Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 120: Run rẩy (length: 7878)

Mặt nàng bắt đầu nóng lên, ánh sáng mờ nhạt chỉ chiếu vào mặt nàng, những sợi lông tơ trắng có thể thấy rõ ràng. Chu Việt Thâm nhìn nàng chăm chú mấy giây, "Như này được không?"
Tư Niệm há miệng, chậm rãi gật đầu: "Nhưng mà, có thể."
Sau khi nghe xong, Chu Việt Thâm không nói gì, đưa tay nhẹ nhàng cài chiếc kẹp tóc trân châu lên thái dương nàng.
Vầng trán láng mịn lộ ra, viên trân châu trắng tinh điểm thêm nét tinh tế, cao nhã trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Nàng rũ mắt, hàng mi vừa đen vừa dài đổ bóng lên gương mặt.
Tư Niệm đưa tay sờ chiếc kẹp tóc bên thái dương, nhớ ra cơ thể mình, nhưng Chu Việt Thâm vẫn chưa buông tay, bàn tay to vẫn còn đặt lên hông nàng, nóng ran.
Nàng ngước mắt nhìn người đàn ông, nhưng ánh mắt còn chưa chạm nhau thì theo vòng eo của nàng bị kéo về phía trước một khoảng. Tư Niệm chợt ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn hắn, trong khoảnh khắc mắt chạm nhau, Chu Việt Thâm đột nhiên dùng tay nâng mặt nàng, thân hình cao lớn cúi xuống, chặn lấy đôi môi căng mọng của nàng.
Tư Niệm khẽ kêu lên một tiếng, vô thức ngả người ra sau, lưng chạm vào bàn trang điểm.
Cửa sổ tầng hai mở ra, ở chỗ này còn nghe rõ tiếng ồn ào náo nhiệt dưới lầu.
Vậy mà lúc này trong phòng ngủ chính, nhiệt độ lại tăng cao, ngọn lửa mập mờ nồng nhiệt.
Tư Niệm cảm thấy tư thế này khiến cổ rất mỏi, vô thức muốn lui ra. Nhưng người đàn ông lại bá đạo đưa tay giữ gáy nàng, đỡ nàng. Răng môi quấn quýt, cổ nàng ngửa lên dựa vào lòng bàn tay của người đàn ông.
Hôm nay nàng không trang điểm, đường nét khuôn mặt vẫn rất tinh xảo, nhìn gần càng thấy làn da mịn màng không tì vết, những đường nét xinh đẹp thường ngày lúc này trở nên dịu dàng, hàng mi thỉnh thoảng run rẩy.
Chu Việt Thâm dáng người cao lớn, tư thế này như một ngọn núi lớn đang đè trên đầu nàng.
Hắn ép rất chặt, một tay ôm eo nàng, một tay giữ sau gáy, khiến Tư Niệm không thể động đậy, chỉ có thể ngửa đầu để mặc người đàn ông hôn sâu....
Rất nhanh, hai tay nàng vòng lên cổ Chu Việt Thâm, ôm chặt lấy.
Người đàn ông lại cúi thấp hơn, đôi tay trắng như tuyết tương phản mạnh mẽ với làn da màu đồng của hắn.
Đầu ngón tay nàng thon dài, móng tay được tỉa tót sạch sẽ, dưới ánh hoàng hôn, đầu ngón tay phảng phất phát sáng.
Sự chủ động như xuân dược, đầu lưỡi người đàn ông thăm dò sâu hơn, trong lúc giao triền phát ra âm thanh mờ ám, tiếng rên của Tư Niệm cũng vô thức thoát ra từ môi hai người.
Động tác kéo hông nàng thon dài, tinh tế.
Bàn tay hắn men theo đường cong xuống dưới, chạm vào như có như không.
Tư Niệm mặc đồ mỏng, qua lớp vải, cũng cảm nhận được làn da mềm mại đó.
Hắn từng tiếp xúc gần gũi qua.
Thấy tình thế không thể kiểm soát, Tư Niệm vội vươn tay chặn lại bàn tay đang di chuyển trước người, không cho phép hắn tiếp tục.
Mở mắt nhìn dáng vẻ động tình của người đàn ông, Tư Niệm đáy mắt tràn ra mấy phần ý cười, môi son mềm mại dán lên hắn.
Chu Việt Thâm mở to mắt, chạm vào ánh mắt của nàng.
Ánh mắt giao nhau.
Hắn dừng động tác, không tiếp tục nữa.
Chỉ là nhìn nàng thật sâu.
"Bên ngoài còn có người......" Tư Niệm cất giọng ngọt ngào, mềm mại.
Mang theo vài phần hơi thở tình dục.
Đôi mắt Chu Việt Thâm tối sầm lại, con ngươi đen láy ngập tràn dục vọng.
Bàn tay to chậm rãi xoa nhẹ sau gáy nàng.
Không hề đi xuống.
Tư Niệm chớp chớp mắt, hàng mi rung động.
Cũng nhìn hắn, rồi bất ngờ ngẩng lên, môi đỏ kề sát tai hắn, nhắc nhở: "Hai ngày nữa chúng ta kết hôn."
Đôi mắt dài hẹp của Chu Việt Thâm hơi nheo lại, Tư Niệm cũng im lặng chờ đợi, ngay khi Tư Niệm tưởng hắn sẽ buông tha thì người đàn ông đột ngột cúi xuống hôn môi nàng.
Nàng thoáng ngửa cổ, giây sau, bị người đàn ông ôm lấy, ép lên bàn trang điểm, đầu lưỡi điên cuồng xâm chiếm.
Tư Niệm giật mình, không ngờ sau khi bàn tay người đàn ông xoa lên người nàng, lại rút về.
Thân thể nàng mềm nhũn, bị khơi dậy tình dục, hồi lâu không động đậy, toàn thân run rẩy.
Chu Việt Thâm ôm nàng vào lòng, ngón tay không xoa dịu tấm lưng mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp: "Được."
Bên ngoài vang lên tiếng của một người phụ nữ: "Tư Niệm muội tử đâu, ta muốn hỏi nhà nàng gạo để ở chỗ nào."
"Vừa rồi Chu lão đại cũng đến tìm nàng, chắc trong phòng rồi......."
Vừa nói xong, bên ngoài đột ngột rơi vào tĩnh lặng.
Tư Niệm mặt đỏ bừng, ngón tay nắm vạt áo trước ngực người đàn ông ngồi dậy.
Mọi người đang đợi nàng ở dưới lầu, nàng lên thay áo khoác rồi sửa tóc mà chậm trễ lâu như vậy, cộng thêm việc Chu Việt Thâm cũng đi theo lên, mọi người khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
Tư Niệm tuy là thanh niên kiểu mẫu thời đại mới, nhưng không có nghĩa là nàng có thể ở cùng người đàn ông trong nhà khi có nhiều khách như vậy.
Thật sự quá xấu hổ!
Khuôn mặt nàng ửng hồng, vốn đã xinh đẹp nay lại càng thêm quyến rũ.
Chu Việt Thâm nhẹ giọng trấn an: "Nghỉ một lát, ta ra ngoài."
Tư Niệm nhìn môi mình sưng đỏ trong gương, càng thêm xấu hổ, cũng có chút oán trách người đàn ông.
Biết rõ có nhiều người như vậy, hắn còn....
Dưới lầu, mọi người đang tìm Tư Niệm, dù sao đây là nhà nàng, mọi người không dám tùy tiện đụng vào đồ đạc.
Đợi ở dưới lầu một lúc, nghe nói Tư Niệm vẫn chưa xuống thì mọi người lại nhớ Chu Việt Thâm lên.... Với những người từng trải, trong nháy mắt đã hiểu.
Lúc này mọi người cười rất mờ ám, nhỏ giọng tám chuyện: "Không ngờ Chu lão đại bình thường trông trầm ổn nghiêm túc như vậy mà cũng vội vàng như khỉ."
"Đúng đấy, vừa về đã tìm Tư Niệm, lên trên mười mấy phút vẫn chưa xuống, các người bảo xem?"
"Chậc chậc, con gái nhà người ta có dáng vẻ đó, khuôn mặt đó, ta nhìn còn mặt đỏ tim đập, Chu Việt Thâm một người đàn ông đang tuổi tráng niên sao mà chịu được."
"Thật là hâm mộ, nhà ta cái người kia nhiều năm rồi không thèm để ý tới."
"Thật hay giả? Thế thì bà thảm quá?"
"Thảm gì, thằng chả bỏ đi, có hay không cũng như không."
Bình thường mấy bà mấy cô cũng hay nói chuyện riêng, nhà ai vợ chồng hòa thuận hay không, đều chia sẻ tám chuyện cho nhau.
Cũng chẳng có gì lạ.
Lúc này nghe nói như thế, không khỏi có chút thổn thức.
Những người đàn ông có lẽ không ngờ, khi họ nói vợ mình thế này không tốt thế kia không xong thì những chuyện không làm được của họ đã bị truyền đi khắp cả làng cho phụ nữ đều biết.
Mãi đến khi Chu Việt Thâm xuống lầu, mọi người mới vội ngậm miệng, giả vờ nghiêm chỉnh.
Nhưng khi thấy chỉ có một mình hắn, mọi người đều lộ vẻ "quả nhiên là vậy".
Chu Việt Thâm vừa xuống lầu, ống quần liền bị người kéo nhẹ.
Cúi đầu, là tiểu lão hai.
Tiểu lão hai tay bê chiếc bánh đậu xanh, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ánh mắt cậu lúc này lại sáng lấp lánh như có đèn, như đang hiến vật quý giơ chiếc bánh đậu xanh cho Chu Việt Thâm xem.
"Ba ba ba ba, ba xem con nặn bánh đậu xanh nè, ba đoán xem là con gì?"
Chu Việt Thâm ngớ người, cúi đầu nhìn con vật Tứ Bất Tượng trong tay cậu, do dự hồi lâu mới nói: "Heo?"
Chu Trạch Hàn sốt ruột: "Không phải không phải, ba lại đoán xem, con vật mình nuôi ở nhà đó."
Chu Việt Thâm vuốt cằm, đã hiểu, giọng nói trầm thấp: "Đại Hoàng?"
Chu Trạch Hàn: "........."
Cậu hoài nghi nhân sinh cúi đầu nhìn chiếc bánh đậu xanh trong tay, sao nhìn thế nào cũng không giống Đại Hoàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận