Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 234: Hàng xóm (length: 7751)

Lý Giai Giai hung hăng dậm chân.
Được rồi, dù sao liền ở cái chỗ chết tiệt này, hơn nữa cách quân đội đại viện cũng xa, nàng vốn một trăm cái lo lắng thả chín mươi chín cái.
Lưu Đông Đông nghe nói như thế, cũng không hiểu nhẹ nhàng thở ra.
Không biết vì cái gì, nàng liền có một loại không muốn Tư Niệm trôi qua tốt hơn chính mình ý nghĩ.
Tư Niệm bị đưa đến nông thôn, mà chính mình cái này từ nông thôn lại dựa vào sức một mình đi tới trong thành đặt chân.
Lưu Đông Đông trong lòng kỳ thật cũng có chút cảm giác ưu việt.
Tựa như mình không chỉ như thế cảm giác ưu việt.
Lúc này nhìn nơi này xác thực rất cũ, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù nói bên này náo nhiệt chứ, nhưng còn kém rất rất xa khu vực mới xa hoa.
Bất quá những phòng ốc này ngược lại là xây rất tốt, khó trách Lý Giai Giai sẽ nói trước kia kẻ có tiền đều ở nơi này.
"Đi thôi, mặc kệ nàng, chúng ta nhanh đi về đợi lát nữa Phó Dương ca đều tan làm."
Nghĩ đến mình còn muốn cho Phó Dương đưa cơm, Lý Giai Giai cũng không lo được Tư Niệm, bận bịu đẩy Lưu Đông Đông đi.
Lưu Đông Đông vốn còn muốn đi theo vào nhìn xem, gặp nàng dạng này, cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể rời đi.
. . .
Tư Niệm về đến nhà, tiến vào phòng bếp.
Phòng này đã cũ kỹ, phòng bếp vẫn là bếp lò đời cũ, phía trên khảm nạm một cái nồi sắt lớn.
Bất quá bây giờ trong thành đốt củi không nhiều, cơ bản đều là đốt than đá dùng điện.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.
Một bên còn đặt không ít củi khô, chắc là Chu Việt Thâm tìm người đưa tới.
Tư Niệm nhóm lửa nấu cơm, những việc này nàng làm đã quen, mấy phút liền xong.
Nhà bếp có ống khói, khói sẽ không ở trong phòng bay ra.
Chẳng mấy chốc, căn nhà vắng lạnh rất nhiều năm liền bốc lên khói bếp lượn lờ.
Tư Niệm đem mua về tôm cá cua rửa ráy sạch sẽ, mấy đứa bé chưa ăn qua con cua, hôm nay cứ nhìn chằm chằm vào.
Tư Niệm liền mua một chút.
Đừng nói, không phải thành phố duyên hải, thứ này lúc này đắt kinh khủng.
Bất quá đắt mấy cũng là ăn, về ăn uống, Tư Niệm xưa nay sẽ không để bản thân thiệt thòi.
Vừa vặn mấy đứa bé cũng chưa được thưởng thức.
Nàng cũng thèm tôm, thế là mua không ít.
Dự định làm hấp cua, tỏi rang tôm, và nấu canh cá.
Canh cá bổ sung protein rất dinh dưỡng.
Vừa vặn hôm nay là ngày đầu tiên chuyển đến, nàng định làm thật chỉn chu, khao một chút ông chú vất vả.
Nghĩ đến Chu Việt Thâm, khóe môi Tư Niệm không khỏi nhếch lên nụ cười dịu dàng.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm đã từ trong nhà bay ra.
Nhà bên cạnh ghé lên lầu hai nhìn, chó lớn trẻ con đều thèm nhỏ nước miếng, mũi hít hít, đưa cái đầu nhỏ cố nhìn nhà Tư Niệm, "Thơm quá, cái gì mà thơm thế, thơm quá đi!"
. .
Tư Niệm vừa cho gạo vào nồi đồ xong, cửa lớn đã có người gõ.
Nàng đi ra, thấy một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi dắt một đứa trẻ đứng trước cửa nhà mình.
Đứa bé kia mắt chớp chớp nhìn vào nhà nàng.
Cảnh tượng này, thật khiến Tư Niệm hơi ngẩn người.
Giờ phút này, nàng như thể trở lại hồi đầu tiên về nhà Chu Việt Thâm.
Khi đó, Trương thẩm cũng dắt Thạch Đầu đứng ở cổng thế này, nhóc con cũng ánh mắt mong chờ này.
Quả nhiên cùng một thế giới, cùng một đứa trẻ.
Bất quá khác là, hai người trước mắt ăn mặc không bình thường, người phụ nữ mặc một bộ áo lụa màu tối, tuy hơi đứng tuổi, nhưng nhìn là biết lụa là gấm vóc.
Tóc cũng vấn rất gọn gàng, còn cài một trâm ngọc đơn giản.
Trên mặt có vết tích thời gian, nhưng da dẻ trắng nõn, được dưỡng tốt, tinh thần sáng láng, đúng là phú bà chân chính trong truyền thuyết.
Cậu nhóc thì không cần nói, một bộ đồ thể thao xanh dương, cái logo đó là hàng xa xỉ phẩm thời này.
Cậu trai tầm tuổi con trai út nhà nàng, tướng mạo rất thanh tú đẹp mắt.
Tư Niệm quan sát đối phương, đối phương cũng đang đánh giá nàng.
Nàng đi mở cửa, lễ phép chào hỏi: "Chào cô, xin hỏi là?"
"Chào cô, tôi là nhà bên cạnh, thấy hôm nay các cô chuyển tới nên muốn sang chào hỏi. À, nhà tôi họ Tưởng, cô cứ gọi tôi Tưởng thím hoặc cô cũng được, đây là cháu tôi, Tưởng Cứu."
Đối phương cũng rất lễ phép đáp lời.
Giọng nói nghe vào ôn hòa rộng rãi.
Tư Niệm chớp chớp mắt: "Thì ra là hàng xóm ạ, ngại quá, nhà tôi hôm nay mới chuyển đến, chưa kịp sang chào mọi người."
"Tưởng thím khỏe, cháu là Tư Niệm."
Tưởng thím nghi ngờ hỏi: "Tư? Không phải người nhà họ Vương à?"
Nhà họ Vương chuyển đi đã bốn năm năm, căn nhà này luôn bỏ không không ai ở.
Lúc này bỗng nhiên có người chuyển vào, bà còn tưởng người nhà họ Vương.
Không ngờ lại là họ Tư.
Tư Niệm giải thích: "Căn nhà này nhà cháu mua, không phải người nhà họ Vương ạ."
Tưởng thím bừng tỉnh: "À, thảo nào."
"Chị ơi chị khỏe, nhà chị thơm quá, nhà chị còn có chó lớn." Cậu nhóc thấy hai người mải nói chuyện, không ai chú ý mình, liền bỏ tay bà ra, bước lên hai bước, ngẩng đầu hô.
Tư Niệm hơi giật mình, rồi cười nói: "Chào cháu, nhóc con! Đây là Đại Hoàng nhà cô."
Nghe thấy tiếng ồn ào con trai út chạy đến, cậu ta liền thấy có một cậu bé tầm tuổi mình chắp tay sau lưng ngoan ngoãn đứng nói chuyện trước mặt mẹ mình.
Con trai út tròn mắt.
Nó nhớ thằng bé này, nhà hàng xóm.
"A! Là mày!"
"A! Là mày!"
Hai người đồng thanh chỉ vào đối phương.
"Bà ơi, con muốn chơi với bạn ấy!" Còn chưa đợi bà đồng ý, cậu nhóc đã chạy đến chỗ con trai út.
Vừa tự coi mình là người lịch sự chìa tay, "Chào bạn, tớ là Tưởng Cứu."
Khiến Chu Trạch Hàn hơi đơ, "Giảng Cứu?"
"Không phải, là Tưởng, chữ j trong từ 'cứu mạng'."
"Ha ha ha, tên mày lạ thật đó, không như tao, tao có hai tên, còn một tên ở nhà nữa, thêm vào tao có ba tên, tao là người nhiều tên nhất làng!"
Con trai út suýt vênh cả mũi.
Tư Niệm: ". . ."
Nàng ngượng ngùng nhìn sang phía kia nói: "Xin lỗi Tưởng thím, con nhà cháu còn nhỏ, để cháu về dạy bảo lại."
Tưởng thím cười: "Ha ha, không sao đâu, trẻ con mà."
Tưởng Cứu tròn xoe mắt nhìn: "Thật à? Sao mày có nhiều tên thế?"
Con trai út khựng lại, nó cũng không biết, nhưng mà ở trước mặt người hâm mộ mình, nó tất nhiên nói: "Chắc là do tao giỏi đó."
"Tao là người chạy nhanh nhất lớp."
Tư Niệm: ". . . . ."
Chu Trạch Hàn vẫn đang tự nói: "Mày sau này cứ gọi tao là con trai út là được rồi, bố mẹ tao toàn gọi tao thế."
"Tất nhiên tao không phải là con trai lớn là vì tao có một anh trai, anh ấy lớn hơn tao, chứ không thì tao mới là con lớn đó."
Cậu bạn Tưởng Cứu càng ngưỡng mộ: "Oa, mày sướng thật, có cả anh trai. Không như tao, chỉ có em trai."
Chu Trạch Hàn: ". . . . ."
Có ý nói mỉa đó nhé, cám ơn.
Nó bận nói sang chuyện khác, vừa mở được cái đài, hận không thể đem cả chuyện hồi trong bụng kể ra.
Nghe chuyện ba tên tồn tại, cậu bạn Tưởng Cứu chạy về chỗ bà mình thông báo: "Bà, sau này bà đừng gọi cháu là Tiểu Cứu."
Bà véo véo má cháu, "Vậy bà gọi cháu là gì?"
Cậu nhóc Tưởng Cứu ưỡn ngực mứt, mũi hếch lên trời: "Gọi cháu là con trai ba!"
. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận