Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 242: Đời thứ hai thê tử (length: 7421)

"Ta bây giờ đang ở trường này dạy học, năm tư ban A, ngươi khi nào cũng có thể đến tìm ta."
Tư Niệm quay đầu lại, động tác khựng lại.
Nàng chớp chớp mắt.
Ngay lúc Ngô Nhân Ái cho rằng nàng đã bị mình cảm động đến, Tư Niệm lộ ra nụ cười, vẫy vẫy tay với đứa trẻ không xa: "Con trai, mau tới đây, đây là thầy chủ nhiệm lớp của con, mau chào thầy đi."
Ngô Nhân Ái: "......"
Chu Trạch Đông từ xa đã thấy Tư Niệm đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt.
Hắn theo phản xạ bước nhanh hơn, luôn cảm thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn mẹ hắn có gì đó không đúng.
Lúc này nghe nàng nói vậy, còn sững sờ một chút.
Đi lên trước, nhìn gương mặt đỏ bừng trước mắt, người đàn ông không có vẻ thông minh cho lắm.
Có chút ghét bỏ cau mày: "Đây chính là thầy chủ nhiệm lớp của con sao?"
Trước đó, thầy Phó chủ nhiệm còn nói chủ nhiệm lớp của hắn rất dữ, cho dù rất ưu tú, có khả năng cũng không nhận hắn.
Bởi vì đối phương như kiểu tiến sĩ rùa đen gì đó.
Không hiểu nhiều, vẻ rất lợi hại.
Sao bây giờ thấy cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Ngô Nhân Ái bị câu "Con trai" kia làm cho đầu óc ong ong.
Mãi đến khi đứa trẻ trước mắt nhìn hắn với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, hắn mới hoàn hồn.
Cứng đờ, ngay cả nói cũng không nên lời: "Đúng, đúng tôi là chủ nhiệm lớp năm tư A, tôi, tôi tên là Ngô Nhân Ái......"
Chu Trạch Đông: Nhìn ngươi cũng giống như người không có ai yêu.
"Vậy chúng ta đi trước."
Tư Niệm lễ phép nở nụ cười, dẫn theo hai đứa nhỏ muốn đi.
Ngô Nhân Ái mười năm không gặp nàng, nhưng Tư Niệm vẫn giống hệt dáng vẻ khi còn bé.
So với trước kia càng xinh đẹp hơn.
Khi còn bé, Tư Niệm là hoa khôi của đại viện quân đội, tất cả các cậu bé cùng tuổi trong đại viện đều thích nàng.
Ngô Nhân Ái cũng giống mọi người, có chung một ước mơ, lớn lên cưới Tư Niệm làm lão bà.
Chỉ là trong mắt Tư Niệm, chỉ có Phó Dương.
Không ai lọt vào mắt của vị đại tiểu thư này.
Không ngờ rằng, Tư Niệm lớn lên lại gặp phải tai ương bi thảm như vậy.
Hắn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi.
Thấy nàng sắp đi, liền vội vàng: "Chờ một chút Niệm Niệm, đừng đi......"
Tư Niệm nghe được cách xưng hô này, tuy biết người này là bạn chơi khi nhỏ của nguyên chủ, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Vừa nhíu mày, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng không vui từ nơi không xa truyền đến —— “Ngươi muốn làm gì?”
Tư Niệm sững người một chút, quay đầu nhìn về phía một bên.
Chỉ thấy Chu Việt Thâm đang đứng ở trước cổng tòa nhà, ánh nắng mùa đông chiếu vào thân hình cao gầy của hắn, càng lộ vẻ lạnh lẽo băng giá.
Đôi mắt hắn nheo lại, ánh mắt rơi vào bàn tay Ngô Nhân Ái định chạm vào tay nàng, trong mắt bắn ra mấy phần sát khí.
Ánh mắt Tư Niệm khẽ động.
Lão nam nhân chẳng phải nói là đang bận rộn sao?
Nàng còn tưởng mấy ngày nay hắn không về nhà, sao lại chạy đến đây?
Chu Việt Thâm ba bước thành hai bước tiến lên, hắn kéo tay Tư Niệm, đưa nàng ra phía sau lưng che chở.
Nhìn Ngô Nhân Ái từ trên cao, giọng nói lạnh băng: "Ngươi muốn làm gì vợ của ta?"
Ngô Nhân Ái nghe vậy thì sững sờ.
Khi hoàn hồn lại, da đầu hắn như bị điện giật.
Hắn theo bản năng nhìn kỹ đối phương, bị thân hình cường tráng cùng ánh mắt sắc bén của đối phương làm cho chấn kinh, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Sao người này lại không giống lão nam nhân mang theo ba đứa con mà Tư Niệm ly hôn trong lời đồn.
Hắn há hốc miệng, cứng đờ giải thích: "Đồng, đồng chí, anh đừng hiểu lầm, tôi là bạn chơi của Niệm Niệm từ nhỏ. Hôm nay gặp nhau muốn nói mấy câu thôi, không có ý gì khác."
Chu Việt Thâm quay đầu nhìn về phía Tư Niệm.
Tư Niệm vuốt tóc, tuy có thể nhận ra người này hình như có tình cảm khác.
Nhưng không chắc khi còn bé hai người quan hệ tốt đến mức nào, cũng không tiện đắc tội người khác.
Vì vậy nhẹ nhàng gật đầu.
"Không có gì đâu Chu Việt Thâm, hắn không làm gì tôi."
Ngô Nhân Ái vội gật đầu: "Đúng, chúng tôi quen nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, bạn tốt lớn lên cùng nhau, sao tôi có thể bắt nạt nàng được?"
Chu Việt Thâm nghe vậy, ánh mắt càng lạnh hơn.
Khóe miệng Tư Niệm giật giật.
Nguyên chủ làm gì mà nhiều thanh mai trúc mã thế?
Ngô Nhân Ái chỉ cảm thấy giọng mình càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cố nói: "Nếu cô không có chuyện gì, vậy tôi đi trước, lần sau nói chuyện tiếp."
Nói xong, liền quay người chạy mất dạng.
Hắn vốn cho rằng Tư Niệm đến cái gia đình như thế, nhất định sống rất khổ sở và bi thảm.
Nhưng xem ra hiện tại, hình như không giống như hắn tưởng tượng.
Nhất thời, có chút mất mát.
Thì ra người ta cũng không cần mình giúp đỡ.
Đều là mình tự mình đa tình thôi.
Nhưng hắn cũng biết xấu hổ, người ta chồng đến rồi. Mình còn muốn nói gì, cũng có vẻ hắn không đứng đắn.
Thế là lúng túng mau chóng rời đi.
Chu Việt Thâm còn chưa kịp lên tiếng.
Tiểu lão nhị đã nhảy nhót.
Ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi Tư Niệm: "Mẹ ơi, hắn là ai vậy? Hắn quen mẹ lắm hả?"
"Sao hắn gọi mẹ là Niệm Niệm? Còn nói cái gì......" Hắn nhăn nhó cái mông bắt chước giọng Ngô Nhân Ái: "Chờ một chút Niệm Niệm, đừng đi ~~"
Tư Niệm: "......" Cái tốt không học, lại toàn học cái xấu!
Chu Việt Thâm gõ đầu con trai: "Niệm Niệm cũng là cách mà con gọi hả, gọi là mẹ!"
Chu Trạch Hàn lập tức ôm đầu nhăn nhó: "Con sai rồi ba ba!"
"Được rồi, về trước thôi, sắp đến giờ cơm tối rồi."
Tư Niệm bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Chu Việt Thâm: "Sao anh lại tới đây, không phải nói ở xưởng bận lắm sao?"
Chu Việt Thâm nói: "Hết tết rồi, xưởng cũng khôi phục lượng cung hàng bình thường, nhà lại gần, mỗi ngày cũng không cần chạy đôn chạy đáo nữa."
"Anh về nhà nghe thím Tưởng nói em mang con đến trường học, nên muốn đến xem một chút, thế nào?"
Bây giờ Chu Việt Thâm đã chuyển vào trong thành, không cần chạy hàng suốt đêm nữa.
Thời gian có dư dả hơn không ít.
Chu Trạch Hàn siêu cấp kiêu ngạo nói: "Ba ba, anh hai vào lớp tinh anh. Ba có biết đó là ban gì không, đó là ban mà ai cũng lợi hại như anh hai đó!"
Chu Việt Thâm nhìn đại nhi tử không có chút biểu cảm gì, vỗ vỗ vai con, "Làm tốt lắm."
Tiện thể lại hỏi tiểu lão nhị, "Tiểu Hàn đâu?"
Chu Trạch Hàn ưỡn ngực lên trời, tay nhỏ chống nạnh.
Ngay lúc Chu Việt Thâm ngạc nhiên, chẳng lẽ tiểu nhi tử cũng lột xác rồi sao, liền nghe cậu bé nói: "Con hả? Đương nhiên con học lớp bình thường rồi, ba ba đúng là ngốc, cái này cũng đoán không ra."
Chu Việt Thâm: "......"
Cả nhà vừa đi vừa nói về sự việc vừa rồi.
Chu Việt Thâm nắm tay líu ríu của con trai, không để ý cậu bé nói gì.
Mà quay đầu hỏi Tư Niệm bên cạnh: "Người vừa nãy là thanh mai trúc mã của em à?"
Chu Việt Thâm vẫn còn để bụng chuyện này.
Tư Niệm có chút đau đầu, nhẹ gật đầu, lại lắc đầu: "Có lẽ thế, nhưng mà đã mười năm chưa gặp, thật sự thì em cũng không nhớ nổi là ai."
Chu Việt Thâm vốn đang cau mày, ngay lập tức giãn ra.
Cả nhà vừa ra đến không xa, mấy người mặc quân trang từ phía sau đi tới.
Một người phụ nữ chăm chú nhìn bóng lưng của Tư Niệm: "Cô ta là vợ hai của Chu đoàn trưởng sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận