Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 219: Mở rộng (càng sai mọi người nặng nhìn (length: 6741)

"Không được, chuyện này chúng ta không chấp nhận, người thôn Hạnh Phúc các ngươi bớt nhòm ngó đến thôn Lâm gia chúng ta."
"Đúng đó, chút tiền lẻ này của ngươi, chúng ta không thèm, chúng ta tuyệt đối không bán đất đai đâu!"
"Các ngươi dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi!"
Lúc này, đám người nhìn Chu Việt Thâm với vẻ mặt như đang nhìn một tên tư bản xấu xa.
Mấy đứa nhỏ vốn đang rất vui cũng bị họ dọa sợ, không dám hé răng.
Chu Việt Thâm vẫn bình thản, không vui không buồn, "Yên tâm, ta sẽ không mua đất của các ngươi đâu."
Mọi người không ngờ hắn dễ nói chuyện vậy, liếc nhìn nhau: "Coi như ngươi thức thời!"
** Đến khi mọi người đi hết, người phụ nữ run rẩy sợ hãi nãy giờ mới hoàn hồn, nghe được những lời này của mọi người, lập tức nói: "Đừng vội mừng, tôi nghe nói thôn trưởng đều đã đồng ý rồi, ý kiến của chúng ta có tác dụng gì chứ!"
"Hắn ta có khi ngoài mặt một đằng, sau lưng một nẻo, lừa gạt mọi người thôi."
"Lúc này các người đắc tội hắn ta rồi, nhỡ sau này hắn đặc biệt nhằm vào các người thì sao."
Đám người nghe vậy, lập tức thay đổi sắc mặt.
"Hắn, hắn dám!"
"Nếu hắn mà dám làm vậy, về sau nhà Lâm lão nhị đừng hòng ở lại cái thôn này. Thấy gần đây hắn kiếm được tiền dễ dàng, kiếm vài người tới đè ép nhuệ khí của hắn ta đi."
"Đúng đấy, nhân lúc mọi người đang ở nhà, chúng ta cùng đi."
** Xe của Chu Việt Thâm còn chưa tới, đã thấy Lâm Ba Ba và Lâm mụ mụ vội vã chạy tới.
Tư Niệm thò đầu ra khỏi xe: "Cha mẹ, hai người làm gì mà vội vậy?"
Lâm Ba Ba và Lâm mụ mụ nghe nói có người ở đầu thôn thấy xe của con rể đến, còn có người đang làm ồn, hai người lo xảy ra chuyện, vội chạy đến xem tình hình.
Lúc này thấy con gái và con rể đến, mặt đầy lo lắng.
"Niệm Niệm, không sao chứ, nghe nói có người ở đầu thôn gây sự với con hả?"
Mấy hôm trước, nhà nàng sửa sang nhà cửa, mọi người nghe nói con gái và con rể về ăn Tết, nên thường xuyên có người đi ngang qua châm chọc.
Từ khi nhà họ Lâm làm ăn kiếm được tiền, rồi lại đưa Lâm Vĩ vào tù, không ít người vẫn rất bất bình với họ.
Tuy không nói ra, nhưng ai cũng không đồng tình.
Lúc này thấy con gái và con rể về, chắc là mấy cái miệng thối đó lại rảnh rỗi sinh sự rồi.
"Có một bà điên, nhìn quen quen mà lạ, cứ khắp nơi nói xấu chúng ta."
Tư Niệm cũng một thời gian rồi không về thôn Lâm gia, toàn mẹ và chị dâu cô mang thịt kho sang, cô thực sự không biết chuyện này vẫn đang diễn biến.
Chắc là mẹ cô sợ cô lo lắng nên không nói với cô.
Mặt Lâm mụ mụ biến sắc.
"Có phải là Vương Đào không?"
"Chắc chắn là bà ta rồi!"
Bà khẳng định.
Tư Niệm nghi hoặc: "Vương Đào? Ai vậy ạ?"
"Chắc con chưa gặp rồi, là chị họ của đại bá con, vì chuyện của nhà chúng ta mà đắc tội đại bá con rồi, làm cho nhà bà ấy cũng bị liên lụy."
"Vương Đào ở trong làng mình nổi tiếng lắm mồm, gặp ai là lôi chuyện em gái bị chúng ta hại ra kể lể."
Tư Niệm giật mình.
Cô nói sao nhìn quen mà lại chưa thấy người này bao giờ.
Thì ra là chị gái của Vương Thúy.
"Bà ta không gây khó dễ cho cha mẹ chứ?"
Lâm mụ mụ mặt đầy lo lắng.
Tư Niệm gật đầu rồi lại lắc đầu: "Không ạ, thấy Đại Hoàng là bà ta sợ đến ngất xỉu luôn rồi, không nói được câu nào."
Bọn họ đều đi rồi mà bà già kia vẫn ngồi lì ở đấy không chịu dậy.
Lâm mụ mụ thở phào.
"Thế thì tốt rồi, Đại Hoàng nhà mình giỏi quá! Đúng là chó ngoan thông minh! Lại đây, bà cho xương mà gặm này."
Lâm mụ mụ giờ thích Đại Hoàng lắm, trước đây nó bảo vệ hai người bà cháu.
Đại Hoàng lại ngoan lại biết bảo vệ chủ, là con chó rất có linh tính.
Bà coi nó như cháu trai của mình mà đối đãi.
Đại Hoàng ngồi thẳng, duỗi đầu ra để Lâm mụ mụ xoa.
Dáng vẻ đó, trông cứ như một đứa trẻ con kiêu hãnh được khen.
"Bà ơi bà, còn có tụi con nữa, tụi con đến ăn Tết với bà nha."
Hai nhóc tì khó khăn lắm mới chen đầu ra khỏi phía sau Đại Hoàng.
Lâm mụ mụ mừng quýnh cả lên.
"Ôi chao, đây là ai vậy, trông đáng yêu quá, lại đây cho bà xem nào, đây là cháu ngoại nhà ai vậy."
Chu Việt Thâm dứt khoát để mấy đứa trẻ xuống xe trước.
Lâm mụ mụ tay dắt một đứa, sau lưng còn có Đại Hoàng ngoe nguẩy đuôi đi theo.
Nhìn Lâm Ba Ba ghen tị.
Không thể để cho ông ấy dắt một cái à?
"Chờ ông chút nha bà xã, các cháu ngoan ơi, ông ngoại chuẩn bị đồ ngon cho các cháu nha...."
Hai nhóc tì này trông rất được, so với hai đứa cháu xấu xí nhà ông thì xinh trai hơn nhiều, nhìn ngoan ngoãn nghe lời nữa, dễ mến quá.
Nghe nói nhóc lớn còn học giỏi lắm.
Haizzz, con cái như vậy đúng là thắp đèn cũng không tìm ra.
Chu Việt Thâm và Tư Niệm đi theo sau vào nhà.
Lâm mụ mụ lấy bánh kẹo cho hai đứa bé, nhìn về phía Chu Việt Thâm và Tư Niệm: "Tiểu Chu việc ở nhà máy xong hết rồi chứ, có bị muộn việc không?"
Chu Việt Thâm lắc đầu, giọng nói ôn hòa nói: "Không sao đâu mẹ, sắp xếp xong hết rồi, mẹ đừng lo lắng."
Lâm mụ mụ nghe con rể nói vậy, mặt mày hớn hở, cười không khép miệng được.
Lâm Ba Ba đã lấy ra bình rượu ngon 72 năm của mình, nhất định phải uống với Chu Việt Thâm không say không về.
Chu Việt Thâm là con rể, đương nhiên phải chiều theo ý bố vợ.
Tư Niệm và Lâm mụ mụ vào bếp phụ giúp.
Nhìn Lâm Tiêu đang làm thịt gà, Lâm mụ mụ cứ lần lượt đẩy anh ra, "Thôi được rồi, có mỗi cái việc đó mà anh cứ nấn ná, em rể anh đến rồi mà không mau ra tiếp đón đi, việc này để tôi làm cho."
Con rể giúp đỡ con trai mình, Lâm mụ mụ rất cảm kích.
Lúc này, đương nhiên là bà muốn chiêu đãi Chu Việt Thâm theo nghi lễ cao nhất của Lâm gia: Chính tay bà xuống bếp.
Lâm Tiêu thành thật trên mặt thoáng lộ vẻ ngại ngùng, liếc nhìn em gái, nói: "Niệm Niệm, anh định ra ngoài liền đây."
Tư Niệm che miệng cười nói: "Đại ca khách khí rồi, anh cũng vất vả rồi."
Lâm Tiêu nhìn vợ một cái.
Chu Tuệ Tuệ cũng quay sang nhìn anh, dịu dàng cười nói: "Đi đi anh Tiêu, mẹ và em gái ở đây rồi."
Lâm Tiêu gật đầu, lúc này mới quay người ra ngoài.
Tư Niệm nhìn Chu Tuệ Tuệ.
Dường như là vì những lời cô nói trước đây có chút tác dụng.
Chu Tuệ Tuệ đã thay đổi không ít.
Lâm Tiêu vừa ra ngoài, liền thấy một đám người hùng hổ đi về phía nhà anh.
. . .
---- Tôi có tội, ô ô ô, tôi có tội, ngày nào cũng sửa lỗi chính tả hết mười mấy phút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận