Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 361: Đắc tội với người (length: 7642)

Hai đứa bé tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Chu Việt Thâm tiện đường về nhà, mua chút đồ ăn, vừa mới vào nhà đã thấy con trai lau nước mắt, còn ngơ ngác cả người.
"Chuyện gì thế này?"
Chu Trạch Hàn xoa xoa nước mắt nói, "Ba ba, nhà chúng ta sắp phá sản à?"
Chu Việt Thâm ngẩn người.
Lập tức nhíu mày, "Ai nói vậy?"
Chu Trạch Hàn khó chịu nói: "Nhiều người nói lắm, nói mọi người không mua thịt heo nhà mình nữa, nói thịt heo nhà mình không sạch sẽ, là heo bệnh. Ba ba, có phải chúng ta sắp về thôn Hạnh Phúc không?"
Tuy về thôn Hạnh Phúc hắn cũng rất vui vẻ, nhưng hắn không nỡ bạn bè.
Hơn nữa trong thành có nhiều đồ ăn ngon lắm, hắn còn chưa nếm hết mà.
Thấy Chu Việt Thâm nhíu mày, hắn vội vàng giải thích: "Ba ba, con không có ý ghét bỏ ba phá sản đâu, ba cứ yên tâm đi, dù ba có phá sản, con vẫn gọi ba là ba."
Chu Việt Thâm dở khóc dở cười, bàn tay to nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn.
Chu Trạch Hàn cười với hắn một cái, lập tức lại xoắn xuýt nói: "Chỉ là mẹ còn muốn dạy học, nếu mẹ không về, con chỉ có thể chọn theo mẹ thôi, ba đến lúc đó có được đừng ép con đi với ba không."
Chu Việt Thâm: "..."
Uổng công cảm động.
Một bên đang đọc sách, Chu Trạch Đông cũng không nhịn được liếc nhìn em trai một cái.
Thật là một thằng ngốc.
Hắn thu lại ánh mắt, tiếp tục xem sách, chỉ là trong đầu không tự chủ nghĩ đến lời em trai vừa nói.
Vừa khéo Chu Việt Thâm cũng hứng thú, nghiêng đầu nhìn hắn: "Tiểu Đông thì sao? Cùng ba hay cùng mẹ?"
Tiểu Đông thường ngày hiểu chuyện, hắn lại hiếu kỳ, nếu như mình về quê, đứa nhỏ này sẽ đi cùng mình hay đi cùng mẹ nó?
Chu Việt Thâm vẫn cho rằng con trai cả là một người rất lý trí hiểu chuyện.
Chu Trạch Đông sững người một chút, vô ý thức nói: "Mẹ."
Nói xong chính mình cũng giật mình, lập tức khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vội vàng thu mắt không dám nhìn Chu Việt Thâm. Từ nhỏ, hắn đã rất cảm kích Chu Việt Thâm, bởi vì hắn biết chính Chu Việt Thâm đã cứu ba anh em bọn họ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Dù Chu Việt Thâm trước kia không quan tâm bọn hắn, nhưng Chu Trạch Đông chưa từng trách móc.
Về sau hắn còn mang về cho bọn hắn một người mẹ rất tốt.
Hắn cảm thấy mình bây giờ rất hạnh phúc, nhưng nếu phải chọn… lý trí mách bảo hắn phải đi với ba, nhưng thân thể không nghe lời.
Chu Trạch Đông cố gắng nghĩ ngợi một hồi, mới nghĩ ra một cách hay: "Ba ba, ba cứ yên tâm, ba không kiếm tiền được, con sẽ kiếm, sau này con sẽ gửi tiền về cho ba tiêu, con và em trai khi nghỉ sẽ về thăm ba ở thôn Hạnh Phúc."
Tiểu lão hai vội phụ họa: "Đúng, còn thăm ba nữa."
Vừa nhìn, ông ba sợ hãi đến xanh cả mặt.
Chu Việt Thâm vừa tức vừa buồn cười.
Tư Niệm bưng đĩa đi ra, nghe thấy tiếng cười khẽ của Chu Việt Thâm, hỏi một câu: "Ba cha con nói gì mà vui thế?"
Chu Việt Thâm ít khi trò chuyện với các con, Tư Niệm đây là lần đầu thấy hắn vui vẻ như vậy.
Khuôn mặt nhỏ của Chu Trạch Đông đỏ lên, không dám lên tiếng.
Chu Trạch Hàn thì chẳng nghĩ nhiều, Tư Niệm vừa hỏi thì nói ngay: "Ba hỏi con với anh hai, nếu ba phá sản, tụi con đi với ba hay đi với mẹ."
Chu Việt Thâm: "?"
Vấn đề này là hắn hỏi sao?
Tư Niệm nghe xong thì cười: "Anh nhàm chán ghê, còn hỏi cái kiểu đó nữa."
Chu Việt Thâm cảm thấy mình bị con trai hố, bực mình sờ lên mũi, "Chỉ trêu bọn nó thôi mà, nghe nói dạo này ngoài kia đồn nhà mình sắp phá sản."
Tư Niệm vừa cười, vừa trước ánh mắt ngơ ngác của ba cha con, lấy dưa chuột trong đĩa đắp lên mặt.
Tiểu lão hai: "?" Cái này chẳng phải là dưa chuột ướp sao?
Sao mẹ lại đắp lên mặt?
Tư Niệm nhìn đôi mắt đờ đẫn của ba cha con, ho khẽ một tiếng: "Đây là mặt nạ dưa chuột tự chế của ta, rẻ tiền mà dùng tốt lắm đó, cảm giác dạo này da mình hơi khô."
"À đúng rồi, vừa rồi ai nói nhà mình sắp phá sản ấy nhỉ?"
Tiểu lão hai vội giơ tay nói: "Là đám Tiểu Heo nói, bọn nó còn hát trêu mình, nói cái gì nhà họ Chu sắp phá sản rồi, anh cả khóc hu hu, anh hai ra đồng, anh ba đi lượm ve chai, Tưởng Cứu còn bị bắt nạt… Tức chết con mà." Nói xong hắn đấm một phát vào ghế salon.
Tư Niệm nói: "À, là bọn chúng à?"
Mấy ngày nay cô cũng đi ngang qua chỗ đó, thấy có người chỉ trỏ mình, bàn tán xôn xao.
Thỉnh thoảng còn liếc nhìn cô bằng ánh mắt hả hê.
Nhưng cô không nghĩ nhiều.
Lúc này đại khái cũng đoán ra nguyên do.
Chu Việt Thâm không tiếp xúc nhiều với những người xung quanh, nghe con trai nói vậy, nụ cười cũng tắt, thần sắc trở nên lạnh lùng.
"Người ở Đồng Tử Lâu bên kia?"
Tư Niệm gật đầu: "Là người ở Đồng Tử Lâu, trước đó Tiểu Hàn với bọn trẻ ở đó xảy ra chút mâu thuẫn, gia trưởng nhà bọn nó ham của rẻ mua phải thịt heo bệnh, kết quả con cái xảy ra chuyện, lại đổ hết lên đầu mình."
"Lúc này bên trên ra quy định, mọi người không được mua thịt ở ngoài, toàn bộ phải mua thịt heo đã được kiểm nghiệm ở hợp tác xã, cho nên mới cho rằng thịt nhà mình bán không được, sắp phá sản."
Chu Việt Thâm cũng biết Đồng Tử Lâu ở gần nhà mình, trước đó con trai thứ hai cũng thường thích chạy sang bên đó chơi.
Hắn còn tưởng bọn nó chơi rất thân.
Không ngờ lại là như thế.
Thảo nào thằng bé ấm ức đến phát khóc.
Tuy ngoài miệng nói muốn đi theo mẹ, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện, con cái chắc chắn không muốn xa bố mẹ.
Chu Việt Thâm cụp mắt, che giấu sự lạnh lẽo.
"Đã ghét nhà mình thì sau này cũng đừng có mà ăn."
Tư Niệm liếc hắn một cái.
Lão già này vẫn rất che chở con mình.
** Người Đồng Tử Lâu vốn đang chờ nhà họ Chu phá sản.
Nhưng ai ngờ nhà họ Chu chưa phá sản thì lại nhận được tin hợp tác xã tăng giá thịt heo.
Một đám người ngơ ngác, trong lòng nghĩ bụng, mấy ngày trước còn có 1 tệ/cân, sao một cái đã tăng thành 1,5 tệ rồi?
Lập tức không chịu, kéo nhau đi tìm hợp tác xã gây sự.
Lãnh đạo hợp tác xã giải thích: "Đổi nhà máy cung cấp rồi, bây giờ trong thành đóng cửa nhiều trại chăn nuôi như thế, thịt heo vốn đã cung không đủ cầu, mấy nhà máy đủ tiêu chuẩn đều do bên trên lựa chọn, hợp tác, trại chăn nuôi nhà họ Chu chịu bán với giá cũ, nên hợp tác xã chúng tôi toàn bộ hợp tác với nhà họ."
"Mấy người đoán xem làm gì?"
Đám người: "? Làm gì?"
"Người ta nói bên mình có người chê thịt heo của người ta không tốt, nên không bán nữa, bên mình là ký hợp đồng với nhà khác, bên ngoài bây giờ giá cả như vậy đó, thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi."
Thịt heo bây giờ vốn đã không đủ cung cấp, mỗi ngày đều phải xếp hàng mua, mỗi người cũng chỉ mua được chút ít.
Chậm một chút là không mua được.
Giá cả không tăng, ban đầu mọi người còn vui vẻ, vì thịt heo của các thương gia bên ngoài sau khi kiểm nghiệm đều tăng giá chóng mặt.
Bọn họ còn cười trên sự bất hạnh của người khác, nói người khác không có thịt ăn.
Lần này thì hay rồi.
Phong thủy luân phiên, người không có thịt ăn lại chính là bọn họ.
"Đợi một chút, ông nói trước đây ai cung cấp thịt?"
Lãnh đạo không nhịn được khoát tay: "Nhà họ Chu chứ ai, nghe nói ông chủ chẳng phải ở Lão Đông Nhai đấy à, ấy ta nói có phải là mấy bà mấy cô nhà mấy người làm người ta đắc tội rồi không?"
Đám người Đồng Tử Lâu: "..."
---- Các bác gái Đồng Tử Lâu: Lãnh đạo ông giỏi thật, đoán một cái trúng phóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận