Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 433: Đã no đầy đủ a quầy bán quà vặt (length: 7731)

Chao đen sì vẫn chỉ là đồ làm sẵn, mua về cũng không biết làm thế nào.
Tư Niệm mũi thính lắm, ngửi thấy mùi đó liền biết đúng rồi.
Nàng lập tức mở túi hít một hơi thật sâu, khẳng định đúng là cái mùi này.
Chu Việt Thâm nhìn mà lông mày nhíu chặt lại.
Cô gái thơm tho mềm mại như thế, sao lại thích cái mùi này được chứ.
"Niệm Niệm, em thật sự muốn ăn hả? Anh thấy nó giống như đồ hỏng ấy."
Chu Việt Thâm có chút lo, sợ không được khỏe, nàng ăn sẽ đau bụng.
Tư Niệm lập tức ôm chặt cái túi vào lòng, không hề ghét bỏ chút nào, còn cảnh giác nhìn hắn: "Ăn được, đương nhiên ăn được. Bây giờ còn chưa làm xong, làm xong sẽ ngon, đây là nghề thủ công truyền thống, rất tốt cho sức khỏe! Chính cái mùi đó mới là đúng vị."
Tư thế như thể hắn mà dám giật, nàng liền dám tuyệt giao ấy.
Chu Việt Thâm hết cách, chỉ có thể dỗ dành nói, "Được, cho em ăn, nhưng không được ăn nhiều."
Tư Niệm miễn cưỡng đồng ý với hắn.
Cảm thấy Chu Việt Thâm đúng là một ông cụ non hay lo xa.
Tuy nàng cũng biết mang thai phải kiêng khem nhiều thứ, nhưng bác sĩ cũng đã nói, tâm trạng thoải mái là quan trọng nhất. Muốn ăn gì thì cứ ăn, chỉ cần cơ thể không khó chịu là không vấn đề gì.
Nghĩ đến món chao nghe thì thối, bên ngoài hơi giòn, bên trong mềm tươi kia...
Không nói nữa, thèm chảy nước miếng.
Cách làm chao cũng không quá khó, có đồ làm sẵn rồi thì chỉ việc chiên và chế biến gia vị.
Tư Niệm còn nhớ đại khái cách làm.
Nàng lập tức chạy vào bếp, cho chao vào nước ngâm.
Chu Việt Thâm đi theo vào giúp.
Hỏi nàng muốn làm thế nào.
Tuy rất thối, nhưng thấy Tư Niệm có vẻ rất mong chờ, Chu Việt Thâm cảm thấy vẫn có thể nhịn được.
Tư Niệm bảo hắn chiên chao, mình chuẩn bị gia vị.
Trong lúc chiên phải lật liên tục, để tránh bị cháy, chiên khoảng bốn năm phút là được.
Tư Niệm bóc mấy tép tỏi, băm nhỏ, rồi pha tương ớt, xào cùng ớt Tiểu Mễ cho thơm, đồ gia vị có hạn, nàng chỉ có thể chế biến theo khẩu vị của mình.
Chờ Chu Việt Thâm vớt chao ra, nàng lập tức dùng đũa chọc vào miếng chao, rưới phần nước tương linh hồn vào, rồi rắc thêm rau thơm hành lá cắt nhỏ lên, đảo đều để từng miếng đậu phụ ngấm nước tương là có thể ăn được.
...
Trong trường học, tiểu lão nhị và Tưởng Cứu chạy đến lớp anh trai để nộp tiền.
Vốn hắn cho rằng lần trước bị bà chủ quán đồ ăn vặt làm khó dễ, không cho bọn hắn bán nữa thì mình cũng không kiếm được tiền, ai ngờ anh trai lại nói vẫn muốn tiếp tục bán.
Tiểu lão nhị tuy hơi sợ hãi, nhưng với hắn thì tiền mới là quan trọng nhất, mỗi ngày vẫn cần cù đi giao hàng.
Giờ thì khách hàng càng lúc càng đông, ngày nào tan học hắn cũng đến để lo liệu.
Tiền cũng càng thu càng nhiều.
Lúc này thấy anh trai chia tiền cho mình, hắn cười tít cả mắt.
"Đại ca, có khi nào mình nên đặt cho quán mình cái tên không nhỉ?"
Hôm nay hắn đi ngang quán đồ ăn vặt, liếc mắt thấy quán của nhà họ Thi, Ghi là "Quán ăn vặt Thơm Ngon".
Hắn đột nhiên cảm thấy mình cũng phải đặt cho mình một cái tên mới được.
"Hay là đặt là 'Tiệm Canteen của tiểu lão Nhị' thế nào?" Hắn tự luyến nói.
Khóe miệng Chu Trạch Đông giật một cái, không nể mặt mà nói: "Khó nghe."
Tiểu lão nhị, "Ta thấy hay mà, Tiểu Cứu, ngươi thấy sao?"
Tưởng Cứu rất tán thành nói: "Hay, nhưng có thể thêm tên của ta không?"
Tiểu lão nhị xoắn xuýt: "Thế thì có dài quá không, đại ca, ngươi thấy thế nào?"
"Ta thấy chả ra làm sao cả."
"Vậy ngươi nói nên gọi là gì?"
Chu Trạch Đông nghĩ nghĩ, nói: "Hay là quán 'No Đủ' đi."
"Giá cả phải chăng nhất, để ai cũng có thể ăn no."
Trong khoảng thời gian này Chu Trạch Đông để ý thấy, không phải ai ở trường cũng có tiền cả.
Có nhiều bạn không mua được đồ ăn vặt, thường xuyên nhìn người khác ăn mà nuốt nước miếng.
Cảnh tượng ấy hệt như ở trường tiểu học thôn Hạnh Phúc khi xưa, em trai hắn nhìn thấy người ta ăn vặt.
Cho nên hắn mới bán rẻ để ai cũng mua được.
Mắt tiểu lão nhị sáng lên, "Đại ca, anh giỏi quá!"
Tưởng Cứu cũng phụ họa nói: "Đại ca thật thông minh."
Chu Trạch Đông không thèm quan tâm hai người họ, kéo khóa túi sách lại, "Đi đón Dao Dao về nhà."
Tiểu lão nhị và Tưởng Cứu vội theo sau, nhưng vừa bước được hai bước thì bị người ta chặn lại.
Là cô giáo chủ nhiệm và bà chủ quán đồ ăn vặt.
Mặt bà chủ quán cau có như dưa chuột già.
"Mấy đứa đứng lại cho ta!"
Bà ta quát lớn.
Cả đám người dừng bước.
Thấy rõ người đến, tiểu lão nhị và Tưởng Cứu lập tức trốn sau lưng Chu Trạch Đông.
"Xong rồi xong rồi, bà lão này lại tìm mình gây phiền phức, phải làm sao đây ca ơi."
Chu Trạch Đông không trả lời, chỉ nhìn về phía đối phương, vẻ mặt rất bình tĩnh, "Bà ơi, bà tìm tụi cháu có chuyện gì không?"
Lần thứ hai bị gọi là bà già làm bà chủ quán tức đến mức mặt mỡ rung bần bật.
Nhà bà ai cũng dễ béo, con trai béo, bà cũng béo, cho nên trông như bà cô giàu có.
Thảo nào hai đứa kia còn gọi bà là bà nội.
"Hai đứa bây, ai cho phép hai đứa tiếp tục bán hàng, lần trước tao dạy dỗ còn chưa đủ hả?"
"Tao nói thầy cô kiểu gì vậy, lần trước chẳng phải đã hứa với tao là không cho bọn nó cướp mối làm ăn của tao sao? Cô còn muốn làm giáo viên nữa không hả?" Nói xong, bà ta còn hậm hực trút giận luôn lên cô giáo chủ nhiệm.
Mặt cô giáo cũng không vui, hỏi: "Tiểu Đông, chẳng phải lần trước đã nói hết rồi sao, không cho con bán đồ trong trường, sao còn không nghe lời?"
Chu Trạch Đông nói: "Thưa cô, bọn con không có bán trong trường."
"Còn nói xạo, con tao tận mắt thấy! Thế mà còn nói dối, cái đứa trẻ này ba mẹ dạy thế nào mà ăn nói hàm hồ!"
"Có bạn trong lớp đúng là thấy con còn bán, Tiểu Đông, không được nói dối cô!" Cô chủ nhiệm cũng nhíu mày nói.
Thành tích của Chu Trạch Đông rất tốt, cô rất coi trọng cậu bé này.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại xảy ra chuyện này.
Tuy mẹ cậu bé nói cũng đúng, trẻ con có ý tưởng, dám làm là rất đáng phục, nhỏ thế mà đã biết làm ăn kiếm tiền, hơn nữa còn là làm theo kiểu đó, cô thật sự cũng rất bội phục.
Nhưng bà chủ quán kia thì lại hẹp hòi, khó ưa, cô cũng ở thế khó xử.
Một mặt không muốn đắc tội người ta, sợ gặp rắc rối.
Một mặt lại không tiện trách mắng học sinh.
Làm cô giáo thật sự quá khó khăn.
Chu Trạch Đông nói: "Thưa cô, con thật sự không bán trong trường, lời lần trước các cô nói con vẫn nhớ, bà nội này không cho con bán trong trường thì con nghĩ là sẽ ra ngoài trường bán, chỉ là có vài bạn học không muốn đi ra ngoài nên con đem đến cho các bạn thôi, chẳng lẽ bọn con đem đồ từ bên ngoài trường vào cũng không được sao?"
Nghe câu này, cô chủ nhiệm ngẩn người.
"Thật, thật là như vậy sao?"
"Dạ, vì không được bán ở trong trường mà, con nghĩ mình sẽ ra ngoài trường bán, như thế bà nội cũng không thể quản được tụi con nữa đúng không ạ?"
"Thưa cô, con đã lùi bước như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn sai sao ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận