Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 60: Ngươi vì cái gì nửa người dưới không thể cùng thân thể đồng dạng cứng rắn (length: 7815)

Tư Niệm mặt đỏ hồng, lúc này không ôm, ngược lại có vẻ hơi làm bộ làm tịch.
Hai tay duỗi ra, cánh tay trắng nõn thon dài từ bên eo gầy gò của hắn xuyên qua, ôm thật chặt eo hắn, các ngón tay trắng nõn đan xen.
Đường này không tốt, vẫn là phải cẩn thận hơn.
Mang theo mũ giáp, tiếng gió tuy lớn nhưng như cũ rất lớn, Tư Niệm khẽ thở dốc một hơi, hơi thở không biết thế nào trở nên có chút nóng hổi, dưới mũ giáp, đôi mắt tinh nghịch run rẩy.
Chỉ là chiếc xe gắn máy bình thường này thôi, sao lại để hắn cưỡi ra cảm giác như xe phân khối lớn thế này?
Người đi trên đường nghe thấy tiếng động, đều nhao nhao nhìn về hướng hai người.
Trông thấy chiếc Honda đời thứ hai màu đen mới tinh này, đáy mắt họ ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Đàn ông ngưỡng mộ xe gắn máy, phụ nữ ngưỡng mộ người phụ nữ trên xe.
Thời đại này mà có một chiếc Honda, tán gái thật quá dễ dàng.
Mang đi ra ngoài hóng gió, cũng không thua kém xe hơi là bao.
Tư Niệm đời trước chưa từng yêu đương, vẫn không thể cảm nhận được cái cảm giác bạn trai đưa đón về nhà, hay những cảm giác thời trẻ khi được một chàng trai chở bằng xe máy.
Cũng không hiểu.
Nhưng giờ khắc này, nàng tựa hồ cảm thấy.
Loại cảm giác này. . . . . Cũng không tệ.
Nàng ngước mắt nhìn người đàn ông phía trước.
Hắn thật cao, lưng rất rộng, nàng chỉ cần hơi cúi đầu, phần lớn gió đã có thể bị cản lại, chỉ có thể nghe thấy mùi hương mát mẻ, thoang thoảng như hương suối trên người hắn.
Dưới cánh tay ý thức gấp đôi.
Hắn mặc một chiếc áo màu xanh quân đội mỏng, đơn giản, bắp tay gân guốc nổi bật nhưng không hề khoa trương, độ cong vừa phải, hoàn mỹ.
Qua lớp vải, có thể cảm giác được cơ bắp săn chắc, thậm chí mơ hồ cảm nhận được cơ bụng săn chắc.
Tư Niệm khẽ thở dài, trong lòng càng thấy đáng tiếc: Người đàn ông này sao nửa thân dưới lại không rắn chắc như nửa thân trên vậy.
Tuy vậy, cơ bắp đẹp như vậy cũng không phải bình thường có thể chạm vào được, Tư Niệm chưa từng sờ cơ bụng đàn ông, các ngón tay không nhịn được giật giật.
Chỉ một thoáng, thân thể người đàn ông căng cứng.
Hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, giọng nói khàn khàn, ẩn chứa vài phần cảnh cáo: "Tư Niệm, đừng lộn xộn."
Tư Niệm hoảng hốt.
Chỉ chạm thử một chút thôi mà, phản ứng ghê thế, không biết còn tưởng hắn là trai tân nữa chứ.
Xe chạy ra khỏi khu thành phố, dòng người thưa dần, tốc độ xe thoáng cái tăng lên, xe gắn máy đầu những năm này, tốc độ cũng thật nhanh.
Tư Niệm kinh hô một tiếng, không dám động đậy, ôm chặt lấy eo người đàn ông, áp mặt vào lưng hắn.
"Chu Việt Thâm, anh chạy chậm một chút. . . . ." Khi nàng gọi tên hắn, giọng nói mềm mại, đặc biệt dễ nghe.
Chu Việt Thâm nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt căng thẳng, cuối cùng vẫn là giảm tốc độ.
Giọng nói chậm lại: "Đừng sợ."
Tư Niệm ngồi một hồi, cũng cảm nhận rõ người đàn ông này chạy xe thật sự rất vững, đường gồ ghề thế này mà vẫn không làm nàng bị nảy lên.
Rất nhanh, nàng cũng yên tâm hơn.
Chu Việt Thâm chạy nhanh mà vẫn vững.
Thậm chí còn có thể vượt qua cả xe tải van.
Bình thường ngồi xe vào thành phải mất nửa tiếng, hắn chạy chưa đến một tiếng đã thấy cửa thôn.
Làng quê yên tĩnh, tiếng xe máy đặc biệt rõ ràng.
Những người đang làm ruộng đều nhìn về phía hai người họ.
Thấy hai người, trên mặt họ đều lộ vẻ cảm thán.
Nhà họ Chu thật kiếm được nhiều tiền, nhà lớn mới xây chưa được hai năm, lại còn mua cả xe. . . .
Mặc dù mọi người ngoài miệng nói Tư Niệm lấy về làm mẹ kế, tương lai sẽ rất thảm.
Nhưng xét tình hình hiện tại, mười làng tám xóm, có người phụ nữ nào sống thoải mái như nàng đâu?
Hạnh phúc ngắn ngủi dù sao cũng hơn khổ cả đời.
Đặc biệt là những phụ nữ cùng tuổi trong thôn, trước đó còn không coi trọng Tư Niệm, cảm thấy nàng chỉ nhìn vào cái lợi trước mắt.
Nhưng trong khoảng thời gian này, những chuyện xảy ra ở nhà họ Chu, cả nhà lớn bé mang đồ về, dạo này sống sung sướng, Tư Niệm lại không cần ra đồng, lúc này lại còn được Chu Việt Thâm chở về bằng xe máy từ thành phố, ai mà không ghen tỵ?
Nhìn lại mình, vẫn phải tranh thủ trước trời mưa để xong việc đồng áng, một phút cũng không được nghỉ ngơi.
Thật sự là quá may mắn!
Mọi người không khỏi lại nghĩ tới chuyện nhà họ Chu với nhà họ Lưu.
Thím Lưu hôm nay trở về, còn dẫn theo cả Chu Đình Đình.
Chu Đình Đình với Tư Niệm cãi nhau một trận, nghe nói Tư Niệm không cho cô ta vào cửa.
Thím Lưu thì thôi đi, dù sao cũng là người đã làm sai, còn có thể hiểu được.
Nhưng nàng dựa vào cái gì không cho Chu Đình Đình vào nhà?
Đó chính là nhà mẹ đẻ của Chu Đình Đình!
Trước đó mọi người còn chưa nghĩ thế nào về chuyện này, nhưng lúc này nhìn Tư Niệm sung sướng như vậy, trong lòng tự nhiên dâng lên sự ghen ghét, những chuyện này tự nhiên cũng bị họ phóng đại, thậm chí còn nghĩ nếu mình gả đi mà khó khăn lắm mới về nhà một chuyến lại còn bị một người ngoài ngăn cản ngoài cửa sẽ thấy ấm ức như thế nào.
"Tôi nói, cái con Tư Niệm này không chừng có vấn đề thật, thím Lưu còn có thể thông cảm được, nhưng người ta Chu Đình Đình đâu có đắc tội gì nàng đâu, nghe nói bị chặn ngoài cửa không cho vào đấy!"
"Mới về đã hống hách như vậy, rồi có ngày sẽ biết tay."
"Chính là ỷ vào nhà họ Chu không có cha mẹ chồng quan tâm mà thôi!"
"Tôi cũng cảm thấy người phụ nữ này không ra gì, các người còn nhớ trước đây gả cho Chu lão đại con nhỏ kia không, hai người cưới nhau một năm, nghe nói toàn ngủ riêng, chưa hề động vào nhau, chứ đừng nói đến chuyện đưa đi thành phố mua sắm, đi ăn nhà hàng, rồi còn tự lái xe đưa cô ta về! Các người chẳng lẽ không thấy dạo gần đây Chu lão đại về nhà càng ngày càng nhiều sao!"
"Ai bảo người ta xinh đẹp thế, mềm mại, thơm tho, đàn ông nào mà từ chối được. . ."
"Nhưng sao tôi nghe nói nó không an phận, hôm qua giữa trưa tôi đi ngang qua cổng nhà họ Chu, còn thấy cái thằng Lý Minh Quân nói gì với nó, nó ăn mặc cũng lẳng lơ. . . . ."
"Thật hay giả?"
"Tôi tận mắt thấy còn giả được à?"
"Thế thì nó quá vô liêm sỉ rồi, một mình Chu lão đại mà còn chưa đủ hả? Còn đi lén lút với người khác. . . . ."
** Bên này, Tư Niệm vẫn không biết rằng chỉ vì việc mình cùng Chu Việt Thâm đi xe máy về mà đã bị người ta ác ý đơm đặt chuyện xấu.
Thời đại này là thế, sống không tốt, người ta chê cười mình nghèo, sống quá tốt, người khác lại ghen ghét dựa vào đâu mà mình sống tốt thế, chắc chắn là dùng thủ đoạn không đứng đắn mà có được.
Cổng nhà họ Chu.
Dưới mái hiên, Chu Việt Hàn xách ghế đẩu đang ngồi làm bài tập. Cậu bé tuổi còn nhỏ mà đã hiểu sự ưu sầu, mày nhíu chặt, dường như có chút không để tâm.
Chu Việt Đông đang quét sân, vẻ mặt lúc trầm tĩnh, có vài phần giống với Chu Việt Thâm.
Hắn mỗi ngày đều rất tự giác, luôn hoàn thành việc học trong thời gian nhanh nhất trước cả các em, sau đó bắt đầu tìm việc khác làm.
Đôi khi là chơi với em gái, đôi khi quét dọn vệ sinh hoặc giặt quần áo cho các em. . . . .
Cậu bé mới mười tuổi, ở cái tuổi này mà đã làm được như vậy đã là quá xuất sắc rồi.
Hàng ngày ngoài thời gian học trên lớp, hắn đều dành hết cho người thân ruột thịt của mình, chưa từng ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác.
Tính cách của hắn trầm tĩnh, ít nói.
Cho nên ở trong thôn, gần như không có một người bạn nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận