Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 03: Ta sẽ là một cái rất tốt mẹ kế (length: 6606)

"Cái gì mà cô vợ trẻ, Lâm Tư Tư hủy hôn, người này căn bản không phải là Lâm Tư Tư, chắc là nhà họ Lâm muốn trốn nợ, không muốn trả tiền sính lễ nên mới tùy tiện tìm con bé nhà quê nào đó về lấp chỗ."
Nghe vậy, Lý Thiết Trụ há hốc mồm, nhìn kỹ lại gương mặt xinh đẹp động lòng người của Tư Niệm, không chắc chắn nói: "Ơ, xinh đẹp như vậy, không giống nhà quê mà."
Hắn chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp đến thế, trong thôn có chút xinh xắn thì chỉ mấy cô thanh niên trí thức về nông thôn, mà mấy cô này mắt cũng cao, ai cũng muốn gả vào thành phố, chê mấy gã đàn ông quê mùa như bọn hắn. Nhưng cô gái này còn đẹp hơn cả mấy cô thanh niên trí thức, sao có thể là nhà quê được chứ.
Tư Niệm cũng hiểu, người phụ nữ này không phải người nhà họ Chu mà lại không cho mình vào nhà họ Chu. Chắc là lo mình gả cho Chu Việt Thâm làm vợ thì không cần đến bà ta chăm sóc bọn trẻ, mất công việc nên mới sốt sắng đuổi cô đi như vậy.
"A", Tư Niệm cười lạnh một tiếng, nói: "Dù sao đi nữa, ta chính là con gái ruột của nhà họ Lâm, nếu nhà họ Lâm đã nhận tiền, đương nhiên là con gái ruột của nhà họ Lâm gả đến, người thím này lại không cho ta vào cửa, chẳng biết có ý đồ gì!"
Cô nhìn Lý Thiết Trụ đang ngơ ngác hỏi: "Chu Việt Thâm đâu, ngươi biết không?"
Bên ngoài ồn ào như vậy mà không có ai ra, rõ ràng là không có ở nhà.
"Thâm ca đang ở trại heo, lát nữa mới về, hay là để ta đi gọi người?"
Tư Niệm lại cười, nói: "Không cần, ta cứ ở đây đợi hắn, đợi hắn về ta sẽ nói cho hắn biết không phải ta không gả, là có người không cho ta vào nhà, đã vậy thì việc hủy hôn là do nhà họ Chu, tiền đó ta cũng không cần trả lại cho nhà họ Chu."
Nghe vậy, mặt Lưu thím tái mét.
Lý Thiết Trụ cũng ngơ ngác nhìn Lưu thím hỏi: "Thím, sao thím lại không cho người ta vào nhà?"
Lưu thím xấu hổ cười trừ, sợ chuyện lớn chuyện dẫn họa vào thân nên vội vàng cười hòa giải mở cửa nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, lúc nãy ta chưa rõ tình hình nên không cho vào, mau, mau vào đi con."
Bà ta hung hăng liếc Tư Niệm một cái.
Người này, không thể để lại.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tư Niệm khi bước vào cánh cửa này.
Nếu trong nhà họ Chu có người như vậy, thì đúng là cô khó mà sống yên ổn được.
Cô cười lạnh một tiếng, nói lời cảm ơn với Lý Thiết Trụ đang đứng phía sau, rồi bước vào căn nhà lầu.
Nhà rất rộng, ít nhất cũng phải ba bốn trăm mét vuông. Bước vào là một phòng khách cực lớn, trong phòng khách không những có ghế sofa da mà còn có cả tivi, radio, những món đồ xa xỉ thời bấy giờ. Cách bài trí có chút tùy tiện, nhưng nhìn vẫn rất tốt.
Đây đúng là một phú ông ẩn mình!
Mí mắt Tư Niệm giật nảy một cái, vừa đặt chiếc rương xuống thì có một cô bé chân trần nhem nhuốc chạy tới, túm lấy vạt áo cô, vừa ngóng trông vừa tò mò nhìn cô.
Cô bé tóc tai rối bời, dáng dấp xinh xắn, đôi mắt to tròn long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh. Chỉ là rất bẩn, miệng dính đầy thức ăn thừa chưa lau, cả cổ áo cũng không thấy rõ màu sắc. Đứa bé tầm một hai tuổi mà vẫn chưa biết nói, cứ ú a ú ớ nhìn cô.
Không ai có thể từ chối một đứa trẻ đáng yêu, nếu có thể thì chắc chắn đứa bé đó không đáng yêu.
Tư Niệm đưa tay ôm lấy cô bé, lấy trong túi ra một viên kẹo sữa thỏ trắng lớn bóc vỏ rồi đưa cho cô bé. Bàn tay nhỏ nhem nhuốc của cô bé lập tức chụp lấy viên kẹo.
Ở trong căn nhà lớn sang trọng thế này, con cái lại bị bỏ bê như vậy, chẳng trách Chu Việt Thâm muốn kiếm vợ. Bây giờ thì thấy là có nguyên do cả.
Phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh, "Giả tạo."
Tư Niệm quay lại nhìn, thì ra là Lưu thím lúc nãy.
Hai người coi như kết thù, Tư Niệm cũng không định trả lời bà ta.
Cô bé hình như chưa từng thấy khách đến nhà, rất tò mò về cô, cứ lẽo đẽo đi theo sau. Chỉ một viên kẹo mà Tư Niệm đã lấy được lòng cô bé.
Tư Niệm cười một tiếng, rút khăn tay ra lau miệng cho cô bé.
Có một cô bé nhỏ bầu bạn, cô cũng không thấy buồn chán, cứ an tĩnh chờ nhân vật chính của nhà họ Chu trở về.
Chắc là Lý Thiết Trụ đã biết chuyện nên vội vàng đi tìm người. Nên chỉ hơn một tiếng sau, Tư Niệm đã nghe thấy tiếng bước chân vững chãi ngoài cửa.
Một người đàn ông cao lớn đẩy cửa bước vào phòng khách, mang theo một mùi tanh nhẹ của máu.
Tư Niệm vô ý thức ngước mắt lên nhìn, sững người.
Cô nghe nói là mở trại heo, lại còn lớn tuổi, còn tưởng là một ông già béo phì bụng phệ. Chẳng có nhẽ lớn tuổi như vậy mà cũng không kiếm được vợ.
Ai ngờ lại là một người đàn ông tuấn mỹ nho nhã thế này, dáng người thon dài, khuôn mặt lạnh lùng, thoáng nhìn còn tưởng sĩ quan thời trung cổ. Ánh sáng trong phòng chiếu vào gò má rõ ràng của hắn, làm nổi bật thêm ngũ quan góc cạnh, nhưng đôi mắt hắn lại hờ hững.
"Cô tên gì?" Thấy Tư Niệm không nói gì, Chu Việt Thâm mở miệng trước, giọng nói trầm ấm đầy từ tính.
"Tư Niệm, tôi tên Tư Niệm." Tư Niệm hồi thần lại, nghĩ đến mình vậy mà lại ngây người nhìn, trong đáy mắt hiện lên vẻ lúng túng, đứng lên tự giới thiệu: "Năm nay tôi mười tám tuổi, là con gái ruột của nhà họ Lâm."
Chu Việt Thâm cũng không lộ vẻ kinh ngạc, dù sao bên nhà họ Lâm trì hoãn việc kết hôn này cả tháng, đều là vì Lâm Tư Tư không phải con ruột, còn con gái ruột thì không chịu quay về. Không ngờ cô lại chủ động tìm đến.
"Tôi là Chu Việt Thâm, ba mươi tuổi." Người đàn ông ít lời.
Ánh mắt thâm trầm của hắn đảo qua chiếc rương đang đặt ở phòng khách, đáy mắt dường như thoáng qua điều gì, rồi lại nhìn Tư Niệm: "Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
Hắn là người thông minh.
Tư Niệm nghĩ thầm.
Chỉ cần nhìn hành động của cô là có thể đoán ra cô đã chuẩn bị gả đến đây. Bất kể là vì lý do gì.
Tư Niệm gật đầu: "Vâng."
Chu Việt Thâm: "Cô biết hoàn cảnh của tôi chứ? Tôi còn ba đứa con, mặc dù không phải con ruột, nhưng chúng đều mang họ tôi và tôi không có ý định sinh con nữa."
Tư Niệm tiến lên hai bước, đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại cho người đàn ông, khẽ cười nói: "Thứ nhất, mẫu thân thật vĩ đại. Thứ hai, tôi sẽ là một người mẹ kế rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận