Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 212: Mình trong lòng hắn thắng qua hết thảy (length: 8121)

Đây là đang giải thích thời điểm sao?
Tư Niệm có chút bất đắc dĩ, lúng túng nhìn về phía đám nam nhân đang đứng ngây ra bên cạnh, mấy người đang ngơ ngác nhìn bọn họ.
Nàng xấu hổ không tả nổi.
Vội vàng vỗ vỗ tay người đàn ông đang ôm ngang hông mình, nói: "Chu Việt Thâm, bây giờ anh có khách, chúng ta tối hãy nói chuyện."
Chu Việt Thâm hơi buông tay ra một chút, nhưng không hoàn toàn buông mà vẫn ôm lấy nàng, đánh giá sắc mặt của nàng.
Thấy mặt nàng không có vẻ giận dữ, trong lòng mới hơi yên tâm.
Vừa rồi anh ta bước vào, thấy Tư Niệm đang ngồi ở vị trí làm việc của mình, tay cầm lá thư, còn chưa kịp phản ứng, thấy Tư Niệm đứng dậy muốn đi thì trong lòng liền hoảng loạn.
Anh ta tưởng Tư Niệm giận vì đã thấy lá thư kia.
Đám người này hôm nay vừa mới tìm đến mình, trước bàn của mình liền có thêm một lá thư, bây giờ người có thể viết thư cho anh là ai, không cần nghĩ Chu Việt Thâm cũng có thể đoán được.
Lần trước ở trấn gặp phải người phụ nữ kia, trở về Tư Niệm liền giận dỗi.
Anh đã từng giải thích chuyện này một lần, nói rằng mình hoàn toàn không có quan hệ gì với người ta.
Nếu lúc này còn để Tư Niệm thấy, hiểu lầm mình qua lại thư từ với đối phương thì nàng sẽ thất vọng về mình đến mức nào?
Chỉ nghĩ đến đây Chu Việt Thâm đã thấy mình thật đáng chết.
Anh ta liếc nhìn mấy người đàn ông bên cạnh, chạm phải ánh mắt của anh ta, cả đám đều xấu hổ cúi đầu xuống.
Rõ ràng là bọn họ biết lá thư này từ đâu mà ra.
Chu Việt Thâm thu lại ánh mắt, nhìn Tư Niệm, anh ta ít khi tiếp xúc với phụ nữ nên cũng chẳng có kinh nghiệm gì.
Lần trước Tư Niệm giận, về đến nhà anh ta mới phát hiện.
Lần này, anh ta không muốn để trong lòng nàng phải nén cơn tức trở về, mặt nặng nề cố chấp nói: "Bây giờ nói."
Tư Niệm nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta nghiêm túc, lại nhìn mấy người đàn ông bên cạnh.
Thật lòng mà nói, nàng không muốn để người ngoài xem hai vợ chồng mình nói những chuyện riêng tư này.
Nhưng lão nam nhân có vẻ như không giải thích là không để mình đi.
Nàng không ngờ anh ta lại là một người cố chấp như vậy.
Chẳng lẽ là sợ mình giận?
Mấy người đàn ông cũng rất biết ý, nghe Chu Việt Thâm nói vậy, biết mình làm xấu chuyện người ta, liền thức thời nói: "Anh Chu, hai người cứ nói đi, chúng tôi không vội."
"Chúng tôi ra ngoài chờ anh."
Nói xong, lúng túng cười với Tư Niệm, cả đám lần lượt đi ra khỏi văn phòng.
Tư Niệm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Chu Việt Thâm, có chút xấu hổ: "Anh làm gì vậy, nhiều người nhìn thế kia."
Chu Việt Thâm vẫn đang ôm nàng, nghe vậy nhìn nàng.
Dù sao cũng chưa từng thân mật với nhau như vậy trước mặt người khác, mặt Tư Niệm hơi ửng đỏ, như hoa đào tháng ba, trông rất đẹp mắt.
Nàng oán trách trừng mắt nhìn anh.
Anh quan sát tỉ mỉ vẻ mặt của Tư Niệm, giọng nói trầm thấp: "Bọn họ là người trong quân đội của anh trước kia, em còn nhớ chuyện anh nói với em trước kia về thời hạn năm năm không?"
Tư Niệm sững người, vừa nãy nàng cũng đã thấy mấy người này khí độ bất phàm, không giống người bình thường, thì ra là người trong quân khu.
Nghĩ đến việc Chu Việt Thâm từng nói do mình bị thương nặng và vì con cái nên mới trở về, nhưng sau năm năm nếu đất nước cần đến, anh sẽ phải đi, mặt nàng liền căng thẳng.
"Bọn họ đến thúc anh quay về sao?"
Nàng không muốn mới kết hôn xong đã phải chịu cảnh phòng không gối chiếc chứ?
Trong đầu Tư Niệm nảy ra ý nghĩ như vậy đầu tiên.
Chu Việt Thâm nói: "Không tính là thúc ép, là khuyên nhủ anh thôi."
Trước kia anh làm lính, tình hình không được yên bình như bây giờ.
Thường xuyên phải làm những nhiệm vụ rất nguy hiểm.
Lúc trước cấp trên không cho anh đi, Chu Việt Thâm vì con cái nên đã chọn cách hòa giải này.
Nhưng nếu anh thực sự muốn rút lui, thì cấp trên cũng không còn cách nào khác.
Hiện tại đất nước thái bình, anh cũng đã có tuổi, lại có vợ con, Chu Việt Thâm muốn dành nửa đời sau cho Tư Niệm và các con.
Cho nên anh đã gửi thư cho quân đội.
Đó là lý do vì sao trong văn phòng của anh lại có thêm một lá thư.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn Dương Ngọc Khiết biết họ đến nên mới viết thư cho anh.
Chuyện Chu Việt Thâm kết hôn đã được báo cáo và được chấp thuận từ lâu.
Theo thân phận của Dương Ngọc Khiết thì không thể không biết chuyện này mới đúng.
Nhưng dù như vậy, cô ta vẫn không biết xấu hổ mà gửi thư cho anh, anh thấy thì không sao, dù sao anh cũng không mở ra.
Nhưng lần này lại để Tư Niệm nhìn thấy.
Một người đàn ông đã có vợ, lại qua lại thư từ với một người phụ nữ chưa chồng, ai mà chẳng phải suy nghĩ thêm, hiểu lầm.
Chu Việt Thâm không muốn Tư Niệm hiểu lầm.
Đặc biệt là vì một người không liên quan như thế này.
"Anh đã đồng ý sao?" Tư Niệm lúc này hơi khẩn trương, một mặt nàng tự hào vì chồng mình là quân nhân bảo vệ đất nước, nhưng mặt khác lại ích kỷ muốn giữ anh ở lại.
Cuộc sống hiện tại của bọn họ đã ổn định, hạnh phúc.
Thật lòng mà nói, nàng không muốn anh đi.
Chu Việt Thâm lắc đầu nói: "Không có chuyện gì quan trọng, anh không có ý định quay về, lúc trước anh đã nói rõ ràng rồi."
Chu Việt Thâm sớm đã chán ghét cái cuộc sống liếm máu trên mũi dao kia rồi, anh không quyền không thế, không có chỗ dựa, nhưng dù vậy anh vẫn leo lên được vị trí cao.
Điều đó đã động chạm đến lợi ích của một số người.
Lần cuối cùng anh bị thương khi làm nhiệm vụ cũng là do có người tiết lộ bí mật, khiến cho đồng đội của anh người chết thì chết, người bị thương thì bị thương.
Mặc dù cuối cùng nhiệm vụ hoàn thành, nhưng Chu Việt Thâm cũng hoàn toàn mất lòng tin với cấp trên.
Anh biết, một người như mình muốn leo cao hơn nữa sẽ phải đối mặt với sự hắc ám và chèn ép trong quan trường.
Đến cái vị trí đó rồi thì đã chẳng còn ai thực sự một lòng vì nước.
Tất cả mọi người chỉ vì quyền lực mà tranh đấu đến đổ máu.
Sự tồn tại của anh sẽ trở thành chướng ngại vật của những người đó.
Những người đó sao có thể muốn giữ anh ở lại chứ?
Chu Việt Thâm không muốn tranh giành quyền thế với những người đó, anh không màng đến mấy thứ đó nên mới về ở ẩn.
Lúc này lại càng không thể vì ủng hộ ai mà quay về, rồi lại tự đẩy mình vào vòng xoáy quyền lực được.
Cho nên bây giờ dù cho người ta có cho anh bao nhiêu đãi ngộ hay lợi ích tốt đi nữa, Chu Việt Thâm cũng sẽ không quay về.
Tư Niệm thở phào nhẹ nhõm, lại nghe lão nam nhân nói: "Lá thư này, chắc là mấy người này được ủy thác mang đến, vừa rồi anh bận ở ngoài nên bảo họ chờ ở đây một lát."
Có lẽ là sợ anh giận, nên những người này không dám đưa thư cho anh một cách công khai, mà lại chọn cách này.
Dương Ngọc Khiết và bọn họ đều là người cùng thời, quan hệ không tệ, yêu cầu của cô ta thì những người này không thể từ chối.
Chu Việt Thâm giọng trầm thấp: "Trước đây Dương Ngọc Khiết từng viết thư cho anh, anh không hề trả lời."
Anh nói xong, nhìn chằm chằm Tư Niệm, nghiêm túc nói: "Niệm Niệm, anh không phải là loại đàn ông trăng hoa."
Tư Niệm nói: "Chỉ vì chuyện này thôi sao? Anh không cho em đi?"
Khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn của Chu Việt Thâm hiếm khi lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Anh hiện tại đang bận, sợ rằng anh vừa bận xong thì Tư Niệm đã ngủ rồi, trong lòng lại buồn bực, không vui.
Anh không muốn nàng không vui, cho nên đã giữ nàng lại.
Thế là nam nhân khẽ gật đầu thừa nhận.
Tư Niệm nghe vậy liền bật cười.
Nàng đưa tay sờ lên khuôn mặt căng thẳng của lão nam nhân.
Thật kỳ lạ, người đàn ông này nhìn có vẻ trầm ổn như vậy, không giống người vì tình yêu mà mất lý trí.
Nhưng giờ phút này, có vẻ như nàng là tất cả trong lòng anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận