Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 29: Đánh mặt (length: 7686)

"Ba ba ~" giọng hắn vui hơn ngày thường mấy phần, dường như không còn sợ Chu Việt Thâm như trước.
Chu Việt Thâm chưa từng thấy tiểu lão hai vui vẻ đến thế, so với tiểu lão đại, tiểu lão hai luôn hoạt bát hơn, nhưng chỉ là khi hắn không có ở nhà.
Lần này lại vui vẻ như vậy, không biết là muốn biểu đạt điều gì.
Rất nhanh, Chu Việt Thâm thấy trên lưng hắn có chiếc cặp sách mới.
Mắt hắn thoáng lay động, ngồi xổm xuống xoa đầu tiểu lão hai, "Mua cặp sách mới à? Nhìn đẹp đấy."
"Ừm ừm!" Tiểu lão hai mắt long lanh, gật đầu lia lịa, gương mặt gầy gò nhỏ bé rạng rỡ, "Nàng mua cho ta đó!"
Hắn liếc nhìn về phía bếp, không dám gọi Tư Niệm là mẹ kế, cũng không dám gọi là mụ mụ.
Rồi lại kéo Chu Việt Thâm đến trước bàn nói: "Anh cũng có, anh mau xem này ~"
"Còn có cả quần áo em gái, cả váy nữa ~~"
"Anh xem chỗ này, đây là kẹo hoa quả, còn có cả kẹo dẻo ~~"
"Bánh quy này ăn ngon lắm, em thấy các bạn trong lớp ăn rồi."
Hắn nhìn chằm chằm vào gói bánh quy, chưa từng ăn nhưng biết chắc nó ngon.
Chu Việt Thâm nhìn đồ trên bàn, bánh kẹo, bánh quy, cặp sách, quần áo trẻ em, còn có sữa bột và mật ong, cơ bản đều là đồ cho trẻ con.
Lưu thẩm đứng một bên ngây người.
Vô cùng khó tin!
Tư Niệm lại mua cặp sách cho trẻ con, còn mua cả quần áo nữa?
Chuyện này sao có thể!
Nàng đâu có chịu chi đến vậy!
Bị điên rồi sao?
Những thứ này, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là rất đắt.
Con nhỏ này đúng là giả tạo, chắc chắn là biết Chu Việt Thâm coi trọng mấy đứa bé, cho nên mới mua nhiều đồ cho trẻ con để làm hắn vui lòng!
Là nàng đã xem thường ả đàn bà này, đúng là đàn bà ở thành phố khác hẳn.
Mặt Lưu thẩm xanh mét, vừa tiếc tiền vừa ghen tị.
Nếu Tư Niệm không đến, có khi số tiền đó đã thuộc về mình.
Tư Niệm nghe thấy tiếng động, đi ra.
Nàng vừa cho sườn vào nồi hầm, lại tranh thủ nấu cơm, nghe thấy tiếng động.
Không ngờ là Chu Việt Thâm đã về.
Nàng bưng bát lớn sườn thơm lừng đến đặt trên bàn.
Liếc nhìn Lưu thẩm ghét cay ghét đắng, rồi thu mắt lại nói với Chu Việt Thâm: "Anh về rồi à, rửa tay rồi ăn chút gì đi, cơm còn chưa chín."
Chu Việt Thâm nhìn bát sườn thơm lừng, phải nói là tay nghề nấu ăn của nàng không tồi, nhìn thôi đã thấy thèm.
Anh gật đầu, lên tiếng: "Được."
Lập tức liếc nhìn Lưu thẩm, thấy sắc mặt bà ta biến đổi liên tục, ánh mắt đăm chiêu, giọng lạnh lùng: "Lưu thẩm, nếu không có việc gì thì thím về đi."
Lưu thẩm nhìn bát sườn lớn trên bàn mà mắt tròn xoe.
Nghĩ thầm đã đến đây rồi, quen thuộc như vậy rồi, dù gì cũng phải ăn một bữa rồi mới về.
Ai ngờ Chu Việt Thâm lại đuổi thẳng.
Lúc này mặt đỏ lên: "Việt Thâm à, những lời vừa nãy của ta, con đừng hiểu lầm, không phải là ta cố ý phá hoại mối quan hệ của hai đứa, đều là do ta nghe người ta nói vậy, ta cũng chỉ lo cho bọn trẻ thiệt thòi thôi."
Nói xong, bà ta làm bộ dáng đáng thương: "Mấy hôm nay ta bận quá, không có thời gian nấu cơm, toàn phải phiền cô Tư Niệm nấu nướng, thấy cô ấy vất vả, vừa nấu cơm vừa chăm con, ta cũng áy náy lắm, yên tâm, ngày mai ta sẽ đến nấu cơm cho các con."
Lưu thẩm không phải là người ngốc, tuy rất ghét Tư Niệm nhưng bà ta biết, người đàn bà này khôn khéo như vậy, hiện giờ mà đối đầu với cô ta, cũng không được gì hay.
Chi bằng bây giờ biết điều một chút, giả vờ hiền lành đã, chờ giữ được công việc của mình rồi tính tiếp.
Con nhỏ này mới đến, chắc chắn là đang muốn lấy lòng người, bà không tin ả sẽ tốt bụng như vậy, chẳng mấy chốc mà lộ bản chất thật cho coi.
Tư Niệm sống đến hai đời, lại không hiểu rõ cái mặt mo của bà Lưu thẩm hay sao?
Trước đó lúc Chu Việt Thâm không có ở nhà, thái độ của bà ta đối với mình không như vậy.
Nàng còn đang suy nghĩ phải nói gì để Chu Việt Thâm đuổi bà ta đi, dù sao hai nhà cũng quen biết đã lâu, quan hệ lại tốt, nàng thật sự lo lắng Chu Việt Thâm sẽ giữ bà ta lại.
Như thế chẳng phải là chướng mắt quá sao?
Nào ngờ Chu Việt Thâm bình thản lên tiếng: "Không cần đâu Lưu thẩm, trước đó đã nói rồi, khi nào tôi cưới được vợ thì không làm phiền đến thím nữa, lương tháng này đã trả cho thím rồi, còn lại hai ngày, về sau thím cũng không cần đến nữa."
Chu Việt Thâm đâu phải người ngu, trước đây anh bận việc quá, không có thời gian chăm sóc các con, nên mới bất đắc dĩ mời người về.
Nhưng tiền bạc và đồ ăn, anh chưa từng bạc đãi các con.
Nhưng bọn trẻ càng ngày càng gầy đi.
Lũ trẻ vốn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, chỉ cần ăn được một chút là sẽ thấy rõ sự khác biệt ngay.
Trước kia, mặt mày bọn trẻ vàng như nghệ, không bằng cả lũ trẻ con trong thôn.
Tư Niệm mới đến đây có mấy ngày, da dẻ lũ trẻ đã hồng hào hơn không nói, lại còn sạch sẽ nữa.
Hoàn toàn không giống lũ nhóc nhem nhuốc trước đây.
Anh đã trả cho Lưu thẩm nhiều tiền như vậy, là mong bà ta có thể chăm sóc các con cho tốt.
Nhưng kết quả lại làm người thất vọng.
Mấy lần trước, nửa đêm anh còn thấy bọn trẻ vì đói mà uống nước trừ cơm.
Chu Việt Thâm cũng từng đưa tiền cho con, nhưng chúng không nỡ tiêu.
Sắc mặt Lưu thẩm tái mét, bối rối thấy rõ, đúng là chuyện mà bà ta lo nhất, cuối cùng cũng xảy ra.
Vội vàng nói: "Như vậy không được đâu Việt Thâm, cô Tư mới đến không lâu, đã giao hết mọi việc cho một mình cô ấy, nếu tôi đi, chắc cô ấy làm không xuể mất."
Tư Niệm nghe vậy, cười như không cười nói: "Đa tạ thím quan tâm, nhưng con không thấy làm không xuể, trong nhà ngoài việc chăm con, nấu chút cơm ra, cũng không có gì khác phải làm, thím Lưu khoa trương rồi."
Ở nông thôn, chỉ việc chăm con và nấu nướng thôi đã là hạnh phúc lắm rồi, những nhà khác còn phải địu con xuống đồng làm việc, mệt gần chết còn phải về cho heo ăn cho gà, cơm nước cho cả nhà, chờ mọi người ăn xong rồi, còn phải dọn dẹp rồi mới được đi ngủ.
Tư Niệm chỉ nấu một ít cơm, chăm một đứa con gái thôi là xong.
Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn cũng không cần nàng quản nhiều, đã tự biết chủ động làm việc, dọn dẹp nhà cửa giặt giũ quần áo.
Trong nhà cũng chỉ có một con chó, so với người khác, đây đã là cuộc sống hạnh phúc lắm rồi.
Lưu thẩm nói có vẻ như quá khoa trương.
Lưu thẩm tức đến nghiến răng, trên mặt vẫn cố cười: "Cô là người thành phố, không giống người nông thôn chúng tôi, không ăn được khổ đâu, có tôi giúp chắc sẽ nhàn hơn nhiều."
Tư Niệm chẳng cho bà ta cơ hội nào: "Không cần thím bận tâm, cái khổ này con vẫn chịu được."
Lưu thẩm còn định nói gì đó, Chu Việt Thâm đã lên tiếng: "Lưu thẩm, nói đến nước này rồi, thím về đi."
Lưu thẩm cuống lên, trong lúc nguy cấp lại quay ra cầu xin: "Việt Thâm à, con không thể đối xử với thím như thế được, không có công việc này, thím phải sống làm sao đây, sau này mỗi tháng thím không cần con trả năm mươi đồng nữa, con trả cho thím bốn mươi, không thì bốn mươi lăm cũng được, thím nhất định sẽ chăm sóc tốt cho các cháu, dọn dẹp nhà cửa cho các con, làm trâu làm ngựa cũng được. Chỉ xin con đừng đuổi thím đi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận