Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 264: Chu Việt Thâm tin (length: 4396)

Bất quá việc hắn không về nhà thì có liên quan gì đến Lâm Tư Tư.
Trương Thúy Mai không khỏi cũng quá ngây thơ.
Tư phụ không phải là người quá nặng tình cảm như vậy.
Nàng như cười như không cười nói: "Nói cũng đúng, nếu vậy ta có thời gian đi quân đội tìm thúc thúc xem sao, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, tiện thể ta cũng đã lâu không đi thăm Thiên Thiên."
Trương Thúy Mai nghe vậy, mặt mày tái mét. Hiện tại Phó Dương thăng chức, nàng chưa nói với Tư Niệm. Tư Niệm trở về, còn đi tìm Phó Thiên Thiên.
Nếu biết chuyện này...
Trương Thúy Mai lập tức kinh hồn bạt vía, nàng đúng là điên rồi, mới có thể nghĩ đến tìm Tư Niệm giúp đỡ.
Con gái hiện tại đã có chuyện, nếu lại để Tư Niệm về, con gái sẽ càng thất vọng về bọn họ.
"Ta chỉ là đến nói cho ngươi thôi, ngươi còn phải đi học, còn phải trông con, bận rộn như vậy, đừng đi làm gì. Với lại ba của ngươi mỗi ngày ở trong quân đội, quân đội cũng đâu phải ai muốn vào cũng được."
Nói xong, Trương Thúy Mai vội vàng rời đi.
Tư Niệm nhìn dáng vẻ của bà, im lặng lắc đầu.
"Tư đồng chí, có thư của ngươi này!"
Là thư của Chu Việt Thâm gửi tới sao?
Tư Niệm hơi ngạc nhiên.
Mở thư ra, bên trong viết không ít, nói mình có thể sẽ không về nhanh như vậy, xin lỗi vì trước đó không nói cho nàng biết, dặn nàng nhớ ăn cơm đúng giờ, việc trại nuôi heo không cần bận tâm, sẽ cho người đưa thịt heo tới đúng hạn. Nếu có gì muốn ăn thì cứ nói để người ta đi làm giúp, không được quá vất vả, không cần ngày nào cũng nấu cơm cho bọn trẻ, nếu có thứ gì muốn thì nói để hắn mang về các kiểu... viết một tràng dài.
Tóm lại toàn là những lời quan tâm, tuy câu chữ khô khan nhưng cũng là tấm lòng của một lão nam nhân.
Tư Niệm tôn trọng quyết định của hắn, cũng hiểu công việc của hắn.
Đọc xong, trên mặt nàng càng thêm nhiều nét tươi cười.
Vừa hay lúc này, hai đứa con lớn và con út về đến nhà.
Tư Niệm nhìn sang.
"Tiểu Đông, Tiểu Hàn, đây là thư của ba các con."
Hai đứa trẻ sững người, lập tức chạy tới.
"Mẹ, mẹ! Ba viết gì vậy?"
"Để con tự xem, con biết chữ."
Chu Trạch Hàn cầm thư lên, nhìn một hồi lâu, phát hiện toàn bộ đều viết cho mẹ.
Nhìn đến cuối cùng, cuối cùng cậu cũng thấy dòng nhắn cho mình.
Không muốn làm phiền mẹ, phải bình an, chớ nhớ.
—— Chu Việt Thâm.
Không có sao?
Chu Trạch Hàn lật qua lật lại xem đi xem lại.
Sau khi xác định chỉ có mấy chữ đó, cả hai đứa đều im lặng.
...
Thời gian trở về hai ngày trước.
Chu Việt Thâm cuối cùng đã đến Tây Bắc.
Cho dù ngồi tàu hỏa hai ngày, tư thế ngồi của hai người vẫn như cũ ngay ngắn.
Như thể đang thi đấu vậy.
Bỏ lại anh cảnh vệ mệt mỏi cùng người bên cạnh mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng thì cũng đến nhà ga Tây Bắc.
Anh cảnh vệ bước xuống tàu, hít sâu một hơi không khí trong lành.
Chỉ cảm thấy thế giới vô cùng tươi đẹp.
"Đoàn trưởng, đã liên hệ với người của quân khu rồi. Sẽ có người đến đón, chúng ta cứ đợi ở đây."
Hai người đứng ở ven đường.
Thấy một người đàn ông đối diện họ cũng xách hành lý đi ra.
Đứng ở bên cạnh.
Anh ta không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Thấy sắc mặt của đoàn trưởng nhà mình vừa mới tươi tỉnh hơn một chút lại trở nên khó coi hơn.
Không phải chứ, hai người là kẻ thù hả!
Không hiểu tại sao, đoàn trưởng lại có ác cảm sâu sắc với một đồng chí đi lao động như vậy.
Hai người căn bản không thể so sánh với nhau mà?
Đối phương nhìn điều kiện không được tốt, lại còn đến lao động.
Còn đoàn trưởng thì vừa có gia thế lại có quyền thế, mọi mặt đều ưu tú hơn hẳn, anh không rõ đối phương có gì đáng để hắn khó chịu đến vậy.
Chẳng lẽ là do đối phương cưới được một cô vợ hiền lành lại xinh đẹp sao?
Nghe nói đường tình duyên của đoàn trưởng lận đận, xem ra chỉ có nguyên nhân này.
Đang định trấn an thì thấy xe của bộ đội tới.
Anh vội vã vẫy tay, nói: "Đoàn trưởng, xe đến rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể về bộ đội."
Anh cảnh vệ liếc nhìn người lái xe, kinh hô một tiếng: "Thì ra là Vương lữ trưởng đến đón chúng ta, hồi trước tôi đến đây tham gia huấn luyện, ông ấy rất lợi hại, là nhân vật có nhiều công huân ở Tây Bắc này đấy! Xem ra quân đội Tây Bắc rất coi trọng đoàn trưởng đấy!"
Sắc mặt của Phó Dương dễ nhìn hơn một chút, bước tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận