Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 396: Hiểu lầm (length: 15185)

Tư Niệm sững sờ.
Lập tức nói: "Bởi vì mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, Phương Bác Văn ngoài bạn bè ra, hắn còn có những người thân quan trọng hơn, tương lai hắn sẽ ở cùng gia đình. Chúng ta chỉ là khách qua đường trong cuộc đời hắn mà thôi, nếu may mắn thì có lẽ sau này còn gặp lại, nhưng cha Phương Bác Văn nói đúng, lần chia ly này, có lẽ chính là cả đời."
Chu Việt Hàn có chút không hiểu, hắn nghiêm túc nói: "Mẹ, con cả đời cũng sẽ không rời xa mẹ."
Tư Niệm cười xoa đầu hắn, chuyện xa xôi, nàng không cần nói nhiều.
Chờ hắn lớn lên, tự khắc sẽ hiểu.
Đầu tháng tám, thời tiết oi bức.
Mẹ Lâm gọi điện thoại cho Tư Niệm, nói đã thương lượng xong với cha nàng về việc cuối năm sẽ đưa hai đứa bé vào thành đi học.
Hai đứa em trai ở đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ.
Tư Niệm lúc này mới ý thức được đã tháng tám.
Hơn hai mươi tháng tám, mình phải lên kinh làm thủ tục nhập học rồi.
Mấy ngày nay Chu Việt Thâm cũng bận rộn đi sớm về tối, nàng cũng quên mất việc bàn bạc với hắn về chuyện đi Kinh Thị.
Tư Niệm đã nghĩ kỹ rồi.
Có hai lựa chọn, mặc kệ Chu Việt Thâm chọn cái nào, nàng đều có thể chấp nhận.
Thứ nhất, nàng đi làm thủ tục nhập học trước rồi tạm nghỉ học về chờ con lớn hơn chút thì đi học tiếp.
Thứ hai, tìm người giữ trẻ chăm con, nàng đi nhập học, dành một hai năm học xong đại học.
Nàng đã học đại học một lần, tốt nghiệp sớm không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng không thể không đi.
Mặc dù có hơi bịn rịn mấy đứa con, nhưng đôi khi không thể làm gì khác được.
Đời người không phải chuyện gì cũng như ý muốn.
Mình đến thời đại này, có thể trải qua một đoạn thời gian vô tư vô lo hạnh phúc, cũng không ít ông chú giúp đỡ.
Hơn nữa trước đây đã hứa với hắn, trước mắt có thể tạm nghỉ học đợi con lớn hơn một chút rồi đi học lại.
Nàng không thể nói mà không giữ lời.
Cho nên mặc kệ Chu Việt Thâm chọn thế nào, nàng đều chấp nhận.
Vừa hay cha mẹ cũng phải vào thành làm ăn, nếu họ đến, có thể giúp một tay chăm sóc con cũng tốt.
Người nhà từ đầu đến cuối đáng tin cậy hơn nhiều.
Tư Niệm vừa nghĩ, vừa đạp xe đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Bệnh viện cách không xa, nên nàng lười bắt xe.
Cự tuyệt mấy cái đuôi nhỏ, nàng đạp xe rất nhanh.
Dù sao cũng là bệnh viện, dắt theo mấy đứa nhóc cứ để ý cái này cái kia, ảnh hưởng hiệu suất làm việc của nàng.
Vì kỳ thi đại học kết thúc, giấy báo nhập học cơ bản đều đã đến tay, nên học sinh đến làm kiểm tra sức khỏe và thủ tục nhập học sớm khá nhiều.
Tư Niệm cũng không ngờ sẽ gặp một nhóm học sinh đi kiểm tra cùng nhau, đối phương lại còn nhận ra nàng.
Khi họ chào hỏi, Tư Niệm nhìn quanh một lượt xem có ai ở gần mình không, xác nhận là mình rồi mới hỏi: "Các bạn là?"
Mấy nam nữ trạc tuổi mặt mày hớn hở nhìn nàng, "Bạn Tư Niệm, cậu không nhớ bọn mình sao, bọn mình là bạn học cùng lớp với cậu đó."
Tư Niệm nghe vậy, không khỏi ngượng ngùng.
Dù nói là bạn học cùng lớp, nhưng ngoài hai lần đi lớp sau khi thi đại học xong, thì nàng không đi học buổi nào cả.
Cơ bản là không biết ai hết.
Lúc này một người cũng không gọi được tên.
Chỉ có thể lúng túng nói: "Chào các bạn."
"Nghe nói cậu đi Kinh Đại, cậu giỏi quá đi!"
"Người ta có học lực này thì đi đâu chả được, nhìn cái mặt quê mùa của cậu kìa."
"Đúng vậy đúng vậy, bọn mình tuy cũng đỗ, nhưng chỉ là trường hạng hai, đúng là không có so sánh thì không có đau thương."
Tư Niệm không biết nói gì, chỉ có thể phụ họa ứng hờ vài tiếng.
Mấy nam sinh thấy nàng không nói nhiều, nhất thời cũng không tìm được lời nào để nói, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, một người trong đó bị đẩy ra.
Mặt mũi đỏ bừng.
Tư Niệm nhìn vẻ mặt đó, nhíu mày, "Sao vậy?"
Đối phương nắm tóc, vẻ mặt ngơ ngác.
"Không, không có gì bạn Tư Niệm, lần trước bọn mình định mời cậu đi hát karaoke, nhưng mà cha cậu có vẻ không vui, cũng không biết có trách cậu không, nếu có thì bọn mình xin lỗi cậu nhé."
Tư Niệm: "? Cha tôi? Ai?"
Đối phương nói: "Chính là hôm đối chiếu đáp án, lúc đó cậu cùng cô chủ nhiệm vội vàng đối đáp án, bọn mình không tiện làm phiền, nên đi hỏi cha cậu."
Tư Niệm nghe những lời này, càng nghĩ hồi lâu mới hiểu ra ý gì, khóe miệng nàng giật giật nói: "Các cậu nói người đi cùng tôi hôm đó à?"
"Đúng vậy."
Những người khác cũng hùa theo nói.
"Nói thật, cha của bạn Tư Niệm nhìn trẻ ghê!"
"Đúng vậy, trông cứ như ba mươi tuổi, khỏe khoắn như vậy, khó trách có thể dạy con giỏi thế."
Tư Niệm: "..."
Đừng nói nữa.
Nói thêm nữa, nàng không biết làm sao nhìn mặt Chu Việt Thâm nữa.
Cho nên ngày đó Chu Việt Thâm bỗng dưng lại muốn mua quần áo, lại muốn làm tóc, là vì chuyện này sao?
Sau này cho dù mặc áo sơ mi trắng không vừa người cũng vẫn ngày nào cũng mặc là vì nguyên nhân này sao?
Tư Niệm ôm trán.
Gặp một đám người có vẻ mặt nghiêm trọng, nàng thở dài nói.
"Các cậu hiểu lầm rồi."
"Hả? Hiểu lầm rồi à?"
Một đám người nhìn nhau.
"Nói vậy, cha cậu không trách cậu hả?"
"Tốt quá rồi, mình cứ băn khoăn về chuyện đó mãi."
Dù sao Tư Niệm có thể thi được điểm cao như vậy, mà lại còn không đi học thêm trên lớp, bọn họ đoán là do gia đình quản lý rất nghiêm.
Chưa nói đến những chuyện đi hát hò như thế.
Tư Niệm nhìn mấy gương mặt đơn thuần trước mắt, đau đầu nói: "Ý của tớ là, anh ấy không phải cha tớ."
Không chờ họ kịp nói gì, nàng lại bổ sung một câu, "Anh ấy là chồng tớ."
Mấy người trong nháy mắt ngay tại chỗ biểu diễn thuật biến mất nụ cười: "..."
Tư Niệm nói xong, vừa vặn nghe gọi đến tên mình.
Nàng lập tức vào kiểm tra sức khỏe.
Rất nhanh đã xong.
Nàng gật đầu chào nhẹ với đám người còn đang há hốc mồm ngạc nhiên, rồi đi trước.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, nàng lại thấy Phó Thiên Thiên từ trên một chiếc xe bước xuống.
Tư Niệm ngây người.
Trước đó Vu Đông nói với nàng về chuyện Phó Thiên Thiên đi ăn cơm với một người đàn ông, cứ ngỡ là Phó Thiên Thiên yêu đương.
Chuyện này Tư Niệm nhất mực cho là hiểu lầm.
Dù sao nàng cảm thấy với tính cách của Phó Thiên Thiên thì không giống như người biết yêu đương.
Trái lại còn nghĩ nàng sẽ sống cô độc đến hết đời.
Nên nàng luôn giữ thái độ hoài nghi.
Không ngờ lúc này nàng lại thật sự đi cùng một người đàn ông, còn đến bệnh viện.
Nhìn thấy người đàn ông xuống xe, Tư Niệm càng ngạc nhiên hơn.
Lại là Ngô Nhân Ái?
Ánh mắt của nàng đảo qua đảo lại giữa hai người, lại quay đầu nhìn bệnh viện một cái, chẳng lẽ đã phát triển đến mức này rồi sao?
Phó Thiên Thiên cũng nhìn thấy nàng, vẻ mặt ngạc nhiên: "Tư Niệm, sao cậu lại ở đây?"
Ngô Nhân Ái cũng ngẩng đầu nhìn nàng, mặt đầy kinh hỉ.
Vẻ mặt Tư Niệm cổ quái: "Tớ đi kiểm tra sức khỏe, ngược lại là cậu, sao lại đến bệnh viện, còn cùng thầy Ngô?"
Nói đến thì Ngô Nhân Ái và mình quen biết từ nhỏ, vậy chắc chắn cũng quen với Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên ôm bụng kêu ôi ôi hai tiếng: "Tớ ăn no quá, bụng căng lên nên đến bệnh viện xem sao."
Tư Niệm: "......." Sao có thể có người lớn như vậy rồi mà vẫn còn ăn quá no đến bệnh viện chứ.
"Vậy sao hai người lại ở cùng nhau...."
Tư Niệm vốn không muốn hỏi những chuyện như thế, nhưng Vu Đông đã nhờ nàng, chuyện thật hay giả gì cũng giúp hắn hỏi rõ cho ra lẽ.
Để cho hắn chết tâm cho xong.
Phó Thiên Thiên vẻ mặt phức tạp nói: "Haizzz, nói ra thì tình huống phức tạp lắm."
Nàng vừa dứt lời thì có người đi đến, "Thiên Thiên, con không sao chứ, ôi, mau theo dì vào trong xem sao."
Dứt lời bà ta liền trừng mắt nhìn con trai mình, "Con còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đỡ Thiên Thiên đi vào." Nói rồi thấy sự chú ý của hắn không ở đây, lúc này mới để ý đến Tư Niệm, khẽ sững người rồi nhíu mày, "Sao lại là cô?"
Tư Niệm đối diện với ánh mắt không vui của người phụ nữ, nghi hoặc: "Bà là?"
Đối phương xì một tiếng: "Ồ, giỏi giang rồi thì đến cả người ở khu quân sự cũng không nhớ, đúng là người giàu hay quên thật."
Phó Thiên Thiên nhỏ giọng nói: "Đó là mẹ Ngô Nhân Ái đó, từ nhỏ đã không vừa mắt cậu."
Tư Niệm ngẩn người.
Chuyện xa xôi như vậy, nguyên chủ còn chẳng nhớ, nàng làm sao mà biết được.
Phó Thiên Thiên thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, lại nhỏ giọng nhắc nhở.
Đại khái là hồi nhỏ Ngô Nhân Ái thích lẽo đẽo chạy theo sau Tư Niệm, bị nàng mê hoặc hết hồn vía, kết quả Tư Niệm không để ý đến hắn mà lại chạy theo Phó Dương.
Người nhà họ Ngô trong lòng liền nảy sinh ác cảm, cảm thấy Tư Niệm đặt tiêu chuẩn quá cao, kẻ nịnh bợ.
Nhưng con trai bà thích nàng thì mười con trâu kéo cũng không lại, sau này bất đắc dĩ đưa hắn ra nước ngoài học, kết quả lần này về vẫn còn tơ tưởng Tư Niệm, giống như Phó Dương, hai lăm hai sáu tuổi mà không chịu kết hôn.
Cho nên mẹ Ngô vô cùng tức giận.
Trước kia bà vốn đã không thích Tư Niệm, cho dù trong mắt người khác, Tư Niệm là cô gái thông minh nhất khu, nhưng con bà từ nhỏ đã là thiên tài, cùng với Phó Dương là những người nổi tiếng, hơn nữa bây giờ lại còn là tiến sĩ.
Tư Niệm có thi Trạng Nguyên thì cũng có là gì ghê gớm.
Hơn nữa nàng hiện tại đã là mẹ kế có ba đứa con rồi, mà con trai vẫn còn tơ tưởng một người như thế, mẹ Ngô trong lòng càng thêm không thoải mái.
Trong khoảng thời gian này Phó Dương không chịu kết hôn, áp lực kết hôn liền đổ hết lên đầu Phó Thiên Thiên.
Nàng cũng mười chín, tuổi không còn nhỏ, đến tuổi lấy chồng rồi.
Người nhà họ Ngô cũng sốt ruột tìm người, gia cảnh của Phó gia chắc chắn phải môn đăng hộ đối rồi, cho nên vào lúc này hai bên liền nghĩ đến chuyện tác hợp hai người.
Hơn nữa hai người vốn đã quen biết từ nhỏ.
Hiện tại mẹ Ngô coi Phó Thiên Thiên như con dâu đối đãi.
Ai ngờ lúc này lại đụng vào Tư Niệm, mà còn thấy con trai mình cứ ngơ ngác nhìn nàng chằm chằm, bà Ngô trong lòng làm sao mà dễ chịu cho được?
Tư Niệm cũng hết cách rồi.
Ngô Nhân Ái cũng rất xấu hổ, định bắt chuyện mà quên mất, vội kéo kéo mẹ nói: "Mẹ, mẹ nói lung tung cái gì vậy, Tư Niệm không phải người như vậy."
Tư Niệm nói: "Mẹ ngươi nói không sai, ta đúng là đã quên mất nàng."
Bà Ngô: "..."
Bà run rẩy chỉ tay vào nàng, "Ngươi, ngươi xem nàng kìa!"
Ngô Nhân Ái giật giật khóe miệng, "Đi thôi mẹ, tranh thủ thời gian vào cho Thiên Thiên khám đi."
Tư Niệm kéo Phó Thiên Thiên lại, hỏi tình hình của hai người.
Nàng thực sự không thấy chút cảm giác couple nào ở hai người này, không hề ăn ý chút nào.
Phó Thiên Thiên nói: "Không có mà, bọn mình có tìm người yêu gì đâu."
Tư Niệm nghi ngờ nhìn nàng, "Vậy ngươi và hắn đi ăn cơm?"
Phó Thiên Thiên nói: "Cơm chùa miễn phí, ngu gì mà không ăn."
Tư Niệm: "...Bái phục."
Chẳng lẽ nàng không biết, vì chuyện này mà Vu Đông đã sầu đến bạc cả tóc sao?
Thật đáng thương, Vu Đông lại để ý một người đầu óc chậm chạp như vậy, cũng coi như đời trước tạo nghiệt.
Nhưng nếu đã không có tình cảm thì chắc không có gì rồi.
Ngô Nhân Ái nhìn cũng không giống người có thể nói chuyện yêu đương.
Tư Niệm thở dài, bỏ đi.
Phó Thiên Thiên bị bà Ngô nhiệt tình làm cho không tự nhiên, thấy Tư Niệm đi rồi, cũng thấy mình tiêu hóa cũng ổn rồi nên vội vàng chạy.
Bà Ngô lại tưởng nàng không vui, cũng phải, đối tượng hẹn hò ngay trước mặt lại cứ nhìn chằm chằm người phụ nữ khác, hơn nữa còn không để ý đến việc nàng không khỏe, con gái nhà ai mà chịu nổi chứ?
Càng nghĩ càng tức, bà ta hung hăng véo tai Ngô Nhân Ái một cái: "Cái thằng đầu óc chết tiệt nhà ngươi, người ta đã kết hôn rồi, ngươi còn nhớ thương thì được gì chứ, Thiên Thiên có gì không tốt, giờ người ta là MC, sự nghiệp đang lên, chỗ nào mà kém cái con Tư Niệm kia?"
Ngô Nhân Ái kêu á một tiếng, nghe vậy, hắn nhíu mày nói: "Con có thấy nàng có gì không tốt đâu, chỉ là con thấy nàng có hơi chậm hiểu thôi."
Bà Ngô: "..."
Phó Thiên Thiên về đến nhà, thấy chỉ có một mình nàng, bà Trịnh cũng tức giận: "Sao vậy, sao tự dưng có một mình con về, còn Tiểu Ngô đâu?"
Phó Thiên Thiên xòe tay ra, "Không thành rồi."
Bà Trịnh giận dữ nói: "Chuyện gì vậy, không phải đã cùng đi ăn cơm rồi sao, người ta tốt như vậy, thật thà lại thông minh, lại còn là giáo viên nữa, con còn có gì không vừa ý?"
Phó Thiên Thiên nói: "Cũng không phải không vừa ý, chỉ là thấy hắn hơi thiếu yêu ấy mà..."
Bà Trịnh: "..."
**Về đến nhà, Tư Niệm để bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình lên bàn.
Mấy đứa nhỏ xúm lại nhìn, trên đó toàn các chỉ số bình thường.
Tiểu Lão Nhị khoe khoang mấy chữ mình thuộc, dạy Dao Dao đọc.
Theo Chu Việt Thâm luyện một tháng, thằng bé gầy đi một chút, đen đi một vòng.
Vì phải làm bài tập nên gần đây tập ít hơn chút.
Giờ mới có thời gian khoe mẽ với mình.
Tư Niệm gọi điện cho Vu Đông, nói về tình hình của Phó Thiên Thiên và Ngô Nhân Ái.
Vu Đông biết mình không bị thất tình, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.
Tư Niệm lại nói: "Nhưng không có Ngô Nhân Ái, cũng sẽ có người khác, dù sao Phó Thiên Thiên cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến tuổi kết hôn rồi, nếu ngươi không hành động, lần sau nàng lại đi ăn cơm với người khác thì ta không thể giúp ngươi hỏi được nữa đâu."
Vu Đông nghe đến đó lại luống cuống cả lên, "Vậy ta phải làm sao, ta, ta không biết làm sao để theo đuổi nàng cả."
Tư Niệm nói: "Theo đuổi nàng còn không dễ sao?"
Chính hắn nghĩ chuyện với Phó Thiên Thiên phức tạp quá thôi.
"Lần sau ngươi mời nàng ăn cơm, ta đảm bảo nàng sẽ đi."
Vu Đông nói: "Ta cũng đã nghĩ tới, nhưng cũng không thể cứ mỗi lần mời nàng ăn cơm được."
Tư Niệm nói: "Ta dạy ngươi, sau này ngươi tìm nàng, đừng có mà cứ mời ăn cơm. Ngươi nói ngươi nghiên cứu được món mới, mời nàng đến làm người nếm thử cho ngươi. Cứ thế mỗi lần ngươi làm món mới, liền có thể mời nàng đến một lần, lại thoải mái mà không có vẻ vụng về."
"Nếu nàng đồng ý, ngươi tìm cơ hội mời nàng đi xem phim, đi công viên trò chơi, lý do là để cảm ơn nàng đã giúp. Nếu như hai người ở chung kiểu đó mà vẫn không đến được với nhau thì ta cũng hết cách, rõ ràng là hai ngươi không hợp rồi, ngươi nên đổi mục tiêu khác đi."
Tư Niệm vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông phía sau: "Cái gì không thích hợp?"
Nàng quay đầu lại nhìn, Chu Việt Thâm không biết về từ lúc nào, đang đứng phía sau nàng.
Trong tay hắn đang cầm bản báo cáo của nàng.
Tư Niệm dừng một chút, nghe thấy bên kia giọng Vu Đông đang hưng phấn, bèn thuận miệng đuổi hắn.
Ánh mắt lướt qua báo cáo trong tay Chu Việt Thâm, nói: "Ngươi về rồi à, vừa khéo, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận