Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 124: Chấn kinh (length: 7422)

Nhìn xuống đất, pháo giấy tàn còn sót lại, quả thực vừa mới hai người nhà mặt đất tò mò quá độ.
Trong khoảnh khắc, cả xe im lặng như tờ.
Đến khi định thần lại, xe của bọn họ đã đến cổng nhà họ Chu.
Lúc này, ngay cổng nhà họ Chu, vừa đúng chỗ đậu chiếc xe hoa đón dâu kia.
Cổng nhà họ Chu người đứng đầy, vô cùng náo nhiệt.
Nhìn gần, căn nhà này lớn quá....
Chỉ cái sân nhà người ta thôi, đã lớn hơn cả nhà họ Tư.
Tư phụ trừng lớn mắt: “Đây, đây là nhà họ Chu?”
Trương Thúy Mai khó tin: “Sao có thể?”
Lâm Tư Tư im lặng không nói gì.
Đời trước nàng ở đây sống không vui vẻ, nên chưa từng để ý căn nhà này trông ra sao.
Đời này một lòng nhớ về nhà họ Tư, lại phát hiện cũng không tốt đẹp như tưởng tượng.
Vì phòng ở trong khu gia thuộc có hạn, phân phối theo nhân khẩu, cũng không lớn.
Nhà họ Tư của bọn họ cũng chỉ có ba gian.
So với nhà mặt đất rộng lớn, khí thế của nhà họ Chu lúc này, quả thật không đáng nhắc tới.
Nhìn lại, cổng nhà họ Chu người đông nghìn nghịt, giây phút này, trong lòng Lâm Tư Tư dâng lên một nỗi hối hận khó hiểu…
“Ơ? Các người cũng đến ăn cưới à?” Người xung quanh thấy mặt lạ, lại nghe thấy giọng kinh ngạc của Tư phụ thì tò mò hỏi.
Tư phụ không chắc chắn hỏi lại: “Đây là nhà họ Chu? Chính là nhà họ Chu mà Tư Niệm gả đến?”
Đối phương gật đầu: “Đúng đó, các người là người thân của chị dâu hả?”
Tư phụ há hốc mồm, không thốt nên lời.
Nhưng còn chưa kịp phản ứng, phía sau lại có tiếng bánh xe ô tô.
Ông nhìn lại, thì thấy mấy chiếc xe con chạy đến gần.
Thấy chiếc xe đi đầu, ông ngẩn người ra: “Đây chẳng phải xe của cục trưởng Lý sao?”
Trương Thúy Mai ban đầu còn hiếu kỳ, nghe vậy thì vội vàng nhìn lại: “Cục Lý? Cục trưởng cục công an Lý cục?”
Vì quá kinh ngạc, bà còn nhấn mạnh hỏi lại một lần.
Tư phụ mặt đầy vẻ giật mình, bởi vì tính chất công việc nên thỉnh thoảng ông cũng gặp cục trưởng Lý, còn muốn kéo mối quan hệ, nên đã cố ý nhớ biển số xe của ông ta.
Nhưng làm sao cũng không ngờ, lại gặp ông ta ở xã vùng sâu vùng xa này.
Quả nhiên, rất nhanh mấy chiếc xe dừng lại, cục trưởng cục công an bước xuống xe.
Tư phụ có chút mừng rỡ, thầm nghĩ chẳng lẽ cục trưởng Lý xuống nông thôn để thăm dân tình?
Không ngờ mình may mắn như vậy, mà lại gặp ở đây, phải chào hỏi cho đàng hoàng mới được.
Ông lập tức rút thuốc lá ra nghênh đón.
Còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy người quen bước xuống từ chiếc xe phía sau.
Lại là đại lão bản công ty tổng hợp của thành phố!
Tiếp theo, ông lại thấy thủ trưởng quân khu Hoa Bắc đi xuống từ một chiếc xe khác...
Tư phụ: "..."
Tư phụ giật giật mí mắt, chân muốn nhũn ra.
Ông vội vàng chớp mắt, nhìn kỹ lại.
Mắt mình có vấn đề sao?
Sao mà chỉ trong một ngày lại nhìn thấy nhiều nhân vật lớn xuất hiện ở cái vùng quê hẻo lánh này như vậy?
Điếu thuốc trong tay cứ thế cứng đờ giữa không trung.
Vẫn là cục trưởng Lý thấy ông, hơi ngạc nhiên: “Tư cục trưởng, sao ông lại ở đây?”
Tư phụ kinh ngạc tỉnh lại, phát hiện mình đúng là đầu đầy mồ hôi!
Nhìn mấy người có ánh mắt tò mò, trong lòng ông căng thẳng, không dám nói mình đến dự hôn lễ của con gái.
Dù sao trước đây cục trưởng Lý cũng từng dự tiệc nhà họ Phó, lúc đó ông dẫn Tư Niệm đến, còn cố ý giới thiệu con gái.
Nên cục trưởng Lý biết chuyện hôn sự của con gái ông và Phó Dương.
Ai ngờ Tư Niệm lại không phải con ruột, đứa trẻ trước kia từng coi trọng, giờ lại phải đến vùng quê, thể diện Tư phụ cũng mất sạch.
Đâu còn dám nói với những người này rằng mình đến dự hôn lễ của con gái.
Lúc này, Tư phụ tự cho rằng nhiều nhân vật lớn đến vùng quê này là để xem xét tình hình dân chúng.
Dù sao chuyện lãnh đạo xuống nông thôn cũng không có gì lạ, chính ông thỉnh thoảng cũng sẽ sắp xếp đi xuống nông thôn xem xét tình hình.
Hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Xe dừng ở đây, chắc chắn chỉ là bị náo nhiệt bên này thu hút mà thôi.
Tư phụ tìm cớ: “Con gái ruột của tôi chẳng phải đã tìm về rồi sao, vừa đúng hôm nay nghỉ nên tôi định dẫn con bé xuống quê thăm bố mẹ nuôi.”
Dù sao chuyện Lâm Tư Tư trở về, từ lâu đã không còn là bí mật.
Nhân cơ hội này giới thiệu con gái với những người này cho biết.
Tư phụ vừa mừng vừa sợ.
“Đây là con gái ruột của tôi, Lâm Tư Tư, Tư Tư, đây là cục trưởng cục công an Lý, còn có thủ trưởng quân khu Hoa Bắc Trương, và lão bản công ty tổng hợp Vương, mau chào các chú.”
Lâm Tư Tư khi nào gặp qua nhiều nhân vật lớn như vậy, đã ngây người, nửa ngày không hoàn hồn.
Cũng không hiểu sao lại ở đây gặp nhiều nhân vật lớn đến vậy.
Bị Trương Thúy Mai đẩy nhẹ một cái, mới phản ứng lại, vội ngoan ngoãn nói: “Chào Lý thúc thúc, Trương thúc thúc, Vương thúc thúc ạ.”
Thủ trưởng Trương và lão bản Vương không rõ sự tình, bởi vì căn bản không biết gì về gia đình trước mắt.
Nhưng vẫn gật đầu cho phải phép.
Tư phụ vui mừng, vội vàng nịnh hót: “Mấy vị lãnh đạo đến thôn Hạnh Phúc có việc quan trọng gì ạ? Tôi có thể dẫn đường cho các vị.”
Nào ngờ cục trưởng Lý từ chối thiện ý của ông, lại mở miệng nói: “Không cần phiền phức, hôm nay chúng tôi đến là có việc riêng.”
Tư phụ nghi hoặc không hiểu: “Việc riêng?”
Việc riêng gì mà phải cần đến mấy vị lãnh đạo tự mình đến làm?
Chắc chắn là một việc lớn gì đó!
Mắt ông sáng lên.
Căn bản quên mất mình giờ phút này là đang dự hôn lễ của con gái nuôi, lúc này tâm tư đều đặt vào mấy vị lãnh đạo trước mắt.
Trong lòng chỉ muốn tạo mối quan hệ với họ.
“Vậy để tôi mời mấy vị ăn một bữa cơm, các vị lãnh đạo đi đường xa chắc hẳn cũng đói bụng rồi. Ở đây gần thị trấn nhỏ, tôi biết, tôi sẽ dẫn các vị đi, đến lúc đó nếu các vị lãnh đạo muốn đi đâu làm việc thì tôi cũng có thể đưa đi.”
“Không cần.” Cục trưởng Lý nhíu chặt đôi mày rậm, đã có chút mất kiên nhẫn.
Dứt lời, lách qua ông muốn đi.
Tư phụ có chút nóng nảy, vội vàng đuổi theo, sợ cục trưởng Lý nhìn thấy Tư Niệm ở đây.
“Cục trưởng Lý, thủ trưởng Trương, lão bản Vương, để tôi dẫn đường cho các vị, nhà này làm tiệc, quá ồn ào.”
Cục trưởng Lý nhìn Tư phụ có chút thần kinh, im lặng nói: “Chúng tôi chính là đến ăn tiệc, náo nhiệt chẳng phải là bình thường sao?”
Tư phụ còn chưa kịp phản ứng, vô ý thức nói: “Ăn tiệc? Ăn ở đâu?”
Cục trưởng Lý nhìn ánh mắt của ông càng thêm bất lực: “Chẳng phải ngay phía sau ông sao? Phiền Tư cục trưởng nhường đường một chút, đừng cản trở, chúng tôi còn vội vàng đuổi bàn đầu đây.”
Nói xong ông mắng khéo: “Thằng nhóc Tiểu Chu này, cưới vợ mà không báo sớm một tiếng, làm hại chúng tôi đến muộn, không biết còn cơm ăn không.”
Dứt lời bước nhanh hơn, lại vẫy gọi hai người bạn tốt phía sau: “Lão Trương, lão Vương, nhanh lên, kẻo lát nữa không còn cơm ăn!”
Hai người ăn mặc sang trọng, toát vẻ giàu có, trong nháy mắt đều tăng nhanh tốc độ.
Đến cả một cái liếc mắt cũng không cho đám người Tư gia đang ngơ ngác bên cạnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận