Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 413: Phương tâm ngầm hứa (length: 8992)

Tư Niệm: "..."
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, nàng đến cùng vẫn là bị qua mặt thầy giáo, hơn nữa trước đây công ty làm việc chính là cần giao tiếp lâu dài với người nước ngoài.
Cho nên mặc kệ là năng lực phiên dịch khẩu ngữ đều là có thực lực, lúc này để nàng so sánh với một sinh viên năm nhất, không phải Tư Niệm tự tin, mà là nàng thật sự cảm thấy thắng mà không vẻ vang gì, không công bằng với Lục Ngọc.
Đằng này thầy giáo tiếng Anh lại không dễ bị qua mặt, nếu không thì Tư Niệm thật không muốn cơ hội này.
Cho Lục Ngọc còn đỡ rắc rối.
"Tư Niệm, cậu đừng lo lắng, cậu nhất định làm được mà."
Lưu Na Na nhìn vẻ mặt nàng, còn tưởng rằng nàng đang lo mình làm không tốt.
Tư Niệm thở dài một tiếng.
Nàng không phải lo cho mình, nàng chỉ lo cho Lục Ngọc.
Đến lúc đó nàng nếu không được chọn, có khi sẽ kiếm chuyện với mình thì sao?
Quan hệ giữa người thật quá phức tạp.
Nhìn nàng mang tâm sự nặng nề về nhà, hai người nhìn nhau.
"Quả nhiên là vì Lục Ngọc, Tư Niệm cũng không về ký túc xá."
Chương Tuyết nhịn không được nói.
Trước đó Lục Ngọc ở ký túc xá nói Tư Niệm không thích học tập, ai biết Tư Niệm điểm tiếng Anh tối đa còn cao hơn cả nàng.
Về sau mối quan hệ của hai người cũng không hiểu sao lại có chút kỳ lạ.
Lúc này Lục Ngọc đầu tiên là không giúp bọn họ tranh suất giới thiệu, còn ngang nhiên tranh đoạt cơ hội mà thầy giáo cho Tư Niệm.
Rõ ràng là nhắm vào nàng.
Cũng may Tư Niệm tính tốt, chứ đổi lại nàng chắc chắn tức chết.
"Nhưng mà Tư Niệm tỷ cũng lạ, chị ấy giàu có thế, còn làm loại công việc này làm gì, đắc tội với người không nói, còn thêm phiền phức."
Chương Tuyết nghĩ đến việc Tư Niệm buổi sáng ngồi xe, lại không nhịn được nói.
Lưu Na Na bảo cô bớt cằn nhằn đi.
Hai người vừa tan học chuẩn bị về ký túc xá thì gặp người quen.
Vừa thấy là Trần Hạo Nhiên, Lưu Na Na huých nhẹ Chương Tuyết.
Chương Tuyết đỏ mặt, vội vàng sửa lại mái tóc vừa mới làm của mình.
Không ngờ vận may tốt như vậy, cô vừa mới làm tóc thì Trần Hạo Nhiên đã đến tìm mình.
Thật ra Trần Hạo Nhiên và bọn họ không quá thân quen, bọn họ quen biết trên tàu lửa, Trần Hạo Nhiên khi đó thấy có người móc túi của họ, nhắc nhở bọn họ, một đoàn người cũng vì thế mà quen nhau.
Trần Hạo Nhiên ăn mặc thời thượng, tướng mạo tuấn tú, là mẫu bạch diện tiểu sinh được yêu thích nhất.
Nghe nói anh đang đi du lịch, chuẩn bị về kinh để nhập học, tiếp xúc mới biết, tất cả đều là sinh viên nhập học ở Kinh thị.
Thế là liền nói chuyện với nhau.
Trần Hạo Nhiên là người địa phương, quen thuộc mọi thứ xung quanh, lại nhiệt tình giúp đỡ họ.
Chung sống một thời gian, giữa hai người cũng có chút mập mờ.
Dáng vẻ lại đẹp trai, gia cảnh có tiền, hơn nữa còn học chung trường với mình.
Chương Tuyết không có lý do gì mà không rung động.
Lúc này đã sớm thầm thương trộm nhớ.
Chỉ còn thiếu một bước tỏ tình.
Nhưng mà Trần Hạo Nhiên dáng dấp đẹp trai, nữ sinh để ý anh cũng rất nhiều.
Ngay tại buổi tiệc vũ hội kết giao hữu nghị hôm đó, có vài cô gái đến bắt chuyện với anh.
Trong lòng Chương Tuyết vẫn rất hoảng hốt, cho nên lúc này mới sốt sắng đi mua quần áo mới, rồi làm tóc, chính là muốn để bản thân thể hiện mặt tốt nhất trước mặt Trần Hạo Nhiên.
Lúc này thấy anh tìm mình, đương nhiên vô cùng kinh ngạc vui mừng.
"Hạo Nhiên, sao cậu lại ở đây?"
Cô tiến lên chào hỏi, câu "Cậu tìm tớ có việc gì không?" còn chưa kịp nói ra.
Chỉ thấy Trần Hạo Nhiên nhìn quanh, không hề để mắt đến cô, "Ơ, chị Niệm đâu? Không đi cùng mọi người sao?"
Nụ cười của Chương Tuyết cứng đờ, "Tư Niệm?"
Trần Hạo Nhiên nói: "Đúng, cô ấy không đi cùng cậu à?"
"Cô ấy, cô ấy về nhà rồi, cậu tìm cô ấy làm gì?"
Chương Tuyết biết Tư Niệm dáng dấp quá đẹp, chỉ mấy ngày khai giảng thôi đã có không ít người dò hỏi về việc Tư Niệm có đối tượng hay chưa.
Đi đến đâu, mặc kệ nam hay nữ, đều có người nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhưng đám người kia không biết Tư Niệm đã kết hôn, chăm chú nhìn thì không có gì kỳ lạ.
Nhưng Trần Hạo Nhiên là biết đấy nha, vì sao lại quan tâm Tư Niệm như thế?
Trong lòng Chương Tuyết có chút khó chịu.
Trần Hạo Nhiên nói: "Tớ định đưa cô ấy về, không ngờ cô ấy đã đi rồi, ôi, đã vậy thì thôi vậy, vậy tớ đi trước nhé."
Anh phẩy tay, xoay người bước nhanh rời đi.
Sắc mặt của Chương Tuyết càng khó coi hơn.
Đưa, đưa Tư Niệm về nhà?
Vì sao?
Lưu Na Na thấy vẻ mặt khó coi của cô, tuy cũng hơi nghi hoặc, nhưng cô cảm thấy không phải vậy, thế là an ủi: "Có lẽ là có gì đó hiểu lầm chăng, dù sao Tư Niệm cũng kết hôn rồi mà."
"Có gì mà hiểu lầm chứ, tớ coi như đã nhìn ra rồi, Trần Hạo Nhiên nhất định để ý chị ấy, trước đây thì cứ tìm cách bắt chuyện với chị ấy, lần trước vũ hội Tư Niệm đi thì cậu ấy chẳng chơi được chút nào, bây giờ thì lại còn muốn đưa cô ấy về nhà, chẳng có ý gì thì sao cần phải như vậy chứ!" Nói xong, Chương Tuyết tức đến khóc, lau nước mắt chạy lên lầu.
Trần Hạo Nhiên còn chưa biết vì chuyện này, đã khiến cho mối quan hệ vốn dĩ đã không tốt của mấy người trong ký túc xá hoàn toàn sụp đổ.
Hôm qua anh nhận được điện thoại của cha mình nói, bảo anh hỗ trợ chăm sóc Tư Niệm cùng mấy đứa trẻ nhà họ Chu, nói là trước kia tên trộm vào nhà họ ăn trộm đã ra tù, sợ nhân lúc Chu Việt Thâm không ở nhà, sẽ đến gây phiền phức.
Trong lòng Trần Hạo Nhiên cũng rất lo lắng, lúc này vừa tan học đã vội đi tìm người hỏi tình hình.
Không ngờ không gặp được ai.
Anh vừa bước ra thì thấy Tư Niệm đang ở trên xe buýt.
Vội vàng chen lên.
"Chị, chị! Là em."
Tư Niệm nghe thấy giọng quen thuộc, ngẩng đầu, trong đám đông thấy Trần Hạo Nhiên đang bị chen lấn đến mặt mày nhăn nhó.
Trần Hạo Nhiên cố hết sức chen vào, đầu đầy mồ hôi nói: "Ôi, thật là chị già rồi mà sao vẫn còn chịu cái khổ này, chẳng phải chú Chu và cha em làm ăn kiếm được nhiều tiền lắm sao? Sao còn để chị ngồi xe buýt về nhà thế, cũng quá không biết thương hoa tiếc ngọc rồi đấy."
"Quả nhiên là người lớn tuổi hay vậy, thích xinh đẹp nhưng không nỡ dùng tiền, xe cũng chẳng chịu mua cho chị một chiếc."
Anh đang chê trách Chu Việt Thâm.
Tuy Chu Việt Thâm cũng chỉ khoảng ba mươi mốt ba mươi hai tuổi, nhưng đối với Trần Hạo Nhiên thì là người cùng thời với cha mình, mà lại còn xưng huynh gọi đệ nữa, thì đúng là người thời trước.
Đằng này Tư Niệm là bạn học của mình lại còn gả cho người cùng thế hệ với cha mình.
Hoàn toàn là trâu già gặm cỏ non.
Hơn nữa còn để cô con gái đi xe buýt, thật là quá đáng.
Tư Niệm nghe thế, cười nói: "Tiền của chú Chu đều ở chỗ tôi rồi, lấy đâu ra mà mua xe, với lại từ đây đến đó chỉ có hai trạm, lái xe lại càng phiền, ngược lại là cậu đó, sau này nhớ gọi tôi là dì, không thì tôi sẽ mách với ba cậu."
Trần Hạo Nhiên một mặt bị sét đánh: "Chị, em là vì tốt cho chị thôi mà, sao chị lại trách em vậy? Gọi dì nghe khó chịu lắm đấy, trông như già thêm không hả?"
Tư Niệm cười nói: "Tôi không ngại cậu làm đàn em của tôi."
Trần Hạo Nhiên bĩu môi, coi như hiểu ra rồi, Tư Niệm chính là muốn chiếm lợi thế của mình.
Chẳng lẽ là vì mình vừa nói chú Chu không tốt, nên đã đắc tội với chị ta?
Thật là một người phụ nữ nhỏ nhen.
"Mà này, cậu đây là muốn đi đâu vậy?" Tư Niệm không xoắn xuýt vấn đề vừa rồi nữa, hỏi anh.
"Còn không phải cha em, nói là chú Chu và ông ấy đi ra ngoài rồi, chú Chu không yên tâm về chị và mấy đứa bé, bảo em giúp chăm sóc chút, em đang định qua xem thế nào."
Tư Niệm gật nhẹ đầu: "Làm phiền cậu rồi, nhưng chúng tôi không sao."
"Không sao cũng không thể lơ là, em nghe nói lần trước cái tên trộm đột nhập nhà chị đã ra tù rồi, cha em làm việc có lỗi, bán ngôi nhà này cho nhà chị, lúc này em làm con trai, đương nhiên phải bù đắp."
"Chị yên tâm, em sẽ giúp chị dạy dỗ tên trộm đó, để hắn về sau không dám leo tường nhà chị nữa."
"Tuyệt đối em không có ý đến nhà chị ăn trực đâu, chị cứ yên tâm."
Hai người vừa nói chuyện, xe tới.
Vừa xuống xe không bao lâu, bọn họ lại gặp được Vương Nhị Cẩu.
Thật trùng hợp tên kia đang leo tường.
"Hay cho tên trộm kia, dám leo tường ngay trước mặt tao!"
Trần Hạo Nhiên lập tức xông lên, thuần thục túm lấy Vương Nhị Cẩu từ trên tường kéo xuống.
"Ối!" Vương Nhị Cẩu giật mình kêu lên, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Trần Hạo Nhiên giáng một cú đấm như hạt đậu.
Tư Niệm thu ánh mắt từ trên tường lại, ngăn cản nói: "Chờ đã Trần Hạo Nhiên, đây không phải nhà tôi."
Trần Hạo Nhiên dừng tay, ngẩng đầu nhìn lên, giật mình.
Chỉ thấy trên cánh cửa gỗ sơn đỏ đã cũ nát dán một tờ giấy niêm phong đã rách nát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận