Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 193: Thường ngày (length: 8039)

Chu Trạch Hàn lập tức reo lên: "Mẹ ơi, ngày mai chúng ta ăn sủi cảo hả?"
"Con thích ăn sủi cảo, anh con có thích không?"
Chu Trạch Đông im lặng liếc em trai một cái.
Nói như thể hắn từng ăn sủi cảo rồi vậy.
Nhìn Tư Niệm nhìn qua, Chu Trạch Đông ngồi thẳng người nói: "Mẹ, con cũng thích."
Cửa lớn vang lên tiếng động, tiếng bước chân vững vàng từ ngoài cửa đi tới.
Chu Việt Thâm mở cửa trong nháy mắt, mang theo cả người hơi lạnh.
Buổi tối ở nông thôn bên ngoài, trời đã đặc biệt lạnh.
Tư Niệm hơi ngạc nhiên, gần đến ngày lễ rồi, trong khoảng thời gian này trang trại heo đặc biệt bận rộn.
Thời gian Chu Việt Thâm về nhà đều ít.
Hôm nay hiếm khi về sớm như vậy.
Nàng quay đầu đang muốn nói gì, Chu Trạch Hàn đã ba chân bốn cẳng chạy vội tới, lập tức nắm lấy tay to của Chu Việt Thâm lay lay nói: "Ba ơi, ba ơi ngày mai chúng ta ăn sủi cảo, con muốn ăn mười cái sủi cảo to."
Tư Niệm cười nói: "Tiểu Hàn nói ngày mai là Tết dương lịch, mẹ định là sẽ gói ít sủi cảo ăn, anh thấy thế nào?"
Chu Việt Thâm người lạnh toát, nhưng đường nét khuôn mặt lúc này lại hết sức dịu dàng, giọng hắn trầm thấp nói: "Được."
Tư Niệm làm gì cũng ngon, sủi cảo chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Chu Trạch Hàn lại chạy trở về, mặt nhỏ dán lên tay Tư Niệm, ngẩng đầu lên làm nũng nói: "Mẹ ơi, con còn muốn ăn chè trôi nước, tròn tròn, ngọt ngào."
Tư Niệm lập tức cười nói: "Được, muốn ăn gì mẹ đều làm cho con."
Cậu nhóc hiểu chuyện nói: "Mẹ tốt nhất! Cảm ơn mẹ."
Chu Việt Thâm đi đến một bên, ôm con gấu nhỏ Dao Dao đang chơi ở đó, ngồi xuống bên cạnh Tư Niệm.
Hắn nói: "Ngày mai 10 giờ sáng ta sẽ về."
Tư Niệm kinh ngạc: "Ngày mai rảnh hả anh?"
Chu Việt Thâm nói: "Tết dương lịch, giao xong hàng sẽ nghỉ, ta về nói với em một tiếng, lát nữa còn phải qua đó."
Ngày Tết dương lịch hàng rất nhiều, vì Chu Việt Thâm nói muốn cho mọi người nghỉ, cho nên tối nay tất cả mọi người đều tăng ca.
Chu Việt Thâm tranh thủ chút thời gian trở về một chuyến.
Tư Niệm có chút lo cho hắn: "Phải bận đến bao giờ?"
"Nhanh thôi, các ngươi ngủ trước đi."
Tư Niệm nhìn chằm chằm hắn một lúc, nói được.
Hai đứa nhỏ kích động nói: "Ba sẽ cùng chúng con gói bánh sao, cùng chúng con làm sủi cảo hả?"
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu: "Ừ."
"A ~ được cùng ba cùng nhau làm sủi cảo!"
Tư Niệm đứng dậy nấu bữa tối cho Chu Việt Thâm.
Chu Trạch Đông nhìn em trai hưng phấn, "Nhanh làm bài tập rồi đi ngủ đi."
Hình như là nghĩ đến chuyện gì đó, cậu lại nói: "Trong nhà không có nhiều củi lắm, đến mai hai anh em mình dậy sớm đi nhặt củi giúp mẹ nấu sủi cảo."
Chu Trạch Hàn như lên cơn cuồng, lập tức mở ra bài tập để làm.
Hôm nay cô giáo giao cho một bài văn, nói là viết về chủ đề Tết dương lịch.
Ban đầu hắn còn không biết viết như thế nào, lúc này là có ý tưởng tuôn trào, vừa mở vở liền xoát xoát xoát viết.
Đề bài: Cùng ba mẹ làm sủi cảo (bản nháp).
Nội dung: Mẹ nói là Tết dương lịch, phải làm sủi cảo cho chúng ta ăn. Ba đi mổ heo về, cũng nói muốn cùng chúng ta làm sủi cảo. Con đoán ba khoác lác, chắc chắn là ba sẽ không làm sủi cảo đâu. Nhưng con không giống, mẹ nói con thông minh, con chắc chắn học một chút là được, ngày mai sủi cảo do con gói chắc chắn là to nhất và đẹp nhất, đúng rồi, con còn muốn ăn mười cái sủi cảo, mười cái chè trôi nước lớn, a ~ con thật là hạnh phúc. . .
Hắn vừa viết vừa toe toét cười.
Vẻ mặt rạng rỡ nhỏ nhí nhố chọc cho Chu Trạch Đông đang luyện chữ ở một bên nhìn hắn mấy cái.
Không hiểu nghĩ gì, mà vui vẻ thế.
Cậu lắc đầu, tiếp tục cúi đầu luyện chữ.
Tư Niệm mua không ít giấy luyện chữ, kiểu chữ này đều là những kiểu mà cậu chưa từng thấy.
Chu Trạch Đông cảm thấy rất hứng thú, mỗi ngày làm xong bài tập về nhà, ít nhất cậu đều muốn luyện một giờ.
Luyện một thời gian ngắn, cậu phát hiện chữ mình viết càng ngày càng đẹp.
Mẹ thật lợi hại, thế mà mua nhiều đồ dùng hữu ích như vậy cho bọn cậu. . .
. . .
Phòng bếp.
Tư Niệm đang hâm cơm cho Chu Việt Thâm.
Hằng ngày nàng đều sẽ nấu thêm một chút thức ăn, để riêng ra.
Để Chu Việt Thâm đêm về, hâm lại là có thể ăn.
Sau bữa tối củi trong bếp vẫn còn than hồng, có thể cháy được một lúc lâu.
Nàng vừa bỏ đồ vào nồi đảo, người đàn ông đã bước đến, thân hình cao lớn như núi ép phía sau nàng, đổ xuống một bóng lớn.
Tư Niệm quay đầu nhìn người đàn ông một chút, hai người đứng rất gần nhau.
Tim nàng đập nhanh một chút, tay tăng nhanh tốc độ.
Cái lạnh trên người Chu Việt Thâm đã tan, mang theo một cỗ cảm giác mát lạnh, thoang thoảng.
"Sao anh vào đây, đói bụng hả?"
"Sắp xong rồi."
Chu Việt Thâm cúi mắt nhìn nàng.
Đôi mắt đen nhánh như mực.
Giống như có thể hút người vào.
Tư Niệm mí mắt run run, đang do dự muốn nói gì, Chu Việt Thâm đưa tay về phía nàng.
Giọng hắn trầm thấp: "Để ta làm cho, không còn sớm, em nghỉ ngơi sớm đi."
Tư Niệm không cho hắn, "Anh chuẩn bị canh hâm nóng dạ dày trước đi, ở đằng kia, chỗ này của em sắp xong rồi."
Chu Việt Thâm liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đi tới, lật ra một cái bát lớn từ trong tủ bát, mở nắp, canh vẫn còn bốc hơi nóng.
Nàng thường ăn cơm đều sẽ nấu canh, cũng tốt cho cơ thể.
Những năm gần đây vì bận rộn công việc nên chế độ ăn của Chu Việt Thâm không được quy củ lắm, cho dù nói là dạ dày sắt, nhưng cũng sẽ có lúc không khỏe.
Nhưng trong khoảng thời gian này, dạ dày của hắn dường như được bồi dưỡng càng ngày càng tốt, sẽ không còn xuất hiện tình trạng khó chịu.
Chu Việt Thâm không ra ngoài, ăn cơm tối luôn ở trong phòng bếp.
Phòng bếp nhà họ Chu rất lớn, nên Tư Niệm dựng một cái bàn nhỏ.
Bình thường khách đến đông, cũng sẽ có một số người ra phòng bếp ăn.
Lấy đồ cũng tiện.
Đợi Chu Việt Thâm ăn xong, nàng thu dọn bát đũa, tiễn người đàn ông ra ngoài.
Bên ngoài một mảnh đen kịt, gió lạnh rung rinh.
Tư Niệm mặc bộ đồ ở nhà mỏng manh, gió thổi qua, trên cánh tay nổi hết da gà.
Chu Việt Thâm liếc nàng một cái, vẻ mặt dịu dàng: "Đi ngủ đi."
Tư Niệm nháy nháy mắt, lập tức gật nhẹ đầu.
"Anh về sớm."
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, nói được.
Hai người im lặng đối mặt một hồi, bọn trẻ đều đã về phòng ngủ, Đại Hoàng cũng nghỉ ngơi, trong không khí chỉ còn lại tiếng gió và tiếng thở của hai người.
Một lúc lâu sau, Chu Việt Thâm bước lên, thân ảnh cao lớn hạ xuống, bàn tay to ấn lên sau gáy Tư Niệm, khẽ hôn lên thái dương nàng, "Ngủ ngon."
Tư Niệm mí mắt run run, nói: "Ngủ ngon."
. .
Bên trong trại heo.
Tiếng heo kêu gào tiếp tục đến tận một giờ mới kết thúc.
Trại heo xung quanh nhà ở không nhiều, vì lúc trước khi Chu Việt Thâm nhận khoán, nơi đây chỉ là một khu đất hoang, không có người ở.
Cho nên dù có mổ heo đêm hôm khuya khoắt, cũng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác.
Tối nay giết xong hết heo, đóng gói xong, Chu Việt Thâm và Lâm Phong còn phải đi vào thành phố giao hàng ban đêm.
Đi ban đêm không an toàn, một mình Lâm Phong không yên tâm, nên đều là Chu Việt Thâm đi cùng.
Mệt thì có thể thay nhau lái.
Hai giờ sáng, Vu Đông ngáp một cái đi về phía văn phòng của Chu Việt Thâm.
Chu Việt Thâm đang ngồi trước bàn viết hóa đơn, Vu Đông tiến vào gọi một tiếng đại ca.
Hắn không thèm nhìn, thu dọn đồ đạc trên bàn, mới mở miệng: "Chuyện gì."
Vu Châu lập tức cười nói: "Mai bọn mình không phải được nghỉ hả, em gọi mấy anh em, đêm mai đi vào trong thành gặp nhau?"
Chu Việt Thâm đứng dậy, dùng chặn giấy đặt hóa đơn xuống, tiện tay để sang một bên: "Không có thời gian."
Vu Đông chậc một tiếng.
"Bọn mình lâu lắm rồi không tụ tập, mọi người đều réo nhau đi uống rượu, hiếm lắm mới được nghỉ một ngày, thế mà anh không đi, có còn là anh em không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận