Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 272: Một thân phản cốt tiểu lão hai 2 (length: 7667)

Hắn cứng cổ nói: "Ta nói ta không sai chính là không sai."
"Ngươi... Ngươi..." Vốn cho rằng Chu Trạch Hàn giống như Chu Trạch Đông là quả hồng mềm, dễ mà bóp, không ngờ thế mà còn dám mạnh miệng.
Cô Từ giận chỉ vào mũi hắn nói, "Ngươi cút cho ta đứng phía sau."
Chu Trạch Hàn lập tức nói ra: "Dựa vào cái gì, ta có sai đâu!"
Cô Từ: "..."
Các bạn học cũng nghi hoặc nhìn cô, không rõ tại sao lại phạt Chu Trạch Hàn đứng.
Bọn họ cũng cảm thấy Chu Trạch Hàn không làm sai gì mà.
Mấy đứa trẻ này đều là mới tới, chưa từng bị cô Từ áp bức, không giống như đám người lớp A năm tư, không ai dám phản bác cô.
Cô Từ giận không chỗ phát tiết, sắc mặt một trận xanh xám, ngón tay đâm chọt lên mặt Chu Trạch Hàn, "Uổng cho ngươi vẫn là học sinh, ngay cả lão sư cũng không nghe, ngươi còn ra thể thống gì học sinh?"
Chu Trạch Hàn nghiêng đầu tránh ngón tay đáng ghét của cô, nói: "Cô để ta phạt đứng ta liền nghe cô, vậy cô để ta đi chết, ta có phải hay không phải đi chết?"
Cô Từ tức đến mặt đều méo mó, "Ngươi, ngươi thật sự là đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy, súc sinh!"
Chu Trạch Hàn: "Bắn ngược."
Cô Từ: "..."
Các bạn học: "..."
Cô Từ suýt nữa bị tức ngất, thấy hắn cái vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi, lửa giận càng bùng lên, cầm quyển sách trên tay tát một cái vào mặt hắn.
"Ngươi muốn làm phản phải không, xem ta không hảo hảo giáo huấn cái đồ quỷ sứ này!"
Dù sao cũng là người lớn, sách vở lại cứng, một cái tát khiến mặt Chu Trạch Hàn lệch sang một bên.
Tưởng Cứu thấy nhị ca bị đánh, lập tức tiến lên đụng cô Từ.
Những bạn học khác cũng rất tức giận, cảm thấy cô giáo này thật quá đáng.
Bọn họ đến trường này, các giáo viên khác đối với họ đều rất tốt.
Chưa từng gặp cô giáo nào đáng ghét như vậy.
Mấy đứa trẻ nhát gan thì bị dọa khóc luôn.
Cô Từ chưa từng gặp lớp nào ngỗ nghịch như vậy, bị Tưởng Cứu đâm vào người mà tức đến suýt thổ huyết, toàn thân run rẩy.
Dù sao cũng đã gặp nhiều chuyện, cô ta tách từng người bọn họ ra, dùng sức lay mạnh, nếu như trong tay có roi, cô ta hận không thể quất cho chúng một trận.
Tưởng Cứu bị lay đến hoa cả mắt.
Nhưng còn chưa đợi cô Từ phản ứng, Chu Trạch Hàn lao đến, cắn một phát vào tay cô ta.
"A ——" một tiếng, cô Từ phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Hai đứa trẻ bị cô ta văng ra ngoài.
Trong lớp học loạn cả lên...
Buổi chiều hôm đó, cô Từ liền đi tìm hiệu trưởng cáo trạng, nói không dạy học sinh lớp một nữa, người ác lại đi kiện trước.
Nhưng còn chưa đợi cô ta nói xong, hiệu trưởng đã nói: "Vừa mới có phụ huynh học sinh báo cáo nói cô thể phạt học sinh, bọn nhỏ không muốn cô dạy nữa. Cô Từ, cô khỏi cần nói, lớp này tôi cũng không dám để cô dạy."
Cô Từ nghe vậy, khó tin trừng mắt hiệu trưởng: "Bọn chúng còn có mặt mũi báo cáo tôi? Dựa vào cái gì, rõ ràng là con của bọn chúng không nghe lời. Tôi trừng phạt một chút thì sao, chẳng lẽ các người không biết, roi vọt mới tạo ra người có ích à?"
"Chúng ta đi học ngày nào cũng bị đánh vào lòng bàn tay, hồi xưa chúng ta cũng toàn cầm thước gõ học trò, phụ huynh không muốn thì thôi đi, nhưng bây giờ đến phạt đứng cũng không được sao? Con cái của bọn họ không chịu khổ nổi thì đến trường học làm gì?"
Hiệu trưởng khoát tay, "Được rồi được rồi, cái kiểu ngày xưa của cô đã lỗi thời rồi, cô Từ, tôi thừa nhận cô dạy học giỏi, nhưng đối với học sinh quá nghiêm khắc. Học sinh của chúng ta ở đây đều đã qua chọn lựa, không ai kém cả. Không cần thiết phải làm vậy, tháng sau đã có cuộc thi, cô vẫn là nên chuyên tâm dạy tốt lớp bốn đi, đừng có gây ra chuyện gì nữa."
Trường học lớn như vậy, lớp thì nhiều, mà giáo viên giỏi lại khó tìm.
Mỗi giáo viên đến trường họ, đều được trả lương cao. Nhưng tương tự, áp lực cũng lớn, tối thiểu cũng phải dạy ba lớp, dạy bốn lớp cũng không phải không có.
Mà cô Từ chỉ có hai lớp.
Cũng không phải là không muốn sắp xếp thêm cho cô.
Nhưng lần nào cũng bị phụ huynh báo cáo, nói con họ bị cô Từ trừng phạt.
Chỉ có lớp bốn là tốt hơn một chút.
Lại thêm lớp bốn có thành tích tốt, lại đang là giai đoạn quan trọng, hiệu trưởng cũng sẽ không nói gì.
Nghĩ là không cho cô dạy mấy lớp khác nữa, đi quản lớp một cũng tốt.
Mới có bao lâu, mà đã lại bị khiếu nại.
Cô Từ thì vẫn tự nhận là mình quá ưu tú, nên hiệu trưởng mới đối với mình đặc biệt như vậy, cho mình bớt lớp nghỉ ngơi nhiều hơn.
Hiệu trưởng thật sự là đau đầu.
Cô Từ tức sôi gan, giận đùng đùng bỏ đi.
Không cho cô dạy thì cô còn chẳng thèm dạy, đám học sinh đó tưởng mình thắng, kỳ thực là mất đi một giáo viên như cô, là thiệt cho chúng!
Năm đó đám học sinh lớp tư có được sự ưu tú như hôm nay, đều là do cô dạy mà ra.
Lớp tư làm được thì bọn chúng dựa vào cái gì lại không thể, còn dám oán trách cô, tức chết mất.
Chu Trạch Đông ở cổng trường đợi rất lâu, mới thấy hai đứa Tưởng Cứu và Chu Trạch Hàn tay nắm tay chậm rãi đi đến.
Chỉ là hai người có chút bơ phờ, mặt Chu Trạch Hàn hình như hơi sưng, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, vội vàng tiến lên hỏi: "Hai đứa đánh nhau hả?"
Chu Trạch Hàn vội vàng lắc đầu nói: "Anh, em không có đánh nhau, là có bà phù thủy già dùng sách đánh em, nhưng anh yên tâm, em cắn lại rồi."
Tưởng Cứu lau nước mắt tủi thân nói: "Bà phù thủy đó hung dữ lắm, cô ta đánh nhị ca, còn xô cả em, em ghét cô ta."
"Giáo viên của các em đánh các em rồi?" Chu Trạch Đông lập tức nghĩ đến cô Từ.
Giáo viên của các lớp khác đều tốt, chỉ có cô Từ là luôn nhắm vào hắn.
Lẽ nào em trai trong lớp cũng có một giáo viên như vậy sao?
Chu Trạch Hàn đắc ý chống nạnh, hếch mũi lên trời, kể cho anh nghe chiến tích vẻ vang của mình khi đánh lại bà phù thủy già, cũng không thấy tủi thân chút nào, ngược lại còn rất vui vẻ nói: "Chủ nhiệm lớp em nói, trường mình sẽ đổi giáo viên cho lớp em."
"Cô ta tuy đánh em, nhưng em cũng cắn lại cô ta một nhát rồi! Cô ta hét còn to hơn cả tiếng heo bị giết!"
Chu Trạch Đông trầm mặc một lát, "Lần sau đừng như vậy."
Chu Trạch Hàn hỏi, "Tại sao?"
"Bởi vì em là trẻ con." Chu Trạch Đông nghiêm khắc nói: "Nếu đánh nhau thật, em đánh lại được người lớn sao?"
"Nhưng mà, nhưng mà cũng không thể cứ đứng đó mà để người ta đánh chứ." Chu Trạch Hàn bĩu môi.
"Không ai bắt em phải đứng yên chịu đánh cả, cô ta mắng em thì em nhịn, cô ta đánh em thì em chạy, người lớn đánh chúng ta luôn có cớ, còn chúng ta mà đánh trả là bất kính với thầy cô, sẽ bị mọi người chỉ trích là học sinh hư." Trong ánh mắt khó hiểu của Chu Trạch Hàn, ánh mắt Chu Trạch Đông trở nên âm u: "Cho nên, chúng ta phải là một học sinh tốt rồi..."
"A! Khoai tây!" Chu Trạch Hàn không nghe xong liền bị sạp quán nhỏ ở cổng hấp dẫn.
Vội vàng hỏi lại: "Anh nói gì đó?"
Chu Trạch Đông: "Không có gì... Về nhà thôi." Chu Trạch Đông bước ra ngoài, thấy người bán hàng rong đứng ở cổng hô hào, đi tới mua hai bát khoai tây nhỏ.
Hai đứa nhỏ vừa nãy còn đang khí thế hừng hực thảo luận, liền lập tức quên béng mọi chuyện.
Chu Trạch Đông nhìn hai người, ánh mắt dịu dàng nói: "Anh chợt nhớ, anh quên đồ ở trường, hai đứa về trước đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận