Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 119: Đại thủ cầm eo của nàng (length: 8036)

Trước đó nàng tới là vì giúp dì Lưu đưa cơm.
Nhưng bây giờ dì Lưu đều vào đồn rồi, nàng còn chạy tới, lại còn cố ý ăn diện một phen, người có mưu trí như Tư Mã Chiêu cũng nhận ra.
Chẳng lẽ không biết lão đại bọn họ sắp kết hôn?
Chu Việt Thâm rất bực mình khi đang làm việc thì bị người làm gián đoạn, lúc này mặt mày càng lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào.
Gò má hắn lạnh lùng, cánh tay cường tráng lộ ra, đúng chất đàn ông.
Mà giờ khắc này lại cất giọng trầm lạnh: "Có việc?"
Lưu Quế Phương bỗng chốc mặt đỏ tim đập.
Nàng Nãi nói rất đúng, nàng thật sự là ngốc.
Trước kia sao có thể không thấy Chu Việt Thâm tốt như vậy chứ.
"Anh Chu, em nghe nói anh cho Tư Niệm hơn tám nghìn tiền cưới với một nửa con heo à?"
Chu Việt Thâm không nói gì.
Tựa hồ cũng không định trả lời câu hỏi này của nàng, cũng không cần thiết.
Vẻ mặt lãnh đạm vô cùng.
Lưu Quế Phương cắn môi, rất tủi thân.
Trước đó hắn đâu có như vậy.
Trước khi có Tư Niệm, hắn tuy cũng lạnh, nhưng không đến mức như này.
Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, nàng vẫn là cố nén khó chịu trong lòng, tiến lên dùng giọng điệu cứ như là Chu Việt Thâm sẽ lợi dụng mình nói: "Anh Chu, anh đừng cưới cô ta, cưới em đi, em chỉ cần năm ngàn thôi, em biết anh chỉ là muốn tìm mẹ kế để lo cho mấy đứa nhỏ thôi, anh cứ yên tâm, chỉ cần anh cưới em, em nhất định sẽ hết lòng hết dạ chăm sóc chúng nó."
Nàng cảm thấy, Tư Niệm tới chưa bao lâu, hai người chắc chắn là không có tình cảm gì.
Trước đây có một người phụ nữ sống chung với Chu Việt Thâm một năm, bởi vì cô ta động tay động chân với lũ trẻ, Chu Việt Thâm không nói một lời trực tiếp đưa người vào tù luôn.
Đừng nói chi đến Tư Niệm mới tới có mấy tháng.
Người đàn ông đang định rời đi suýt chút nữa trượt chân vì cánh cửa.
Anh ta trợn mắt há mồm quay đầu nhìn Lưu Quế Phương.
Anh không thể tin nổi không phải là Lưu Quế Phương muốn gả cho Chu lão đại, mà là không thể tin nổi sao nàng lại nói ra những lời không biết xấu hổ đến vậy.
Còn đòi năm ngàn nữa chứ, cái cô trí thức cao trung nghe nói kia, Lâm Tư Tư cũng chỉ được cho ba ngàn thôi.
Nàng một quả phụ, đã kết hôn một lần rồi, tướng tá không ra sao, lại còn mang tiếng xấu, thế mà dám đòi năm ngàn!
Đúng là sư tử há miệng mà!
Khóe miệng người đàn ông run lên bần bật.
Vốn định đứng xem kịch, ai ngờ bị lão đại liếc mắt nhẹ nhàng một cái, lập tức run rẩy, vội vàng chạy đi.
Trong lòng lại thầm cảm thán, vẫn là lão đại vững tâm, gặp phải cái thứ kỳ quái như vậy mà vẫn không đổi sắc mặt. . . . .
Chu Việt Thâm mặt mày lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lưu Quế Phương đang mơ mộng hão huyền trước mặt.
Giọng nói như giẫm trên băng mỏng, "Ngươi thì là cái thá gì? Cũng xứng so với nàng?"
Lưu Quế Phương mặt xám lại, nàng biết mình không xinh đẹp bằng Tư Niệm, nhưng mình có thể làm việc mà, mình còn biết nấu ăn, cái gì cũng làm được.
Sao nàng lại không thể so với cái Tư Niệm chỉ được cái xinh đẹp không hơn chứ.
Nghe nói cô gái kia quen sống sung sướng rồi, xài tiền như nước, mới đến mấy tháng đã tiêu của Chu Việt Thâm rất nhiều tiền!
Còn nàng thì lại cần kiệm quán xuyến, nấu cơm làm việc mọi thứ, người nông thôn kết hôn vốn dĩ là để sinh hoạt, Tư Niệm bình hoa kia mang về nhà thì được tích sự gì?
Lưu Quế Phương ấm ức nói: "Anh Chu, em không có ý phá hoại quan hệ của hai người đâu, chỉ là em thấy Tư Niệm ở thành phố lên, quen sống sung sướng, làm sao có thể chịu được cảnh khổ cực ở nông thôn chứ, có khi đến lúc đó cầm tiền rồi chạy mất, nhưng em thì khác, em mà gả cho anh thì sẽ hầu hạ anh cả đời! Nếu anh thấy tiền sính lễ nhiều quá thì em bớt chút cũng được."
Chu Việt Thâm có tiền như vậy, mình không cần năm ngàn, hai ba ngàn là được rồi.
Hai ba ngàn với hơn tám nghìn, người thông minh đều biết chọn cái nào có lợi hơn mà.
Tuy ít tiền đi chút, nhưng mà mình chỉ cần gả cho Chu Việt Thâm, sau này mình là bà chủ trại chăn nuôi, muốn gì mà chẳng có?
Còn so đo chút tiền này làm gì?
Lưu Quế Phương đã nghĩ thông, nhưng Chu Việt Thâm lại làm ngơ, thậm chí ánh mắt còn lạnh đến thấu xương.
"Đó là chuyện của ta, cho dù không có nàng, ta cũng sẽ không coi trọng ngươi."
Mặt Lưu Quế Phương trắng bệch, kinh ngạc nhìn Chu Việt Thâm: "Anh Chu, anh, sao anh có thể nói ra những lời như vậy chứ, ba đứa con của anh em còn không ngại, sao anh có thể. . . . ."
"Ta có ba đứa con, nhưng không có nghĩa là ta sẽ nhặt hết đồ bỏ đi, hiểu không?"
Lưu Quế Phương bị đả kích cả người xiêu vẹo, nàng tự nhận ngoài chuyện là quả phụ ra thì những phương diện khác đều vẫn khá tốt.
Ai ngờ Chu Việt Thâm một ông chú tuổi tác lớn như vậy, còn mang theo ba đứa con thế mà lại chê nàng không đáng một xu, thiếu chút nữa là tức ngất.
"Vậy, vậy anh nói xem bao nhiêu tiền thì có thể cân nhắc em, anh chẳng lẽ ngốc đến mức thà tiêu nhiều tiền như vậy cho cái cô Tư Niệm đó, còn hơn là cưới em về cho rẻ à?"
Chu Việt Thâm châm một điếu thuốc, cắn vào môi, khói thuốc làm mờ đi đôi mắt lạnh lùng của hắn.
"Ta, Chu Việt Thâm giống người đi nhặt đồ người khác vứt bỏ lắm sao?"
Dứt lời, hắn đậy nắp bút, mặc kệ Lưu Quế Phương đang đứng xiêu vẹo, đứng dậy đi ra ngoài.
Về đến nhà, trong nhà rất náo nhiệt.
Từng đợt khói bếp từ cửa sổ bếp bốc ra, hơi ấm gia đình nồng đậm làm cho khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông dịu đi không ít.
Hắn vào nhà, rất nhiều bà thím trong thôn đang giúp bày biện phòng khách.
Trên cửa sổ, trên cửa chính, đều dán giấy hỷ.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười nói.
Lần kết hôn trước, không có náo nhiệt như vậy.
Chu Việt Thâm vào nhà, không ít người cười chào hỏi hắn.
"Anh Chu về rồi!"
"Tiểu Chu hôm nay về sớm thế?"
"Chúc mừng Tiểu Chu nha, sắp cưới vợ rồi, phải thật hạnh phúc đấy nhé."
"Cảm ơn." Hắn trầm giọng nói, khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Ánh mắt đảo một vòng, không thấy thân ảnh muốn gặp.
Lập tức có người lên tiếng: "Cô Niệm vừa mới bất cẩn làm bẩn áo, đang ở trên lầu thay đồ đó."
"Ừ, mọi người cứ chơi vui vẻ." Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng một mạch lên lầu hai.
Cửa phòng không đóng, Tư Niệm đã thay quần áo xong, đang ngồi trước gương búi tóc.
Cửa sổ lầu hai đối diện với nàng, ánh chiều tà từ bên ngoài chiếu vào người nàng, cả người đều tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Hai tay mảnh khảnh của nàng vuốt tóc, đường cong vòng eo rất đẹp, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp và dịu dàng.
Cái cổ thon dài, tinh tế.
Chu Việt Thâm nhìn nàng yên lặng mấy giây, đặt tay lên cửa.
Tư Niệm cắn da đầu, búi tóc xong.
Đừng nói, người càng đông, không khí trong nhà càng nóng, nàng ra một lớp mồ hôi mỏng.
Đưa tay định lấy kẹp tóc từ trong hộp để kẹp những sợi tóc con lòa xòa trước trán, Chu Việt Thâm đi tới, thuận tay kéo hộp trang sức nàng hay dùng ra, mở ra, ánh chiều tà mờ ảo chiếu vào những đường gân xanh nổi lên, những đường cong cơ bắp căng lên trên cánh tay hắn.
Đồng hồ đeo tay nhìn rất đẹp.
Tư Niệm hơi khựng lại.
Một giây sau, một bàn tay to nắm lấy eo nàng.
Bàn tay ấy nóng hổi, kiên cường.
Tư Niệm tim nhảy lên một nhịp, nàng ngước lên đối diện với đôi mắt đen như mực của người đàn ông trong gương, nhìn bàn tay kia đẩy hộp đến trước mặt mình, mở ra, lấy chiếc trâm ngọc trai nàng hay dùng, kẹp giữa đầu ngón tay.
Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng.
Ước chừng một lúc, Chu Việt Thâm nhìn cổ gáy trắng mịn của nàng, giọng trầm thấp, "Quay lại."
---- Dạo này bận quá nên thời gian cập nhật có thể muộn hơn một chút, sẽ cố gắng không để đứt chương huhu ~~.
Bạn cần đăng nhập để bình luận