Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 07: Nữ nhân xấu (length: 10168)

Vừa lấy ra khỏi lồng hấp, bánh bao đã tỏa ra mùi thơm mê người, hai đứa trẻ đang làm bài tập liền dừng tay, rất nhanh trước mặt Tư Niệm đã xuất hiện một đôi giày vải dính đầy bụi bẩn. Nàng ngước mắt lên, một khuôn mặt thèm thuồng, nước miếng ròng ròng hiện ra trước mắt.
Đứng cách cái bàn, cậu bé ngơ ngác, đờ đẫn nhìn, mắt không chớp, nhưng lại không dám chạm vào.
Chu Việt Hàn bảy tám tuổi, vừa mới vào lớp một, trông nhỏ nhắn như đứa trẻ bốn năm tuổi, vì quá gầy nên đôi mắt lộ ra đặc biệt to, khuôn mặt non nớt có những vết nứt nẻ, bàn tay nhỏ xíu cáu bẩn, đầu ngón tay đầy gai, trông rất xót, không giống như là một đứa trẻ sống trong một căn nhà tốt như thế này.
Đôi mắt hạnh trong veo của Tư Niệm ánh lên ý cười, nàng cầm một cái bánh bao lớn thổi nhẹ rồi đưa đến trước mặt cậu bé, nhìn ánh mắt cậu bé dán chặt vào tay nàng, rồi đặt cái bánh bao trước mặt Chu Việt Hàn.
“Ăn đi.”
“Đừng sợ, cùng nhau ăn.”
Tư Niệm cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng nhất, dù sao hai đứa trẻ này rất bài xích phụ nữ.
Vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Việt Hàn lộ rõ vẻ vui mừng, đón lấy định nhét ngay vào miệng.
Nhưng một giây sau, “Bốp ——” cái bánh bao trên tay cậu đã bị đánh rớt xuống đất.
Chu Việt Đông cảnh giác kéo em trai ra sau lưng, mặt căng thẳng, sợ hãi nhìn chằm chằm Tư Niệm.
Lúc nãy, Lưu thẩm đã nói, người phụ nữ này đến để cướp cha.
Người phụ nữ trước còn bỏ thuốc vào đồ ăn, suýt chút nữa đã hại chết em trai.
Người phụ nữ này chắc chắn cũng không có ý tốt!
Tư Niệm ngớ người, còn Chu Việt Hàn thì sợ đến ngây dại.
Nhìn cái bánh bao to hơn cả bàn tay của mình rơi trên mặt đất, cậu bé đau lòng muốn khóc.
“Anh.” Giọng cậu bé nức nở.
“Không được ăn.” Chu Việt Đông cắn chặt môi nói.
Chu Việt Hàn run lên, không dám lên tiếng nữa.
Dao Dao sợ hãi khóc ré lên.
Tư Niệm vừa ngạc nhiên vừa giận vừa đau lòng vì cái bánh bao.
Nhưng nhớ đến những gì trong truyện đã miêu tả về Chu Việt Đông: bẩm sinh đa nghi, không dễ tin người, tâm tư nhạy cảm.
Trước đó lại bị nhiều người phụ nữ ngược đãi, đã hiểu chuyện thì cậu bé chắc chắn sẽ không nghĩ rằng nàng đối xử tốt với chúng.
Lần đầu gặp mà nàng đã đối xử tốt như vậy, cậu bé sẽ nghi ngờ, nghĩ nàng có mưu đồ khác.
Cũng được.
Tính cách này không dễ thay đổi trong một sớm một chiều.
Đúng lúc Chu Việt Đông cho rằng người phụ nữ trước mặt sẽ nổi trận lôi đình, động tay đánh chúng thì thấy nàng vòng qua chúng, đưa tay nhặt chiếc bánh bao bẩn thỉu lên, phủi bụi rồi cắn một miếng.
Vẻ mặt Chu Việt Đông cứng đờ, Chu Việt Hàn cũng ngơ ngác, nhìn chăm chú, nuốt nước miếng ừng ực.
Ăn vội vàng hai ba miếng, bụng cuối cùng cũng thôi kêu gào.
Tư Niệm lau tay rồi đi đến ghế sofa, ôm lấy đứa bé đang khóc oằn oặt, vỗ về tấm lưng gầy gò của bé, nhẹ giọng dỗ dành: “Dao Dao đừng khóc, mẹ kế chuẩn bị đồ ăn ngon cho con.”
Dao Dao là một đứa trẻ dễ dỗ, thêm việc có cảm tình với Tư Niệm, bé lập tức nín khóc.
Tư Niệm lau nước mắt cho bé, rồi vào bếp lấy bát trứng hấp đã được nấu chín ra, đặt lên bàn, để bé ngồi lên đùi, vừa thổi vừa đút bé ăn.
Trứng hấp thơm lừng, không hề có chút mùi tanh, rất mềm và mịn, tan ngay trong miệng.
Nếm được đồ ngon, Dao Dao bắt đầu ăn từng thìa từng thìa một.
Không giống như lúc Lưu thẩm cho ăn, cố ép bé nuốt.
Thấy vậy, Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn đều ngây ra.
Người phụ nữ đó lại hấp trứng gà cho Dao Dao ăn.
Ngày thường, trong nhà cũng có không ít đồ ngon, nhưng Lưu thẩm sẽ ăn hết đồ ngon nhất, hoặc mang về nhà, sau đó bọn chúng toàn ăn đồ thừa.
Cha bận tối mặt, ngày nào cũng đi sớm về tối.
Cậu không muốn làm phiền cha, cũng không dám nói gì, sợ bị trả thù.
Nhưng người phụ nữ này vừa mới đến đã cho Dao Dao ăn đồ ngon.
Không, không đúng, chắc chắn là cô ta đang giả vờ!
Một năm trước, người phụ nữ mà cha mang về cũng vậy, lúc mới đến còn xoa đầu cậu nói cậu đáng yêu.
Nhưng sau đó, vì muốn tranh giành tài sản của Chu gia, cô ta đã bỏ thuốc vào đồ ăn, suýt nữa giết chết ba anh em!
Sau đó thì bị cha đuổi đi.
Lưu thẩm đến cũng đối xử với chúng rất tốt, mỗi bữa ăn đều làm rất ngon.
Sau khi cha bận rộn, bà ta bắt đầu qua loa, đồ ăn ngày càng dở và ít đi, cậu và em trai ngày nào cũng không được ăn no.
Cậu còn thấy Lưu thẩm lén mang thịt mà cha để ở nhà về nhà, nhưng cậu không dám nói, vì không có Lưu thẩm thì em gái sẽ không ai chăm sóc.
Chu Việt Đông luôn nhẫn nhịn, nghĩ đợi mình lớn lên thêm chút nữa sẽ chăm sóc được em gái.
Nhưng người vợ mới của cha lại xuất hiện, chuyện này đối với cậu không khác gì sét đánh ngang tai.
Dù bây giờ người phụ nữ này trông có vẻ rất tốt, cậu vẫn không thể nào lơi là cảnh giác.
Còn Chu Việt Hàn ở bên cạnh thì nhìn bát trứng hấp, nuốt nước miếng ừng ực, hết bánh bao thịt rồi lại đến trứng gà, cậu sắp thèm chết rồi.
Tư Niệm bình tĩnh đút xong cho Dao Dao ăn, đợi hai người đứng đơ cả chân mới lên tiếng: “Bánh bao làm hơi nhiều, muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi, đừng đứng đó.”
Những đứa trẻ này quá nhạy cảm, nếu bỗng dưng đối tốt với chúng quá, chúng sẽ nghi ngờ nàng có ý đồ khác.
Quả nhiên, nghe xong câu nói của nàng, thân thể căng thẳng của Chu Việt Đông lập tức thả lỏng.
Chu Việt Hàn vội vàng lấy bánh bao nhét vào miệng, ngon quá, dù có bỏ thuốc độc bên trong, cậu cũng muốn ăn, chết cũng phải là một con ma no đủ.
Tư Niệm thu hồi ánh mắt, nàng vẫn thích Dao Dao hơn, có lẽ do còn quá nhỏ, cái gì cũng không biết nên dễ tiếp xúc.
Thấy bé vẫn còn muốn ăn, nàng lại xé một miếng nhỏ bánh bao cho bé.
Cũng không dám cho bé ăn nhiều, dù sao vừa nãy Lưu thẩm mới cho bé ăn rồi, ăn nhiều sẽ khó tiêu.
Đợi đứa bé trong lòng đã ăn no, nàng mới từ từ ăn.
Tư Niệm làm bánh bao đúng là tay nghề cao, nàng ăn một cái thì no căng bụng.
Cũng không ăn nhiều, người đứa bé trong lòng nồng nặc mùi hôi ảnh hưởng đến cả vị giác, không biết đã bao lâu rồi bé chưa được tắm rửa.
Tư Niệm không chịu nổi sự dơ bẩn đó nữa, nên mặc kệ Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn đang ăn như hổ đói, đứng dậy đi vào bếp đun nước nóng cho Dao Dao tắm rửa.
“Ngoan Dao Dao, mẹ kế tắm cho con nhé, có được không.” Tư Niệm trước ánh mắt nhìn chăm chú của Chu Việt Đông, ôm Dao Dao lên lầu để tắm.
Dao Dao còn bé chẳng biết gì cả, nghe nàng nói gì là cười khúc khích ngay.
Tư Niệm buồn cười véo cái mũi nhỏ của bé, rồi mở tủ quần áo của bé tìm lấy hai bộ đồ.
Cũng hơi nhỏ, trẻ con lớn nhanh, quần áo mới được mấy tháng đã không mặc vừa nữa rồi, Chu Việt Thâm người kia chắc có lẽ cũng không phát hiện ra chi tiết nhỏ nhặt như thế này.
Đổ nước nóng vào chậu, thử thấy nhiệt độ vừa đủ, Tư Niệm cởi bộ quần áo bẩn thỉu trên người bé ra.
Khi thấy những con rận bám đầy trên quần áo, Tư Niệm ngay lập tức từ bỏ ý định giặt nó.
Toàn thân nàng bỗng nhiên nổi da gà, cả da đầu đều ngứa ngáy.
Cô bé dường như có chút sợ nước, khi vừa thả xuống liền giãy giụa.
Tư Niệm vội nhét vào miệng bé một viên kẹo đường, cô bé lập tức không nháo nữa, híp đôi mắt nhỏ lại rồi vùi đầu vào viên kẹo như chưa bao giờ được ăn ngon như vậy.
“Dao Dao ngoan, tắm xong sẽ có kẹo ăn nhé.”
Ném quần áo bẩn vào thùng rác, Tư Niệm lấy sữa tắm của mình ra lau cho bé thật kỹ.
Nàng chưa từng tắm cho con nít bao giờ, nhưng nàng tắm cho mèo của mình rồi mà.
Cũng gần giống nhau thôi, mèo của mình còn không ngoan bằng con bé này.
Lần đầu tắm thì bọt biển cũng không nổi được.
Thật là quá...
May mà nàng đã đun nhiều nước nóng, thêm việc trời cũng không lạnh, cô bé ngâm mình trong nước dường như cũng thoải mái hơn, ngoan ngoãn để tay để chân cho nàng kỳ cọ.
Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ha ha.
Ngoài cửa, Chu Việt Đông đứng ở đó, nghe thấy tiếng cười của em gái, vẻ mặt căng thẳng của cậu mới giãn ra một chút.
Người phụ nữ này chắc không nhanh tay làm hại chúng như vậy đâu, người phụ nữ trước cũng phải sau một tháng mới động tay đến bọn chúng.
Cho nên cậu vẫn còn thời gian, trong khoảng thời gian này, cậu nhất định phải nghĩ cách đối phó người phụ nữ này.
Tuyệt đối không để em trai em gái bị hại thêm nữa!
Chu Việt Đông siết chặt nắm đấm, vẻ mặt lộ rõ sự hung ác không phù hợp với tuổi.
Xuống lầu, sau khi ăn một cái bánh bao, Chu Việt Hàn không dám ăn nữa, nhưng cậu lén giấu một cái, thấy Chu Việt Đông đi xuống thì lén đưa cho anh: “Anh hai, anh ăn đi.”
“Anh không ăn.” Chu Việt Đông cúi đầu nhìn cái bánh bao thịt thơm nức, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, rồi mới xoa đầu em trai.
Chu Việt Hàn cẩn trọng nhìn anh: “Anh, có phải anh giận em không, em đã ăn bánh bao của mụ đàn bà xấu.”
Lúc trước, Chu Việt Hàn cũng là vì tham ăn mà bị trúng độc, lúc đó cậu nôn ra máu làm Chu Việt Đông sợ chết khiếp, Chu Việt Hàn cũng có một vết nhơ trong lòng, thế nhưng cậu thực sự rất muốn ăn mà.
Cái bánh bao này vừa to vừa mềm vừa thơm, là bánh bao ngon nhất mà cậu từng ăn.
Khi cắn miếng bánh vào miệng, cậu suýt chút nữa đã khóc.
Anh trai chắc chắn ghét mình lắm, không có chút định lực nào, dễ dàng bị đồ ăn của mụ đàn bà xấu kia mua chuộc.
Cậu vội vàng cam đoan: “Anh yên tâm, cho dù em có ăn hết bánh bao của mụ, em cũng sẽ không nhận mụ làm mẹ, sau này em sẽ không ăn đồ của mụ nữa, em mà ăn thì em là chó con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận