Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 144: Trợ giúp (length: 15610)

Trương Thiến sửng sốt, vô ý thức hỏi: "Cái gì?"
"Chu tẩu tử đúng là tìm ta mua bánh đậu xanh, cũng cầm tiền, nhưng là trên tay nàng chỉ có một tờ nhàu nát năm hào tiền, ta còn là lần đầu nghe nói, năm hào tiền có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ."
Tư Niệm nói xong, xung quanh im lặng.
Trương Thiến há hốc miệng, nàng lúc đó chỉ thấy Chu Vân đưa tiền, nhưng là không nhìn thấy bao nhiêu.
Chu Vân cũng ngây người, ngạc nhiên nhìn nàng.
Tư Niệm liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Ta thấy Chu tẩu tử không dễ dàng, lại nghĩ đến hôm cưới đã hết lòng giúp nhà ta làm việc, cho nên mới cho nàng không ít, tạo thành mọi người cho rằng nàng tự mình bỏ tiền mua nhiều bánh ngọt như vậy ảo giác.
Kỳ thực bánh ngọt ta không lấy tiền, không những không lấy tiền, ta còn định để Chu đại tẩu hỗ trợ mua cho ta đậu xanh, làm chút bánh đậu xanh buôn bán nhỏ, cho nên những tiền kia trên tay Chu đại tẩu là tiền ta dùng để mua đậu xanh, chỉ là vì ta không có để nàng nói cho người khác biết, nàng mới nói dối, để các ngươi hiểu lầm nàng lén lút tích cóp tiền, đúng không Chu đại tẩu."
Chu đại tẩu còn chưa kịp phản ứng, cả người đều có chút mông lung.
Đến khi Tư Niệm nháy mắt với nàng, nàng mới bừng tỉnh, biết Tư Niệm đây là đang giúp mình.
Nếu theo lời Tư Niệm nói, bà bà đã không có bằng chứng mình giấu tiền, cũng không thể đuổi mình đi, bắt mình và trượng phu ly hôn.
Chỉ là Chu Vân không ngờ, Tư Niệm lại có thể giúp mình như vậy.
Nàng tiếp xúc với Tư Niệm không nhiều, chỉ biết nàng là thiên tài trước khi mình kết hôn.
Vì ít nói, số lần nói chuyện với Tư Niệm có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nếu không phải thương đứa bé, nàng muốn đi mua cho con bé ít bánh đậu xanh, cũng không thể nào có tiếp xúc.
Không ngờ nàng lại giúp mình nói dối.
Trong khoảnh khắc, Chu tẩu tử cũng hơi đỏ hoe mắt, cảm kích nhìn nàng, gật đầu nhẹ, "Đúng, đó là tiền của Tư Niệm muội tử..."
Người xung quanh không ngờ lại là như thế, đều có chút kinh ngạc.
Nhưng lời Tư Niệm nói cũng không phải không có lý, hôm cưới của nàng, đa số người ở đây đều đến.
Không ít người đều đã ăn bánh đậu xanh của Tư Niệm, rất nhiều người còn khen nàng khéo tay.
Nhà họ Chu lại là nhà có tiền nhất trong thôn, thái độ của Chu Việt Thâm với Tư Niệm, khiến mọi người đánh giá Tư Niệm hơn một chút, ai cũng muốn tạo mối quan hệ với nàng.
Lúc này Tư Niệm nói lời này, tự nhiên là không ai nghi ngờ.
Nhưng Trương Thiến không tin, vì lúc đó nàng căn bản không thấy Tư Niệm đưa tiền cho Chu Vân, rõ ràng là nói dối!
Lúc này nàng lên tiếng: "Ngươi nói láo, số tiền này rõ ràng là đại tẩu ta tư cất, vừa nãy nàng còn nói là tiền nàng thêu thùa may vá có được đâu! Nếu là ngươi cho nàng, vì sao nàng không nói? Tẩu tử, chị quá đáng rồi, không muốn đưa tiền thì đừng cho, có cần phải liên kết với người ngoài lừa chúng tôi không, chúng tôi đâu phải đồ ngốc!"
Vốn có chút do dự, Trương thị nghe vậy, sắc mặt lập tức khó coi.
Nhìn Tư Niệm ánh mắt cũng không thân thiện.
Người thành phố gả vào thôn của họ, vốn dĩ đã có chút bàn tán.
Tuy mọi người đều khen ngợi, nhưng Trương thị cảm thấy, đây đều là bọn người nịnh bợ, muốn lấy lòng người nhà họ Chu, nên mới giả tạo như vậy.
Nàng chẳng hề nể nang, nhà mình không nghèo đến không có thịt ăn, không cần vì một chút thịt mà đi lấy lòng một đứa trẻ.
Lúc này còn xen vào chuyện nhà mình, lại càng chán ghét.
Tư Niệm nhún vai, không để ý ánh mắt nghi ngờ của hai người, nhẹ nhàng nói: "Ta không nói đương nhiên là vì ta mới bắt đầu thôi mà, buôn bán còn chưa bắt đầu, ta đâu cần đi rao giảng khắp nơi, nếu như ta làm không xong, chẳng phải là rất mất mặt, cho nên để tránh chuyện xấu hổ như vậy, ta mới bảo Chu tẩu tử đừng nói cho ai, không ngờ lại gây phiền phức như vậy cho nàng."
"Ngươi với đại tẩu ta căn bản không quen, lời này ai tin ngươi!"
Tư Niệm cười: "Ngươi tin hay không là việc của ngươi, ta có biết ngươi đâu, ta quản ngươi tin hay không? Ta sao phải quan tâm đến ý kiến của người ngoài như ngươi?"
Trương Thiến nghe vậy, tức đến mặt xanh mét.
Người xung quanh thấy Tư Niệm ăn nói có lý, không chút hoang mang, cơ bản đều tin.
Trương thị lại không cam tâm cứ như vậy, chút tiền ấy dù không nhiều, nhưng cũng là tiền, làm gì có chuyện đến tay lại đưa ra, lúc này lên tiếng: "Nói hay lắm, ngươi với Chu Vân có quen biết đâu, sao lại tìm đến nàng? Nhà ta cũng không có nhiều đậu xanh như vậy!"
"Ta với Chu tẩu tử chưa quen, chỉ là thấy nàng làm việc rất nhiệt tình khi đến giúp nhà ta, nên mới nhớ, mà thấy nàng thích bánh đậu xanh của ta, không tránh khỏi có ý tưởng buôn bán bánh đậu xanh, đúng lúc tẩu tử nói nhà mẹ đẻ nàng có đậu xanh, nên ta mới nhờ nàng giúp, nhờ người giúp mua chút đậu xanh, chẳng lẽ là chuyện gì đó trái với lương tâm sao?"
Tư Niệm thở dài: "Ta mới đến, thực ra với mọi người chưa quen, là Chu tẩu tử chủ động giúp ta, nên ta mới nghĩ đến nhờ nàng giúp, còn dự định sau này mời nàng cùng làm bánh đậu xanh để bán, không ngờ thím lại nghĩ về ta như vậy, vậy thì sau này ta không dám nữa."
Lời nàng chân tình tha thiết, lại khiến mọi người bắt đầu ngại ngùng.
Tư Niệm đến đây một thời gian, nhưng mới kết hôn, cũng từ hôm cưới mọi người mới bắt đầu biết đến con người này.
Trước đây đã nghe nói nàng nấu ăn ngon, người đi qua cổng nhà họ Chu đều phải dừng lại ngửi rồi mới đi.
Người ở trại chăn nuôi cũng hết lời khen ngợi nàng thay đổi món cho Chu lão đại ăn ngon.
Ai nấy cũng đều ghen tị.
Không ngờ Tư Niệm tốt như vậy, chỉ vì Chu Vân giúp, liền nghĩ mang theo nàng cùng làm ăn.
Điều này cũng có thể giải thích vì sao Trương Thiến thấy Chu Vân đưa tiền cho nhà mẹ đẻ.
Hai mẹ con Trương Thiến bị nghẹn lời.
Các nàng không tin.
Nhưng lời Tư Niệm nói có lý lẽ, không thể phản bác.
"Tư Niệm muội tử, ngươi định dạy Chu muội tử làm bánh đậu xanh à, có thể dạy cả ta không, con nhà ta thích ăn bánh đậu xanh nhà ngươi lắm, ta cũng muốn tự mình làm thử."
"Đúng đó đúng đó, ai cũng bảo ngươi nấu ăn ngon, chúng ta cũng muốn học theo ngươi."
"Ngươi cần đậu xanh không, nhà ta có, ta bán rẻ cho ngươi."
Mọi người xung quanh hoàn toàn bị hấp dẫn bởi chuyện Tư Niệm muốn dạy làm bánh đậu xanh.
Không chỉ vì ngon, mà học xong còn có thể làm chút chuyện buôn bán, ai mà không muốn kiếm tiền.
Ai cũng ghen tị với việc Chu Vân có cơ hội này, lại thấy nhà họ Trương quá ngốc, cơ hội tốt vậy mà không biết nắm bắt, đừng nói đến làm bánh đậu xanh, có thể tạo mối quan hệ với Tư Niệm, sau này mua thịt cũng có thể rẻ hơn chút.
Vốn tưởng Tư Niệm chắc sẽ không vui, ai ngờ nàng lại cười: "Muốn học đương nhiên có thể."
Dù sao nàng cũng đâu dựa vào cái này mà sống, dùng cách này tạo quan hệ với mọi người cũng không mất mát gì, làm bánh đậu xanh nói thì đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể làm.
Mọi người lập tức phấn khích.
"Muội tử hào phóng! Không như ai kia."
"Nhà ta có nhiều đậu xanh, ta cho ngươi, không cần tiền."
"Đúng đó, làm xong ta trả học phí cho ngươi, ta không thể chiếm tiện nghi của ngươi."
Mâu thuẫn nhà họ Trương cứ vậy mà hóa giải.
Nhìn Tư Niệm được vây quanh, ai nấy cũng đều muốn có cơ hội này, Trương thị lập tức hối hận.
Nàng không ngờ lại thành ra như thế, cái bánh đậu xanh kia, con gái đưa cho mấy cái, lúc đó ăn thử đã thấy rất ngon, nên mới nghĩ con dâu tiêu nhiều tiền vậy, đặc biệt tức giận.
Đồ ăn ngon như vậy, nếu thật sự có thể học được, sau này lên trấn buôn bán gì đó, cũng rất có lợi.
Chỉ không ngờ cơ hội tốt như vậy lại không còn.
Trương thị tuy không muốn lấy lòng nhà họ Chu, nhưng miếng thịt đến miệng rồi lại vuột mất, sao không đau lòng.
Lúc này liền không nhịn được nói: "Tiểu Chu này, ta cũng không phải trách con đâu, chỉ là chuyện này nhà lão Tam không nói với ta, ta cái gì cũng không biết nên mới hiểu lầm, con đừng vì ta mà làm hỏng quan hệ của bọn trẻ, ta vẫn rất muốn các con chơi với nhau, đúng đó, hôm đó còn là ta bảo Tiểu Vân nhà ta đến giúp nhà con đây này."
Mọi người xung quanh nghe vậy, lập tức mắng lớn là vô sỉ.
Trương thị chắc chắn lo Tư Niệm không dạy nhà mình, nên mới đổi thái độ.
Vừa nãy còn ở đây mỉa mai, trách móc.
Tư Niệm nghe vậy, không những không trách mà còn rất hòa nhã: "Thím nghĩ nhiều rồi, sao con lại trách Chu tẩu tử chuyện như vậy, vì con mà nàng đã phải chịu quá nhiều, con còn cảm kích không hết."
Ngay lúc Trương thị đang lúng túng, Tư Niệm lại nói: "Cũng tại con, để Chu tẩu tử giấu diếm, nên mới khiến các thím hiểu lầm, không liên quan đến các thím, đều là lỗi của con."
Lời nói lấy ân báo oán này khiến mọi người không khỏi bội phục.
Ai nấy cũng giơ ngón tay cái lên khen, "Thật là đứa bé ngoan!"
"Đúng vậy, ta nói cô Trương đó, Tiểu Vân nhà người ta lớn ngần này rồi, có chút chuyện riêng tư không phải bình thường sao, mua chút đậu xanh thôi cũng nghĩ nhiều vậy, còn đòi ly hôn, thật đúng là chuyện bé xé ra to."
"Cũng may có Niệm Niệm đến đây, không thì có phải đã có chuyện gì rồi không, còn phải trách oan cho nó."
"Còn không phải sao, bây giờ trên tay ai mà chẳng có mấy đồng, ngạc nhiên thật."
Mọi người xúm vào giúp Tư Niệm nói chuyện.
Trương thị cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời chưa kịp phản ứng.
Bị mọi người nói như vậy, nàng ta lại cho là mình thật sự sai rồi, nửa ngày không thốt nên lời.
Chu Vân trố mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Ngày trước quan hệ mọi người cũng không tệ, nhưng bình thường cứ hễ phát sinh mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, ai nấy đều chẳng buồn xen vào chuyện người khác, chỉ thích xem kịch, có quá lắm thì cũng chỉ khuyên nàng nhịn một chút.
Cho nên Chu Vân bình thường vốn không dám phản bác.
Ai ngờ được, bản thân không tài nào thoát khỏi khốn cảnh, Tư Niệm chỉ vài ba câu, đã khiến tất cả mọi người đứng về phía nàng ta, còn giúp nàng ta nói chuyện, dạy dỗ ngược lại cả bà bà.
Trương thị vốn là kẻ thấy mạnh thì sợ, bình thường cũng chỉ dám hoành hành ở nhà, lúc này bị nhiều người như vậy dạy dỗ, cũng có chút sợ, sợ mất mặt, lại sợ chuyện này truyền đi Trương gia cũng ê chề theo.
Một câu cũng nghẹn ứ không nói ra được.
Trương Thiến đứng một bên, tức giận đến dậm chân!
Nàng ta hiểu rõ hơn ai hết, chuyện này khẳng định không phải như vậy.
Nàng ta với Chu Đình Đình quan hệ tốt, trước đó hai người có gọi điện thoại, Chu Đình Đình vẫn luôn nói Tư Niệm là người đàn bà tâm cơ thâm độc, vô cùng nham hiểm!
Trước đó nàng ta còn chưa tin lắm.
Nhưng lúc này, nàng ta tin rồi!
Vốn dĩ còn định cầm được tiền từ tay Chu Vân, mua cho mình bộ quần áo mới.
Lần này thì hay rồi, tiền không lấy được không nói, còn bị người ta chỉ trỏ.
Nàng ta là một khuê nữ chưa xuất giá, nếu chuyện này đồn ra ngoài, còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!
Khổ nỗi lúc này mẹ nàng ta lại không dám hó hé gì, nàng ta mà lên tiếng, không cần nghĩ cũng biết ánh mắt của tất cả mọi người sẽ đổ dồn về nàng ta.
Trong phút chốc cứng họng không nói được lời nào.
Nhưng khi nàng ta cho rằng chuyện này cứ thế qua đi, thì Tư Niệm lại mở miệng: “Đều tại ta lúc ấy không nhìn thấy Trương muội tử, để nàng nhìn thấy, rồi lại hiểu lầm, nếu không nàng cũng sẽ không cho là số tiền này là Chu tẩu tử mang về cho nhà mẹ đẻ, lại hiểu lầm nàng ta trộm giấu tiền, rồi xài tiền bậy bạ mua đồ ăn, tất cả đều do ta quá bất cẩn, mới khiến nàng hiểu lầm đến như vậy.” Vẻ áy náy của nàng ta, trong nháy mắt khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào khuôn mặt khó coi của Trương Thiến.
Đúng vậy, vừa nãy là Trương Thiến nói thấy Chu Vân giấu tiền rồi lại mang cho nhà mẹ đẻ lấy tiền nên mới có chuyện náo loạn lớn như vậy.
Đã thấy rồi, lẽ nào không nên hỏi thêm một câu, lại còn hiểu lầm thành như thế này?
Lẽ nào lại là kẻ hay nghe trộm chuyện nhà người ta?
Nghĩ đến khả năng này, mọi người xung quanh liền nhìn Trương Thiến bằng ánh mắt khác hẳn.
Dù sao, loại người trộm vặt móc túi, thật sự là chẳng ra gì.
Lại nghe Tư Niệm rộng lượng nói, “Bất quá không sao, lần này ta giải thích rõ ràng rồi, chỉ hy vọng lần sau Trương muội tử đừng hiểu lầm nữa, chuyện này có phải cái gì không thể nói ra đâu, nếu có gì muốn hỏi cứ hỏi trực tiếp ta là được rồi.” "Đúng đấy, đã nhìn thấy thì cứ hỏi thẳng không phải tốt hơn sao? Chứ có phải chuyện gì to tát đâu?"
"Tam ca của ngươi còn chưa tìm được vợ đâu, cũng chỉ vì ngươi nhìn lầm mà hại nó không có cô nào, ngươi làm vậy là không đúng rồi Trương Thiến!"
“Đúng đấy Trương Thiến, ta không nói ngươi thì thôi, cứ lén la lén lút làm gì?"
"Suýt chút nữa thì làm mọi người hiểu lầm."
Trương Thiến bị mọi người mỗi người một lời chỉ trích, thiếu chút nữa thì không ngẩng đầu lên được.
Nàng ta căm hận trừng mắt về phía Tư Niệm, tất cả đều do con tiện nhân này, rõ ràng sự thật không phải vậy mà nàng ta lại bóp méo!
Mà nàng ta cũng không hiểu, tại sao tất cả mọi người lại tin nàng ta đến thế!
Trương Thiến tức giận nói: “Chuyện này vốn dĩ không phải như vậy, những gì ta nghe được căn bản không phải như vậy."
Nàng ta nóng nảy biện minh cho mình, nếu như không giải thích rõ ràng, chuyện này đồn ra ngoài nàng ta còn dám lập gia đình sao!
Tư Niệm lại kinh ngạc che miệng nói: "Ôi...! Thế mà ngươi đúng là nghe lén thật đấy à, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ nhìn từ xa rồi hiểu lầm mà thôi.” Trương Thiến: “… CMN."
Biểu cảm của đám đông khi nhìn Trương Thiến càng thêm bất mãn.
Trong sự ghét bỏ còn mang theo chút coi thường.
Lớn từng này rồi mà đúng là đi nghe lén chuyện người khác.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy Tư Niệm quá khổ rồi, chỉ muốn buôn bán bánh ngọt thôi mà, lại bị người khác nghe lén, rồi lại bị hiểu lầm.
Thật sự quá đáng thương.
Ai nấy xúm vào an ủi nàng, khuyên nàng đừng để bụng, người trong thôn đều rất tốt, chỉ là có người nào đó tâm địa bất chính thôi.
Trương Thiến "tâm địa bất chính": “…” Được mọi người an ủi tiễn đi khỏi nhà họ Trương, cho đến khi ra tới cửa nhà Chu gia, mọi người mới quyến luyến không rời ra về.
Tư Niệm nhìn những người này, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa ấm lòng.
Mọi người tuy có chút “nghe gió thổi đã nghĩ mưa rơi”, nhưng phần lớn đều là người có tấm lòng đơn thuần, cho nên mới dễ bị người ta lừa gạt như vậy.
Tuy lần này nàng ta lừa gạt bọn họ, vì giúp Chu Vân, nhưng Tư Niệm cảm thấy, đây là lời nói dối có thiện ý.
Mà nàng ta cũng đúng là định tìm vài người giúp dạy bọn họ làm bánh ngọt các kiểu, không chỉ rút ngắn quan hệ xóm giềng, mà còn có thể tạo tiếng tốt cho nhà họ Chu.
— Aba Aba Aba, do không kịp giờ nên đăng hai chương gộp lại thành một chương, chương này bốn ngàn chữ nha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận