Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 334: Lão nam nhân xoắn xuýt (length: 8161)

Đuổi mấy đứa con đang ngủ ngổn ngang trên ghế sô pha đi ngủ, Tư Niệm cũng mệt nhoài, tùy tiện rửa mặt một chút rồi nằm xuống.
Hôm nay đổi lại chăn mềm, vừa mỏng vừa dễ chịu.
Tư Niệm vừa nằm xuống liền thoải mái thở dài.
Nhưng chưa được hai giây, một đôi cánh tay mạnh mẽ bá đạo đã quấn từ bên hông lên.
Tư Niệm lúc này mới phát hiện, Chu Việt Thâm vậy mà đã tỉnh.
Nàng giật mình nói, "Ta đánh thức ngươi rồi à?"
Chu Việt Thâm lắc đầu.
Ngay trong ánh mắt nghi ngờ của Tư Niệm, giọng nói trầm khàn cất lên: "Niệm Niệm, ngày mai ta phải mặc quần áo gì."
Tư Niệm: “…” Chẳng lẽ vì muốn xoắn xuýt mặc đồ gì đi xem phim, nên mới trằn trọc đến giờ chưa ngủ?
Tư Niệm lập tức vừa bực mình vừa buồn cười: "Mặc gì chẳng được, chỉ đi xem phim thôi mà, đâu phải đi diễn thời trang."
Chu Việt Thâm không giỏi thẩm mỹ, hắn sợ mình mặc không đẹp, làm nàng mất mặt.
Dù sao rạp chiếu phim toàn là chỗ các cặp đôi hay lui tới, những người đó đi hẹn hò, chắc chắn ăn mặc cẩn thận.
Hắn tuy chưa từng đi, nhưng lúc ở đơn vị, có anh em đi hẹn hò, cũng phải cạo râu từ hôm trước, mua quần áo mới.
Rất là kỹ càng.
Nói là để tôn trọng đối phương.
Tuy hai người đã kết hôn, nhưng hắn cũng không thể tùy tiện.
Sợ Tư Niệm cảm thấy hắn không coi trọng nàng.
Nhìn vẻ mặt hắn thực sự xoắn xuýt, Tư Niệm cũng không làm khó hắn, "Hay là thế này, ta chọn cho ngươi, đến mai ngươi về thay là được."
Chu Việt Thâm thở dài, cảm thấy mình đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao vẫn còn vụng về thế.
Ngay cả việc mình mặc gì cũng không biết.
Tư Niệm nhìn chằm chằm biểu lộ của hắn, cảm thấy lão nam nhân thật ra cũng rất đáng yêu.
Chỉ vì mình nói một câu muốn đi xem phim, hắn liền vì vậy mà không biết mặc gì ngủ không yên.
Không biết còn tưởng hắn mới bắt đầu yêu đương ấy chứ.
Vẻ đáng yêu tương phản này thực sự quá đốn tim nàng, không nhịn được muốn trìu mến.
Tự ti đúng là của hồi môn tốt nhất của đàn ông.
Ánh mắt Tư Niệm dời xuống, vừa vặn đối diện với cằm hoàn hảo và yết hầu nhấp nhô của Chu Việt Thâm.
Làn da màu đồng cổ tràn đầy hormone nam tính.
Màu da này không dễ kiểm soát, dù sao chỉ cần sậm đi chút thôi là hỏng hết.
Nhưng da Chu Việt Thâm rám nắng rất đều, không bị loang lổ chỗ đen chỗ trắng.
Da thịt còn đặc biệt căng, rất có cảm giác sáng bóng.
Mỹ nam quyến rũ, Tư Niệm nuốt nước miếng, tay cố ý vỗ vỗ trước ngực hắn, rồi hôn lên cằm hắn để an ủi, nhưng thực ra là trêu ghẹo, tựa như thân phận hai người đảo ngược vậy.
Chu Việt Thâm bị nàng chọc cười.
Lồng ngực khẽ rung động, làm tay nàng run theo.
Tư Niệm bị trêu tức, thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu hôn Chu Việt Thâm.
Ngăn chặn tiếng cười của hắn.
Hiếm khi chủ động, Chu Việt Thâm tự nhiên không thể bỏ qua nàng.
Tư Niệm tranh thủ thời gian nghĩ thầm, không biết người đàn ông này có phải đã buồn bực đến mức ra ngoài hút mấy điếu thuốc không.
Nhưng phòng không có mùi khói, chẳng lẽ hắn ra toilet hút?
Chu Việt Thâm không hút thuốc trước mặt con cái, cơn nghiện đến, đều tự tìm chỗ giải quyết.
Rất ít khi để bọn trẻ thấy.
Công việc của hắn đặc thù, nói không hề dính rượu chè thuốc lá là không thể nào.
Nhưng đàn ông có tính tự chủ, không phải kiểu người dễ nghiện.
Rất lâu sau, Chu Việt Thâm buông Tư Niệm đã mềm nhũn, kéo chăn phủ lên những chỗ da hằn dấu hôn, ôm nàng vào lòng, Tư Niệm mơ mơ màng màng ngủ, nhưng vẫn cảm thấy hình như mình bị thiệt thòi.
Rõ ràng là nàng chiếm tiện nghi của đàn ông, sao ngược lại mình bị ăn sạch sẽ.
Thôi, vốn dĩ định để Chu Việt Thâm đi ngủ sớm, kết quả chẳng những không đi ngủ sớm được, ngược lại còn thức khuya.
Chu Việt Thâm trực tiếp không ngủ mà đợi nàng ngủ say, mình mới dậy chuẩn bị ra ngoài.
Tư Niệm còn nhớ nhắc hắn mang bánh chưng, kéo tay hắn lại, nhưng quá buồn ngủ nên không nói ra lời.
Chu Việt Thâm cúi xuống nhìn vợ, nhìn nửa ngày thấy nàng thực sự buồn ngủ không chịu được, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo còn mang theo chút ửng đỏ sau khi làm tình, yết hầu hắn không nhịn được lăn lăn, lại khát khô cả cổ, hắn khó khăn mà ôn nhu nói được.
Đắp chăn cho nàng mới rời đi.
Chu Việt Thâm muốn đi xem phim nên từ sáng sớm đã bận túi bụi với công việc.
Động tác của hắn so với người khác phải nhanh hơn, nhưng vì nhiều công nhân nên cũng không cần tự mình động tay.
Cứ để ý đốc thúc một chút là được.
Hôm nay mọi người còn đang ngáp ngắn ngáp dài, chỉ thấy hắn đã ném một túi bánh chưng lớn cho Vu Đông, bảo hắn chia cho mọi người, sau đó mình thay quần áo cầm dao đi làm.
Mọi người sợ hãi giật mình, tỉnh cả ngủ.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên cả đêm, mãi đến khi chân trời ló rạng mới kết thúc.
Chu Việt Thâm vứt bộ tay áo dính đầy máu và tạp dề sang một bên, ngồi xổm trước vòi nước rửa tay.
Sáng sớm đã có người đến lấy thịt khiến các ông chủ rất vui, còn hào phóng cho tiền thưởng, biếu họ bánh chưng.
Chu Việt Thâm nhận thuốc lá của đối phương, khách khí hàn huyên vài câu, liền về phòng làm việc của mình.
Vu Đông cắn hai cái bánh chưng rồi đi qua, "Lão đại, bánh này không có đường hả, bánh chưng của tẩu tử thơm thì có thơm, mà không có vị ngọt."
Chu Việt Thâm đã thay quần áo, tóc cũng vừa gội bằng vòi nước, bây giờ còn hơi ẩm.
Nghe vậy, mới liếc nhìn hắn một cái: "Không có, tẩu tử của ngươi không thích ăn bánh chưng ngọt."
Vu Đông suýt nữa bị nghẹn bánh chưng.
Hắn lại tiếp tục bóc một cái bánh cho vào miệng, đến lúc bóc cái thứ hai thì bị Chu Việt Thâm liếc nhìn.
Chu Việt Thâm liền cầm lấy bánh chưng trên bàn, đó là phần của riêng hắn.
Sáng sớm đi vội, cũng chưa kịp ăn.
Hắn chọn hai cái gói đẹp nhất.
Vì nhìn là biết do Tư Niệm gói.
Tay nghề của nàng khéo thật.
Chu Việt Thâm ăn xong, lại sửa sang râu ria và tóc tai.
Râu ria của đàn ông mọc nhanh lắm, hai ngày không cạo đã lún phún rồi.
Trông già đi hẳn.
Chu Việt Thâm vừa cạo, vừa nghĩ xem trên đường về có tiệm cắt tóc nào không, để tiện đường đi cắt tóc.
Tóc hắn cũng nhanh dài.
Mà tối hôm qua có vẻ đã hơi quá trớn, không biết Tư Niệm lúc này đã dậy chưa.
Chu Việt Thâm đã ăn xong hai cái bánh chưng, mặc quần áo chỉnh tề.
Trông đối lập hẳn với vẻ lôi thôi lếch thếch của những người khác.
Đừng nói là mọi người, ngay cả Vu Đông cũng cảm thấy không hợp lý.
Lão đại nhà mình như thế này, trông chẳng khác nào đi hẹn hò.
Chu Việt Thâm phát cho mỗi người mười đồng tiền thưởng rồi bảo mọi người giải tán.
Vu Đông thấy lạ, cứ cảm giác hôm nay có chuyện vui gì đó.
Thế là mặt dày đi theo Chu Việt Thâm về nhà.
Tư Niệm đã dậy sớm.
Mấy đứa bé mặc quần áo mới, Chu Trạch Đông còn dẫn em trai ra tiệm cắt tóc ở cổng phố Lão Đông để cạo tóc.
Trông thanh tú hơn hẳn.
Lúc này đang ngồi ở cổng dính đường ăn bánh chưng.
Trong bát của Đại Hoàng cũng có hai cái.
Miệng nó nhai tóp tép, có vẻ hơi dính răng.
Sáng sớm tiếng cười nói rộn ràng, náo nhiệt vô cùng.
Tư Niệm và Tưởng nãi nãi đang hầm thịt dê trong bếp, nấu một nồi lớn.
Thịt dê mùi khá nồng, nhưng thêm chút gia vị vẫn rất thơm.
Thêm bạc hà vào càng thơm nức mũi.
Cả con phố đều thơm mùi thịt dê.
Chu Việt Thâm vừa về đến nhà, đã được ăn cơm.
Vu Đông không khách khí ăn thịt dê, khen tay nghề của Tư Niệm còn ngon hơn người mở quán.
Ăn cơm trưa xong, Phó Thiên Thiên ăn mặc lộng lẫy, tay xách túi xách tới.
Vốn bị đuổi ra ngoài cửa, Vu Đông lượn qua lượn lại một hồi lại quay về, nói mình quên mang chìa khóa, người nhà đều về cả rồi.
Chu Việt Thâm suy nghĩ cả đêm, cũng không nghĩ ra, Tư Niệm nói đi xem phim, là cả nhà cùng đi.
Mấy đứa con thì không nói làm gì.
Nhưng vì sao Vu Đông và Phó Thiên Thiên cũng ở đây?
Những tưởng một đêm mộng đẹp yêu đương, bị cách bởi hai đứa con trai và một đứa con gái ở giữa, vỡ tan tành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận