựng lại một lúc, rồi khẽ gật đầu nói được.
Hai người cứ thế giằng co, đến khi Tư Niệm xoa đều kem dưỡng lên mặt.
Nàng mới phản ứng lại, người đàn ông vẫn cứ đứng như vậy.
Mắt đã thích ứng với ánh sáng, nhìn người đàn ông đang ngây ra, nàng nhịn không được "Phụt phì" một tiếng bật cười.
"Sao anh cứ đứng ngây ra vậy?" Khi cao hứng, giọng nói của nàng còn mềm mại, dễ nghe hơn bình thường.
Chu Việt Thâm khựng lại, hồi lâu sau mới mở miệng: "Đợi em."
Trong phòng tối đen, hắn sợ nàng không thấy, lỡ ngã thì sao.
Da nàng mềm mại, nếu ngã chắc sẽ đau lắm.
Chu Việt Thâm chỉ mới nghĩ đến cảnh đó, mày rậm đã vô thức nhíu lại.
Nghe vậy, Tư Niệm cũng hơi mỉm cười, lại thấy người đàn ông này quá tốt, quá biết ý.
Như vậy rất dễ khiến phụ nữ thép Trung Quốc sa ngã được không?
Nghĩ đến việc hai người lâu rồi cũng không thân mật, nàng nổi lên trêu chọc, áp sát người đàn ông, hai tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn nói: "Em không thấy đường, anh bế em qua đó đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận