Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 336: Hắn mới là thương tâm nhất người (length: 8127)

Bây giờ có xe có phòng, thời gian đã vô cùng thoải mái.
Ta không thể quá tham lam.
Rời giường uống trước một chén trà nhài, dưỡng nhan làm đẹp.
Sau đó xuống lầu đem bánh chưng hâm lại, lại nấu chút khoai lang trứng gà, cháo trắng.
Bữa sáng khỏe mạnh dinh dưỡng liền hoàn thành.
Tư Niệm cũng không phải mỗi ngày đều ăn bên ngoài, phần lớn thời gian nàng vẫn là tự làm.
Con trai lớn đã sớm tự mình làm, chậm chính là con trai út.
Con trai út bữa sáng đã nấu nướng thành thục.
Tư Niệm nhớ đến mấy ngày trước đi xem phim, còn thấy mấy người Thần ca ngồi xổm ở cổng rạp chiếu phim bán bánh rán.
Thật đáng thương.
Con trai lớn đã nói với nàng, mấy đứa trẻ kia là cô nhi, chưa từng được đi học, đại khái là nhặt phế liệu sống quanh đó.
Về sau xưởng may chở đến, bọn chúng mỗi ngày sẽ ngồi xổm ở cổng, nhặt những vải rách kia đi bán.
Không kiếm được bao nhiêu, nhưng cũng không chết đói.
Bây giờ làm ăn bánh rán, ngược lại đã kiếm được không ít tiền.
Không có người lớn, Tư Niệm ban đầu lo lắng bọn trẻ sẽ tiêu xài hết số tiền kiếm được.
Nhưng không ngờ mỗi ngày thấy chúng ngồi xổm ở nơi đông người bán bánh rán, trường học vắng thì lại ra cổng rạp chiếu phim bán.
Có người đuổi thì lại chạy.
Mấy đứa bé chạy nhanh, không bị bắt được.
Nhìn con trai cầm tiền về, kiếm chắc cũng không ít.
Không tiêu lung tung, cũng coi như một món tài sản không nhỏ.
Trong tủ lạnh còn rất nhiều thịt dê hầm, vì Chu Việt Thâm mang về nhiều quá, ăn không hết, bỏ đông trong tủ lạnh.
Mỗi ngày ăn thịt dê cũng không tốt, dễ nóng trong người.
Thế là Tư Niệm dùng túi đựng một ít, lại bỏ thêm một chút bánh chưng, để con trai lớn mang đến cho mấy đứa trẻ ăn thử.
Con trai lớn phần lớn coi bọn họ là bạn, vậy chắc chắn là tin được.
Chu Trạch Đông nhận thịt dê, cũng không từ chối, đạp xe mang đi.
Lúc này Thần ca đang chuẩn bị mở sạp, nhào bột mì xong đổ ra một nồi lớn, sau khi phát triển thêm, giờ không chỉ có bánh trứng mà còn có bánh nhân thịt heo, nhân rau hẹ các kiểu… xếp gọn gàng trong bát, phía trên còn đậy màng bọc thực phẩm.
Sạp hàng tuy là bọn hắn thuê lại sạp cũ, nhưng vì Chu Trạch Đông yêu cầu, mỗi ngày đều lau chùi sạch bóng.
Chu Trạch Đông xách túi thịt dê và bánh chưng đến, mấy người còn giật mình.
"Đông ca, cái này là cái gì?" Bàn Đôn chạy ra trước, hít hà.
Có một mùi thơm nức.
Chu Trạch Đông ít lời, "Đây là thịt dê mẹ ta nấu, bỏ tủ đông rồi, các ngươi làm nóng lại mà ăn, nàng bảo ta mang qua cho các ngươi."
Thần ca mấy người nhìn nhau, mặt đầy kinh ngạc.
Còn chưa kịp hỏi thêm, Chu Trạch Đông đã đạp xe đi.
Đi được hai bước, hắn nhớ ra gì đó, lại quay lại.
Gương mặt lạnh tanh vốn có thêm vài phần do dự: "À phải, mùng một tháng sau, các ngươi đến nhà ta chơi."
Ba người trong lòng còn đang nghĩ đến thịt dê, nghe vậy ngớ người.
"Đến nhà Đông ca chơi?"
"Vì sao chứ?"
"Nhà Đông ca lớn lắm, ta không dám đi."
Thần ca cũng rất kinh ngạc, vì trước kia Chu Trạch Đông không cho bọn họ tiếp cận mẹ hắn.
Nghĩ đến nhà Chu Trạch Đông rộng lớn, hắn cụp mắt, đáy mắt hiện lên tia ghen tị.
Nhìn hai huynh đệ bên cạnh bộ dạng được sủng ái mà lo sợ, hắn liếc chúng một cái.
"Đồ vô dụng, mặc kệ hắn nói gì, ăn thịt dê rồi tính sau."
Ba người chưa từng ăn thịt dê, vừa mở ra, những miếng thịt nạc mỡ lẫn vào nhau đang đông đá, trông rất mềm mịn.
Mùi thịt đậm đặc tràn vào mũi, cả ba không kìm được nuốt nước miếng.
Nhiều thịt dê thế này, đủ bọn hắn ăn no bụng!
Phải biết là bọn hắn từng thấy ở tiệm ăn, một bát bún thịt dê giá một tệ, cũng chỉ có một hai lát mỏng như thế này thôi!
Mẹ Đông ca, thật là hào phóng.
Ba người vừa hâm mộ vừa kích động.
Con trai út cũng nhớ sinh nhật của mình, sớm hơn một tháng đã bắt đầu mời bạn tốt.
Ban đầu mọi thứ đều tốt đẹp, các bạn học đều đồng ý đến nhà hắn chơi. Chỉ là khi đến khu tập thể thì Chu Trạch Hàn phát hiện bọn họ đều không để ý tới mình.
Bây giờ chỉ chơi với Phương Bác Văn.
Bọn chúng còn bảo hắn ngốc, thích khoác lác.
Sau đó không cho hắn cùng Tưởng Cứu đến khu tập thể nữa.
Nếu là Đại Tráng nói vậy thì Chu Trạch Hàn chắc chắn không thèm để ý.
Nhưng mà bị người mà mình coi là bạn tốt nói thì đó là một loại tổn thương.
Hắn không hiểu, rõ ràng trước đây còn hẹn nhau ngày nào cũng chơi chung, sao giờ lại chán ghét hắn đến vậy chứ.
Cũng bởi vì hắn không giỏi bằng Phương Bác Văn sao?
Hắn từng thề thốt với mẹ sẽ mời bạn bè ở khu tập thể về nhà dự sinh nhật cho hắn.
Chu Trạch Hàn rất khó chịu, tối về chỉ ăn có ba bát cơm rồi thôi, nói mình không ngon miệng.
"...".
Mấy ngày nay con trai út không đi khu tập thể chơi nữa, cũng không thích ra ngoài.
Tưởng Cứu chạy đến rủ hắn chơi, bị từ chối, nói hai người chơi không vui.
Tưởng Cứu nhìn hắn một hồi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn buồn bã đi về.
Tư Niệm vốn đã cảm thấy con trai út có chút khác thường, bây giờ nhìn thấy vậy, không khỏi chú ý đến hắn hơn.
Bình thường vừa tan học là chạy đi chơi khắp nơi cùng Tưởng Cứu, sao giờ lại yên tĩnh thế này chứ.
Tâm trạng cũng không tốt như trước, Tưởng Cứu rủ đi chơi cũng không đi.
Tư Niệm có chút tò mò chuyện gì đã xảy ra.
Hỏi: "Tiểu Hàn, con làm sao vậy, sao mấy ngày nay không ra ngoài chơi?"
Con trai út ngồi ở bậc cửa, hai tay chống cằm, vừa thở dài như ông cụ non, vừa mệt mỏi nói: "Bọn bé heo không chơi với con nữa, chúng chỉ chơi với Phương Bác Văn, còn nói con lừa gạt, thích khoác lác."
Chu Trạch Hàn cảm thấy mình không khoác lác, vì những gì hắn nói đều là thật mà.
Nhưng mà mọi người lại coi hắn như kẻ nói dối, còn chán ghét hắn.
Sau khi vào thành phố, hắn rất thuận lợi, ai cũng chơi với hắn.
Mấy người kia cũng không mắng hắn.
Hồi ở quê, vì lúc trước mẹ kế hạ độc hắn nên mọi người đều xa lánh, không ai chơi với hắn.
Chỉ có Thạch Đầu là bạn tốt.
Nên Chu Trạch Hàn khi vào thành, có thể kết bạn được, hắn đặc biệt trân trọng.
Chỉ là không ngờ tình bạn nói lật là lật ngay.
Mọi người không chỉ không chơi với hắn mà còn mắng hắn nữa.
Tư Niệm nghe xong, trầm mặc.
Lập tức xoa đầu hắn, dạy bảo: "Tiểu Hàn, có phải con cảm thấy mình mất đi nhiều thứ không?"
Chu Trạch Hàn nhẹ gật đầu.
"Trân trọng bạn bè là tốt, nhưng con một lòng chỉ quan tâm những gì đã mất đi, mà không để ý đến những người còn ở bên cạnh mình là không đúng."
Chu Trạch Hàn thu tay về, ngồi thẳng người: "Người còn lại?"
Tư Niệm nói: "Đúng vậy, ngoài bọn bé heo ra, con không có bạn nào khác sao?"
Chu Trạch Hàn vội lắc đầu, nói: "Không phải mẹ, con còn có Tưởng Cứu và các bạn học."
"Đúng vậy, nếu con vẫn còn họ, sao phải vì những người rời bỏ con mà đau lòng, mà không để ý đến những người quan tâm con?" Tư Niệm nói: "Có câu 'có bỏ mới có được', con mất họ thì đồng thời con đã có được người bạn tin tưởng nhất của mình. Bọn chúng bị người khác xúi giục vài câu đã không chơi với con, chứng tỏ bọn chúng không tin con, còn tiểu Cứu thì sao, nó không tin con à?"
Chu Trạch Hàn ngơ ngác lắc đầu.
"Nếu những người không tin con, vậy sao con phải vì bọn họ mà buồn chứ?"
"Mẹ ơi..." Chu Trạch Hàn cắn môi.
"Vừa nãy tiểu Cứu đến tìm con chơi, con lại vì những người không tin mình mà xem nhẹ nó, nó mới là người đáng buồn nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận