Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 51: Che chở nàng (length: 7835)

"Hồ ly tinh chính là từ để chỉ người xinh đẹp đó, dạo này mà không xinh đẹp thì sao ai thèm chửi là hồ ly tinh? Cũng như kiểu người như ngài đây, chắc cả đời này cũng chẳng ai thèm mắng cho một câu hồ ly tinh đâu, thật đáng thương. Nhưng mà không sao, kiếp sau cố gắng đầu thai xinh đẹp lên chút là được, đời này không có cơ hội thì không có nghĩa là kiếp sau cũng vậy."
Nàng nói xong, nhìn Lưu lão thái từ trên xuống dưới một lượt, lập tức nhăn mặt ghét bỏ, làm ra vẻ mặt kiểu "thật là xấu xí, nhưng mà xấu cũng không phải lỗi của ngươi".
"Không biết xấu hổ, thật là không biết xấu hổ!" Lưu lão thái tức muốn nổ tung, chỉ tay vào mặt nàng, ngươi ngươi ngươi ngươi mãi mà không nói nên câu.
Đáy mắt Chu Việt Thâm thoáng hiện ý cười, nhưng vẻ mặt vẫn thâm trầm, "Ta không biết, chuyện nhà Chu gia từ khi nào mà đến lượt người Lưu gia để ý tới vậy?"
Lưu lão thái đỏ mặt tía tai: "Ta, ta không có ý đó."
"Vậy ý của ngươi là gì?" Chu Việt Thâm hỏi.
"Ta, ý của ta là... " Lưu lão thái cuống cuồng kiếm cớ, chợt mới nhớ ra mục đích mình tới đây, bà ta bị con nhỏ tiện nhân này chọc giận đến quên béng cả việc.
Bây giờ mới lấy lại chút khí thế, bà ta trợn mắt nhìn Tư Niệm, chỉ tay vào mặt mắng: "Chính là nó cố ý hãm hại Lưu thẩm của ngươi, chẳng lẽ Tiểu Chu ngươi lại nhẫn tâm để Lưu thẩm chịu oan như vậy sao!"
Đáy mắt Chu Việt Thâm lóe lên tia giễu cợt: "Hãm hại? Thế mấy thứ rơi ra từ trên người bà ta là của ai?"
Lưu lão thái lúc này lên giọng hùng hồn nói: "Chắc chắn cũng là nó vu oan thôi, không chừng là nó lén nhét vào túi của Lưu thẩm nhà ngươi, còn cố ý thả chó đuổi theo, tạo thành cái cảnh tượng giả là có người trộm đồ, chính là muốn phá hỏng mối quan hệ giữa Chu gia và Lưu gia chúng ta."
"Hơn nữa Lưu thẩm của ngươi từ nhỏ đã chứng kiến các ngươi lớn lên, lại biết nhau mấy chục năm, sao có thể lại hẹp hòi đi trộm đồ nhà Chu gia chứ? Nhất định là có kẻ cố ý vu khống rồi!"
Vừa nói bà ta vừa cố tình liếc Tư Niệm.
"Được." Chu Việt Thâm gật đầu, quay sang hỏi Chu Việt Hàn đang đứng nhìn lén: "Nhị tiểu tử, lúc đó con và ca ca ở nhà, kể rõ mọi chuyện xem thế nào?"
Chu Việt Hàn rụt cổ, sợ hãi liếc hai người già, sau đó lấy hết dũng khí nói: "Lưu nãi nãi lừa con là có đồ ăn ngon, con mới cho bà ấy vào, rồi sau đó bà ấy đi vào phòng của mẹ kế, còn vu oan cho con với ca ca là trộm đồ, nhưng bọn con không có trộm mà... "
Lưu lão thái lập tức nghẹn họng, ấp úng hỏi: "Trẻ, trẻ con nói có thể tin được sao?"
Chu Việt Thâm cười khẩy: "Ta không tin người nhà, lẽ nào lại đi tin người ngoài các ngươi sao?"
"Nếu như bà ta không ăn trộm đồ thì sao lại phải chạy?"
Lưu lão thái bị chặn họng không nói nên lời.
"Cái này, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó ở trong đó, Lưu thẩm của ngươi không phải là người như thế."
"Bà ta là người thế nào, có lẽ các ngươi còn rõ hơn ta." Chu Việt Thâm nói.
"Trước đây mỗi tháng ta đưa cho bà ta tiền mua thức ăn, cộng thêm tiền công hết thảy năm mươi đồng, rốt cuộc đều vào túi ai, cần phải tính toán sổ sách kỹ đây?"
Chu Việt Thâm không phải là người ngốc, sau khi Tư Niệm về, hai đứa con mắt thường có thể thấy rõ là béo lên.
Mà hắn mỗi tháng đưa cho Lưu thẩm nhiều tiền như thế, hai đứa con lại gầy như khỉ.
Tuy biết là người này có thể tham lam chút, nhưng chỉ cần con cái được nuôi tốt, hắn cũng nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng mà cái Lưu thẩm này rõ ràng là không phải chỉ có một chút lòng tham thôi.
Hai người nghe xong thì lập tức trừng to mắt: "Cái gì? Năm mươi? Không phải bốn mươi?"
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc này của hai người, rõ ràng là không biết Lưu thẩm còn giấu cả tiền riêng.
Lúc này thì hai người mới kịp phản ứng, lập tức mặt mày đen sịt.
Được lắm, cái mụ già này, lại dám giấu tiền riêng, nhất định là lại mang về phụ cấp cho cái nhà mẹ đẻ nghèo rớt mùng tơi của ả ta rồi!
Mỗi tháng mười đồng, mười hai tháng liền hơn một trăm rồi chứ!
Chỉ nghĩ tới đó Lưu lão thái đã thấy đau như cắt ruột gan.
Bây giờ chỉ hận không thể chạy ngay đến trước mặt con dâu, cho ả một bạt tai.
Đồ ăn cây táo, rào cây sung, lão già đáng chết.
Tuy là rất tức giận, nhưng vì tương lai của cháu trai, hai người vốn dĩ không muốn thừa nhận là con dâu mình sai, hơn nữa bọn họ cũng không cho là Tư Niệm là người tốt đẹp gì.
Dù sao từ sau khi có Tư Niệm, bọn họ đến bốn mươi đồng cũng không có mà cầm.
Giờ muốn ép Chu gia mau chóng rút đơn kiện, thả người về mới được.
Lúc này hai người cũng không còn mạnh miệng nữa, chuyển sang giọng cầu khẩn ủy khuất.
"Tiểu Chu à, chắc chắn là thím của cháu cũng không có cố ý, cháu coi như nể mặt hai ông bà già này đi, bỏ qua cho bà ta lần này đi, dù sao cũng là người nhà, làm gì mà phải ầm ĩ đến mất mặt thế này."
"Lưu gia gia Lưu nãi nãi, bất kể chuyện này bà ta có cố ý hay không, sai là sai, xin lỗi mà có ích thì còn cần công an đến làm gì?"
Lần này bà ta đẩy Tư Niệm, vậy lần sau thì sao?
Gây thương tích không nghiêm trọng là có thể tha thứ sao?
Vẻ mặt Chu Việt Thâm lạnh lùng đến cực điểm, hoàn toàn không chút lay động bởi lời của hai người già, Tư Niệm nghĩ bụng, tốt lắm, người đàn ông này khác hẳn mấy gã đàn ông chỉ vì sĩ diện mà thỏa hiệp.
Ít nhất hắn cũng không dễ bị thuyết phục như vậy.
Cũng không biết cái gia đình này lấy đâu ra tự tin, dựa vào cái việc là thân thích mà làm như chuyện đương nhiên.
Chẳng lẽ bọn họ không biết, báo cảnh hoàn toàn là do Chu Việt Thâm quyết định sao?
Tư Niệm vốn còn chưa nghĩ tới sẽ báo cảnh, dù sao ở cái thôn quê hẻo lánh này, chuyện trộm cắp xảy ra rất nhiều, công an thật sự không chắc sẽ quản, thật là rắc rối.
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho Lưu thẩm.
Nhưng mà nàng vẫn đánh giá thấp độ dày mặt của hai người này.
Vốn dĩ cho rằng Chu Việt Thâm đã nói vậy thì hai người này sẽ bỏ cuộc, nhưng hai người lại tiếp tục trút ánh mắt oán hận lên người Tư Niệm.
"Ngươi thật sự muốn vì một người đàn bà mới quen biết mấy ngày mà trở mặt với Lưu gia chúng ta sao?"
Tư Niệm: "..." Nhà các người ghê gớm lắm hả?
Chu Việt Thâm lạnh giọng nói: "Ta tại sao lại phải vì người ngoài mà làm oan cho vợ mình, hai vị có thể cho ta lý do không?"
Lời này vừa nói ra, cảm tình của Tư Niệm trong nháy mắt tăng vọt!
Thật muốn vỗ tay, quá tuyệt!
Mặt hai người già tái mét.
"Ngươi, các ngươi..." Tay hai người run rẩy chỉ vào Chu Việt Thâm và Tư Niệm, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Chu Việt Thâm đưa tay ôm hờ vai Tư Niệm, che chở cô vòng qua hai người, "Chuyện này bên cục công an sẽ giải quyết, muốn giải quyết thì đến cục công an chứ đừng đến đây."
Nói xong, hai người cũng không quay đầu lại mà vào thẳng cổng nhà Chu gia.
Hai người còn định đi theo vào, nhưng nhìn thấy con chó cao lớn hơn người đứng ở bên trong trừng mắt nhìn bọn họ, lập tức chân run lên, vội vàng lùi ra ngoài.
Thấy người không thèm để ý đến bọn họ, hai người già cuống cuồng.
"Thế này thì phải làm sao đây, Tiểu Chu bị con Tư Niệm đó làm cho mê muội cả rồi!" Lưu lão thái hốt hoảng nói.
Lưu lão đầu rít hai hơi thuốc lào, mặt mày âm u: "Ta nhớ là, con nhỏ Trương Thiến ở xóm bên cạnh với Chu Đình Đình thân nhau lắm mà, giờ còn liên lạc không?"
Chu Đình Đình là em gái của Chu Việt Thâm.
Từ sau khi lên thành phố thì chẳng bao giờ quay về nữa.
Còn Trương Thiến là cháu gái của em gái Lưu lão thái, trước kia thường đến tìm Chu Đình Đình chơi.
"Đúng, ta đi bảo Trương Thiến gọi điện thoại cho Đình Đình, bảo nó giúp đỡ, phải dạy cho cái con hồ ly này một bài học... Đồ tiện nhân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận