Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 439: Chuẩn bị đồ tết (length: 7551)

Tư Niệm vừa nói xong thì có người bên kia gọi nàng đến giúp.
Nàng không bận tâm đến hai người đang ra vẻ kinh ngạc, bước đến.
Hai người chờ một hồi lâu mới hoàn hồn, cảm thấy Tư Niệm đúng là nói khoác.
"Nàng là sinh viên Đại học Kinh, sao ta lại không tin chứ?"
"Đúng vậy, con nàng cũng lớn vậy rồi."
"Còn chồng nàng, nói còn khoa trương hơn, nào là chủ trang trại heo, nào là quản lý công ty, ta thấy đúng là hạng người xuề xòa, làm sao mà có được trí nhớ siêu phàm thế được."
"Đúng đấy, ta thấy nàng nói khoác mà không hề chuẩn bị trước."
"Ông bà chủ ơi, xe của đài truyền hình đến rồi, ra khiêng giúp cái đi."
Có người ở ngoài cửa hô.
Hai người không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đáp: "Tới đây."
"Mẹ, con mua ti vi cho ba má rồi, nhờ người ta khiêng vào giúp."
Bà Vương vội vàng gật đầu, kêu hai đứa con rể ra hỗ trợ.
Kết quả hai người chẳng có tí sức nào, cuối cùng vẫn là người giao hàng giúp khiêng vào.
Nhìn cảnh nhà Vương mổ heo, họ còn "ồ" lên một tiếng: "Mổ heo à, náo nhiệt thật."
Bà Vương cười giữ họ ở lại ăn cơm, "Khổ quá sư phụ à, trời tuyết lớn thế này mà vẫn giao ti vi cho chúng tôi."
"Đương nhiên rồi, nếu không vì buổi sáng bị chặn đường, thì đã giao tới rồi, mà cũng chỉ giao được ở trong thành phố thôi, chứ bên ngoài không đi được."
Người kia ghi giấy biên nhận, để họ ký tên, mắt liếc nhìn khắp sân, bỗng chú ý tới điều gì, mắt hắn trợn tròn, vội dụi dụi mắt như không tin, xác định mình không nhìn nhầm, hắn kinh ngạc hô: "Tổng Giám đốc Chu, sao ngài lại ở đây?"
Chu Việt Thâm đang cạo lông cho heo, nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn.
Thì ra là người giao hàng của công ty.
Anh dừng tay.
Anh đưa dụng cụ cạo lông trong tay cho cậu con trai nhỏ đang trông ngóng, đứng lên nói: "Vẫn chưa nghỉ à?"
Đối phương vội vàng cười làm lành nói: "Tổng giám đốc sắp xếp, bảo cố gắng giao hết hàng trong thành phố rồi về nghỉ ngơi. Ôi, không ngờ lại gặp được Tổng Giám đốc Chu ở đây, nhà các ngài cũng ở chỗ này sao?"
Vừa nói, hắn vừa định đưa thuốc lá cho Chu Việt Thâm.
Chu Việt Thâm ngăn lại, không nhận: "Vợ ta đang mang thai, kiêng thuốc rồi."
Đối phương lập tức ngại ngùng rút lại, "Xin lỗi anh, thật ngại quá Tổng Giám đốc Chu."
"Không sao." Chu Việt Thâm nói: "Anh cứ làm việc đi, làm xong sớm về nhà nghỉ."
"Dạ vâng ạ!" đối phương ngọt ngào đáp lời, ai bảo tổng giám đốc Chu của họ không gần gũi với đời, trước đây hắn gặp còn thấy sợ lắm, giờ nói chuyện trực tiếp mới thấy, tổng giám đốc Chu không hề dữ, người rất tốt, nhìn xem, công ty lớn thế này mà vẫn ở đây mổ heo cho người ta này.
Lão chủ có tâm như vậy, giờ không còn nhiều nữa.
Tiễn người đi rồi, Chu Việt Thâm quay lại tiếp tục công việc của mình.
Hai chị em nhà Vương đã ngây người ra tại chỗ.
Anh anh anh, anh ấy vậy mà là chủ thật...
Nghĩ đến lúc nãy bọn họ còn mỉa mai Tư Niệm việc mổ heo thì có gì hay, chẳng bằng đàn ông làm ở cơ quan nhà nước.
Hai chị em hận không thể độn thổ.
Chu Việt Thâm quay lại, thấy một đám trẻ con vây quanh cậu con trai nhỏ, xếp hàng xin học cạo lông heo.
Cậu hai vừa cạo vừa dạy dỗ, "Cái này thì anh có kinh nghiệm, trước kia anh hay nhìn ba cạo lông heo lắm, nếu em cạo không được thì không sao, nước sôi dội một cái là ra hết thôi, vui không nè."
Mọi người tròn mắt ra vẻ "oa", hết sức ngưỡng mộ nhìn cậu.
"Chu Trạch Hàn, em xin anh cho em thử chút đi."
"Em cũng muốn cạo lông heo ghê."
Khóe miệng Chu Việt Thâm giật một cái, bước đến nhấc con trai lên khỏi mặt đất, thấy cả người con một mùi tanh, tay áo cũng ướt hết cả, chau mày nói: "Đi vào trong sưởi ấm, lát nữa cảm lạnh giờ, mẹ con lại nổi giận."
Cậu hai ỉu xìu đưa lại dụng cụ cạo lông.
"Anh hai thối thui." Dao Dao thấy cả người anh một mùi liền ghét bỏ bịt mũi lại.
Chu Trạch Hàn sờ sờ tay áo ẩm ướt, lén lút liếc Tư Niệm, thấy nàng đang bận bịu, không chú ý tới mình, liền làm dấu suỵt với em gái.
Trong sân có đốt lửa, mọi người quây quần nướng sưởi ấm.
Chẳng mấy chốc đã hong khô.
Lúc này có người hô lớn một tiếng: "Mổ bụng rồi nè!"
Chu Trạch Hàn lập tức theo một đám trẻ con chen vào xem.
Cậu ta đầy vẻ tự hào nhìn ba mình dùng dao rạch bụng heo, không ngừng nói với mọi người xung quanh: "Nhìn kia, đó là ba tao, ba tao cái gì cũng biết."
Mọi người hết sức ngưỡng mộ nhìn cậu ta.
Chu Việt Thâm làm rất nhanh, dọn xong nội tạng heo, cầm dao chặt hai ba nhát là một con heo đã được xẻ xong.
Mỗi miếng thịt đều được cắt đều tăm tắp, xương sườn, miếng ngon đều được phân ra vừa đúng.
Bà Vương nhìn mà không ngậm được miệng.
Anh làm nhanh quá, người ta còn chưa xong việc, anh đã chặt xong rồi.
Tư Niệm giúp làm cơm, mọi người cùng nhau ăn bữa mổ heo nóng hổi.
Xong xuôi cũng mới tầm 12h trưa.
Bà Vương lì xì cho nàng một bao lì xì, lại cho thêm một miếng thịt.
Tư Niệm lúc đầu không chịu nhận, nhưng bị lòng tốt của họ ép quá, cuối cùng vẫn nhận về nhà.
Chu Việt Thâm thì trên người lại không hề bị dơ bẩn, chỉ có cậu hai cả người đầy mùi tanh thịt heo.
Mùi heo đen nồng nặc hơn cả, Tư Niệm từ lúc có thai khứu giác đã rất nhạy, muốn không để ý cũng khó.
Cậu hai cho là mình phơi khô quần áo thì sẽ không sao, ai ngờ vỗ vào thì tay vẫn có vết dơ, lại còn thum thủm nữa.
Tư Niệm cũng không trách con, biết con thích, mà tay cũng đang có đồ không tiện đi ra ngoài, thế là cả nhà về trước thay đồ cho cậu, sau đó mới đi mua quần áo mới.
Nhắc đến mua đồ mới, bọn trẻ liền mừng rỡ.
Bọn chúng hiện tại đều mặc áo bông dày, đều là đồ hồi còn ở quê mang lên.
Khí hậu ở quê không lạnh bằng ở đây, tuy mấy bộ này không tệ, nhưng chắc chắn không chống chọi được với cái lạnh ở đây.
Cậu hai nhún nhảy chạy phía trước, hôm nay được xem mổ heo, cậu rất hưng phấn, "Mẹ ơi mẹ ơi, năm nay nhà mình có mổ heo không ạ?"
Cậu vừa mong đợi vừa hỏi.
Nhà khác có mổ heo chơi vui thế nào cũng không bằng nhà mình, lần trước nhà cậu mổ heo, là hồi ba mẹ cưới nhau, hồi đó cậu với Thạch Đầu cả bọn, cầm thịt xâu nướng ăn ngon cực kỳ luôn ấy.
Nhưng đây lại là nhà khác, cậu cũng ngại xin.
Nên cảm thấy hơi tiếc.
Tư Niệm lắc đầu nói: "Năm nay nhà mình không mổ, ăn không hết đâu."
Chủ yếu là thịt hun khói ở đây rất phiền phức, mà một con heo cũng quá nhiều, nhà cô ăn sao hết.
Ăn tết thì mình đi ra ngoài mua chút là được.
Thấy Chu Trạch Hàn vẻ mặt thất vọng tràn trề, nàng nói: "Để năm sau về quê ăn tết rồi mình mổ heo."
"Thật không ạ?"
Cậu hai mong đợi hỏi.
"Không tin thì con hỏi ba con xem."
"Ba ơi ba ơi, năm sau nhà mình mổ heo nha?"
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, "Ừ."
"A, thích quá ~"
Trong tiếng cười nói huyên náo của cậu, cả nhà cùng nhau đi đến trung tâm bách hóa.
Trong trung tâm mua sắm không quá lạnh, mà vì sắp tết nên cũng rất đông người.
Chu Việt Thâm che chở Tư Niệm, dặn dò bọn trẻ đi sát theo.
Ăn tết là lúc bọn bắt cóc trẻ con lộng hành nhất.
Tư Niệm dẫn bọn chúng đi thử mấy bộ áo khoác lông, áo lông mỏng mà lại rất ấm, bọn trẻ đều thích lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận