Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu
Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 268: Đưa tiễn (length: 21947)
Anh trai cả thật thà chất phác, lại ít nói, sẽ không từ chối ai.
Thêm nữa mẹ vợ lại hay dùng uy ép, cũng không ít phiền phức.
Chút tiền đó Tư Niệm không dùng đến, nhưng cũng đủ làm bà Chu phiền muộn một hồi.
Tư Niệm ghét nhất bị người khác chiếm tiện nghi, nàng từ trước đến nay vẫn là kiểu người ngươi tốt với ta, ta mới đối xử tốt với ngươi.
Bà Chu ăn phải một vố lỗ, nửa ngày không nói được lời nào.
Con gái còn ở bên cạnh oán trách, trông bộ dạng như sắp khóc đến nơi.
Nhưng Tư Niệm đã không để ý đến họ nữa, dù sao cũng là chị dâu bên nhà mẹ đẻ, nàng cũng không nên làm quá phận.
Một bữa cơm nhất định phải cho họ ăn, để lúc về không ai nói ra nói vào, cho dù không nói gì về mình thì chị dâu cả cũng sẽ không ít chuyện buôn dưa lê.
Nàng không muốn làm người nhà thêm phiền phức.
Tư Niệm vào bếp nấu cơm.
Mẹ Lâm và Chu Tuệ Tuệ đi vào giúp.
Đều làm các món ăn nhà nông, chỉ có nhiều thịt hơn chút.
Ba Lâm cũng rất thích ở nhà con gái, đến nhà con gái có thể xem tivi còn có thể nghe đài, lúc này đang ôm cháu gái, lắc lư đầu nghe hát.
Lâm Tiêu trầm mặc ít nói ngồi cũng không nói gì.
Mặt bà Chu và Chu Bình trông không được tốt, quả thật không ai an ủi hai người một câu.
Trong không khí ngượng ngùng như vậy, cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm.
Hai mẹ con ăn như quỷ chết đói đầu thai, tuyệt không khách khí.
Tư Niệm cũng không để ý.
Mặt Chu Tuệ Tuệ không được vui, ngay cả ăn cũng không thấy ngon.
Lâm Tiêu không hiểu những chuyện này, nhưng cũng biết nhà mẹ vợ không phải, liền gắp thức ăn cho nàng.
Buổi chiều, Lâm Tiêu và Chu Tuệ Tuệ liền phải về.
Ba Lâm và mẹ Lâm muốn ở lại thêm hai ngày nữa.
Tư Niệm định dẫn họ đi mua chút quần áo giày dép.
Lâm Tiêu còn phải làm việc, trong nhà cũng có hai em trai, nên họ không thể không về.
Bà Chu càng nghĩ càng không cam tâm, cũng muốn ở lại.
Chu Tuệ Tuệ vội nói: "Mẹ, Tứ muội, chúng ta về nhà thôi."
"Về cái gì mà về, nhà to như vậy, chẳng lẽ còn không đủ cho chúng ta ngủ hay sao?"
Bà Chu không hề khách khí với con gái, cảm thấy đứa con gái này rất vô dụng.
Nhà chồng giàu có như vậy, mà một chút mỡ cũng không vớt được, bà ta đầy mặt vẻ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Cái này, như vậy không tốt..." Chu Tuệ Tuệ không thích người nhà, cũng biết rõ người nhà họ Lâm cũng không thích bọn họ.
Chỉ là vì lo cho mình, nên mới không nói gì.
Nhưng lại ngủ nhờ nhà người ta làm gì, quan hệ lại không tốt, nàng sao có ý tốt được.
"Đến lúc đó các ngươi cũng không dễ tìm xe về." Nơi này cũng không phải huyện thành, nơi này là trung tâm thành phố.
Lái xe cũng mất ba, bốn tiếng, tiền xe đắt khủng khiếp.
"Để Lâm Tiêu đến đón chúng ta chẳng phải được sao?" Bà Chu đương nhiên nói, "Dù sao hắn cũng có xe."
"Chị dâu, nàng nói rất đúng." Tư Niệm mở miệng nói, "Anh trai em lái xe chở hàng trong huyện, đến lúc đó dì bắt xe về đến huyện thì anh ấy đi đón dì là được."
Tư Niệm nói: "Từ đây về huyện, bắt xe có thể mất hơn hai tệ một chút, hai người thì nói chuyện giá cả bốn tệ là có thể đi được. Xe tải có thể sẽ đắt hơn chút, dù sao nhà chúng ta bên đó hẻo lánh, ít xe chạy, đều phải mua vé từ sớm, không thì phải đi xe tải."
"Đúng vậy a..." Bà Chu vô ý thức phụ họa, kịp phản ứng thì thấy không đúng, vội vàng nói: "Chờ một chút, không phải là đến tận nơi đón chúng ta sao? Tại sao chúng ta phải bắt xe về huyện?"
Tư Niệm ra vẻ kinh ngạc: "Dì không biết sao? Anh trai em giờ chỉ chở hàng trong phạm vi huyện, khu trung tâm thành phố không cần anh ấy chạy nữa, quá xa, tốn tiền xăng xe."
"Vậy cũng không thể như thế được, ta dù sao cũng là mẹ vợ của nó, đón ta một chút thì làm sao?"
"Đón dì thì cũng được thôi, nhưng xe này đâu phải của anh ấy, dì muốn anh ấy đón thì dì có thể mua cho anh ấy một chiếc xe, đến lúc đó dì đi đâu cũng được đón."
Bà Chu tức ngực phập phồng.
Tư Niệm nói xong, không đợi bà ta nổi giận, liền đẩy anh mình lên xe: "Anh, hai người mau về thôi không lát về nhà trễ, sáng mai anh còn phải chở hàng nữa. Dì thì không cần lo lắng, em sẽ giúp họ chỉ đường ra nhà ga."
Lâm Tiêu ngơ ngác lên xe rồi nói được, liền nổ máy xe.
Bà Chu lập tức sốt ruột, vội kéo con gái chạy đến.
Bảo nàng dùng tiền đi xe, chẳng khác nào lấy mạng nàng.
Chu Bình tay không ra về, không mua được quần áo thì thôi, còn lấy cả tiền mua quần áo của mình ra ngoài, trực tiếp tức khóc.
Cuối cùng cũng tiễn xong cả nhà.
Mẹ Lâm và Ba Lâm đến, có người giúp trông con, Tư Niệm cũng rảnh.
Có thời gian, nàng liền muốn làm chút bánh ngọt và món kho để mang cho Phó Thiên Thiên và nhà họ Tưởng.
Đi làm lại thêm trông con, nàng thật sự không có thời gian làm những thứ này.
Tư Niệm xắn tay áo lên, bắt đầu bận rộn.
** Trong quân đội Tây Bắc.
Dương Ngọc Khiết trở lại quân đội liền được sắp xếp không ít công việc.
Đợi đến khi nàng nghỉ ngơi, liền nghe thấy có người bàn tán ồn ào.
"Nghe nói gì chưa, Chu đoàn trưởng đã về."
"Chu đoàn trưởng? Ai vậy? Trong quân đội của chúng ta có ai làm đoàn trưởng tên này à?"
"Ha ha, ngươi không biết đó thôi, vị Chu đoàn trưởng này khó lường lắm, năm đó cùng với Vương lữ trưởng sánh vai là một trong những nhân vật tam kiệt của quân đội."
"Không phải nghe nói là đã giải ngũ rồi sao?"
"Không rõ lắm, dù sao tình hình năm đó cũng phức tạp lắm, còn một kiệt nữa..."
"Nói cái gì đấy!" Một giọng nữ lạnh băng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Hai người quay đầu, giật nảy mình, vội vàng hành lễ: "Đoàn trưởng."
Dương Ngọc Khiết lạnh lùng liếc họ một cái, rồi quay người đi.
Đối phương cảm thấy khó hiểu: "Sao thế đoàn trưởng, vừa về đã giận như vậy rồi?"
"Suỵt! Đừng nói nữa, lúc nãy chúng ta bàn luận là cấm kỵ đấy, ngươi có biết người thứ ba trong tam kiệt là ai không?"
"Ai?"
"Chính là anh trai của đoàn trưởng Dương đó..."
...
"Chu đoàn trưởng, có thư của ngài." Cửa phòng Chu Việt Thâm bị người gõ.
260 chín Tây Bắc không phải không có một ngọn cỏ… "Chu đoàn trưởng, có thư của ngài." Cửa phòng Chu Việt Thâm bị người gõ.
Chu Việt Thâm đứng dậy mở cửa, là một lá thư đến từ tỉnh Vân Quý Xuyên.
Hắn đưa tay nhận lấy, vừa chuẩn bị đóng cửa, thì nghe thấy một giọng nói dồn dập: "Chu..."
"Phanh——" một tiếng, cửa bị đóng sầm lại.
Dương Ngọc Khiết thở hồng hộc: "..."
Nàng vốn dĩ rất vui, trên đường đi nàng đã nghĩ, Chu Việt Thâm đối với Tư Niệm kia có đặc biệt thế nào, thì cuối cùng vẫn chọn trở về.
Tư Niệm có gì mà ghê gớm.
Đàn ông hay ngụy trang, đối với nàng tốt hết mực chẳng qua chỉ là bên ngoài.
Nàng cũng không phải muốn phá hoại mối quan hệ của hai người, chỉ là vô thức không tin, một Chu Việt Thâm đối với ai cũng lạnh lùng như vậy lại thật lòng yêu một người phụ nữ.
Nếu như hắn thật sự có tình cảm, sẽ không chờ đến tận bây giờ.
Dương Ngọc Khiết cảm thấy, mình thắng rồi.
Nàng trở về một thời gian, vốn đang không hiểu vì sao ba của mình lại sắp xếp cho nàng nhiều công việc như vậy.
Cho đến khi vô tình nghe thủ hạ bàn luận.
Mới biết được, Chu Việt Thâm thế mà đã trở về.
Nghĩ đến người ba đó, mặt Dương Ngọc Khiết không được vui vẻ cho lắm.
Bởi vì lúc trước không phải là do ông ta, anh trai của nàng sẽ không chết, Chu Việt Thâm cũng sẽ không rời đi.
Tuy không biết rõ, rốt cuộc là ông ta dùng điều kiện gì để Chu Việt Thâm trở về, nhưng chuyện này đối với nàng mà nói, tóm lại là tốt.
Dương Ngọc Khiết là một người phụ nữ tự ái, nàng biết Chu Việt Thâm kết hôn, nên một mực kìm nén tình cảm của mình ở dưới đáy lòng, không muốn để cho người ta cho rằng nàng đang phá hoại tình cảm của họ.
Nàng đã chờ hắn nhiều năm như vậy rồi, không ngại đợi thêm.
Nàng lần này qua điều tra, Chu Việt Thâm cùng vợ đời trước chung sống chưa đầy một năm thì đã ly hôn.
Hiện tại Chu Việt Thâm rời đi, Tư Niệm một mình mang ba đứa trẻ, lại còn không phải con ruột của mình, nàng không tin thật sự có ai thật lòng thật dạ chăm sóc cho những đứa trẻ không có quan hệ máu mủ với mình.
Đến lúc đó nhất định sẽ lộ ra bộ mặt thật.
Nhưng những ý nghĩ tốt đẹp này, lại đến cổng của Chu Việt Thâm, đều bị cái đóng sầm cửa không lưu tình chút nào của hắn đánh tan không còn chút gì.
Dương Ngọc Khiết nói với mình, Chu Việt Thâm chỉ là đang tránh hiềm nghi.
Không sai, dù sao hắn hiện tại đã kết hôn rồi.
Nhất định là đang tránh hiềm nghi, nếu không thì cũng sẽ không đến mức lạnh lùng như vậy.
Nàng tự an ủi mình như vậy, đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì bị người gọi lại.
"Đoàn trưởng Dương, thủ trưởng bảo cô hôm nay về sớm."
Nàng bị người cảnh vệ của ba mình ngăn lại.
Sắc mặt Dương Ngọc Khiết hơi khó coi, giọng điệu không được khách khí: "Biết rồi."
Nhà họ Dương, lúc này phòng khách đang có hai người đàn ông ngồi, một người tóc hơi bạc trắng, khoảng năm mươi tuổi, mặc áo Tôn Trung Sơn.
Đối diện với ông là Vương Kiến Quốc đang mặc quân phục thẳng thớm.
Vương Kiến Quốc tóc vẫn rối bù như trước, miệng ngậm thuốc, ba mươi ba tuổi nhưng trông có vẻ trưởng thành hơn Chu Việt Thâm, trên mặt đầy sẹo, mặc dù có chút dữ tợn, nhưng lại thêm vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Vương Kiến Quốc có vóc dáng to lớn vạm vỡ, khi ngồi cùng Chu Việt Thâm như thể hai ngọn núi vậy.
Hai người cũng đã từng là đối thủ cạnh tranh, đánh qua mấy lần, mối quan hệ mới chuyển biến tốt.
Người nhìn có vẻ hơi cà lơ phất phơ, nhưng mày mắt lại rất sắc bén, liếc một cái liền biết không dễ chọc.
Lần này hắn đến, là đến báo cáo tình hình của Chu Việt Thâm cho sư trưởng.
"Trong nhà hắn có một bà vợ cùng ba đứa con nít, lão sư trưởng đừng làm quá." Hắn rít một hơi thuốc, phả ra làn khói nói.
Lão sư trưởng cười hiền từ: "Yên tâm đi, Việt Thâm mười mấy tuổi đã theo ta rồi, thời gian còn ở với ta lâu hơn mấy cậu, ta có thể bạc đãi nó sao."
"Ha." Vương Kiến Quốc cười một tiếng, "Ông nói nghe dễ thật đấy."
"Thỏ nóng quá còn cắn người, huống chi nó là một con thú dữ."
"Lão sư trưởng à, ông sắp về hưu rồi thì không thể sống yên ổn hơn chút sao."
"Im miệng, ai cho cậu nói chuyện với thủ trưởng như thế!"
Một giọng nữ lạnh lùng ngắt lời hắn.
Vương Kiến Quốc nhíu mày nhìn lại.
Một người đẹp như băng đá dáng vẻ Dương Ngọc Khiết bước đến.
"Thủ trưởng! Ngài tìm ta có chuyện gì?"
Lão thủ trưởng cười nói: "Ngọc Khiết, ở nhà không cần khách sáo thế, thủ trưởng cái gì mà thủ trưởng. Hôm nay bảo con về, chủ yếu là muốn con cùng ta lão nhân này ăn bữa cơm thôi."
Nói xong, hắn nhìn về phía Vương Kiến Quốc nói: "Kiến Quốc, cậu cũng ở lại đi."
Khung cảnh lập tức trở nên vô cùng gượng gạo.
Mặt Dương Ngọc Khiết tối sầm lại, nàng rất rõ, khi cha nàng lộ vẻ mặt này, nhất định là muốn cho nàng se duyên loạn xạ.
Trước kia đã giới thiệu vài sĩ quan rồi, đủ loại đều có, nàng hận không thể trốn đi cho xa.
Lần này lại còn giới thiệu cả Vương Kiến Quốc cho nàng, Vương Kiến Quốc già như vậy, hắn bị điên rồi sao?
Mặc dù điều kiện gia đình Vương Kiến Quốc cũng tốt, đời đời làm quan.
Nhưng nàng ghét nhất loại hình như Vương Kiến Quốc.
Tên đã quê mùa, lại còn mang cái vẻ lưu manh đường phố, rõ ràng Chu Việt Thâm mới là người từ nông thôn lên, nhưng hắn còn giống nông dân hơn cả Chu Việt Thâm.
Miệng thì thô tục, lại còn thích hút thuốc, không tuân thủ kỷ luật, giọng nói thì khó nghe... Khuyết điểm đếm không xuể!
Chỉ mới nghĩ đến, mặt Dương Ngọc Khiết đã tái mét rồi.
Vẻ mặt ghét bỏ chán ghét thực sự quá rõ ràng, không hề che giấu chút nào. Vương Kiến Quốc hít một hơi thuốc, dụi tắt vào gạt tàn ở bên cạnh.
Ánh mắt lạnh đi mấy phần.
Ban đầu hắn không muốn ở lại, giờ lại cười nói: "Được thôi."
Mặt Dương Ngọc Khiết lại càng khó coi thêm mấy phần.
Bữa ăn không khí gượng gạo, nhưng Vương Kiến Quốc cũng tuyệt đối không khách khí.
Nhìn cái dáng vẻ không chút lễ nghi của hắn, Dương Ngọc Khiết nhìn đã thấy no rồi, không hề động đũa.
Trời dần tối, Vương Kiến Quốc chuẩn bị rời đi.
Lão thủ trưởng lên tiếng: "Đã muộn thế này rồi, Ngọc Khiết con cũng về đi."
"Kiến Quốc, phiền cậu đưa Ngọc Khiết về giúp ta."
Dương Ngọc Khiết đã dọn ra ngoài, có ký túc xá riêng.
Nghe vậy, nàng thầm nghiến răng, biết cha nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.
Thật sự nhất định phải gán ghép nàng với Vương Kiến Quốc, lẽ nào môn đăng hộ đối lại quan trọng đến vậy sao?
Rõ ràng Chu Việt Thâm lợi hại hơn Vương Kiến Quốc rất nhiều, tuy gia thế không tốt, nhưng nếu lúc đó hắn không rời đi, hiện giờ chức vị khẳng định không kém Vương Kiến Quốc.
Nàng ghét cái kiểu dựa vào gia thế của người khác để đánh giá một người.
Nhưng nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Chu Việt Thâm với nàng, nàng không khỏi buồn rầu.
Nếu như năm đó, nếu năm đó nàng ngăn Chu Việt Thâm rời đi, có lẽ mọi chuyện đã khác?
Nàng ghét Vương Kiến Quốc, nhưng cũng biết hắn không sai.
Hai người im lặng bước ra ngoài cửa, Vương Kiến Quốc mở cửa ghế phụ, giọng nói mang chút trêu ngươi, "Đại tiểu thư, lên xe đi."
Dương Ngọc Khiết vừa nhìn cái bộ dạng này của hắn đã bực mình, đang định nói không cần! thì đã thấy cha nàng đứng ở lầu hai nhìn nàng chằm chằm.
Nàng thấy lạnh cả sống lưng, đành phải chấp nhận ngồi lên xe.
Lúc này Dương Ngọc Khiết cảm thấy, mình giống như một con rối.
Một món đồ chơi bị điều khiển, người khác bảo nàng làm gì, nàng làm nấy.
Rõ ràng trong lòng muốn phản kháng đến chết đi được, nhưng cơ thể lại không nghe theo, không điều khiển được.
Vương Kiến Quốc hỏi nàng đôi câu, nàng cũng không để ý.
Vương Kiến Quốc cười nhạt: "Cô không muốn nói chuyện thì đừng nói, ta cũng chẳng rảnh hơi chiều cô."
Không sao, hắn có nhiều cách khiến nàng mở miệng: "Tự dưng mà gặp nhau như thế, lát ta gọi điện cho lão thủ trưởng, nói để ông ấy đừng làm khó cô."
"Ngươi dám!" Dương Ngọc Khiết ngẩng đầu trừng hắn, một gương mặt thanh tú bị kìm nén đến đỏ lên.
Vương Kiến Quốc thấy có hiệu quả liền nhếch môi cười.
"Không dám phản kháng thì cô cứ chịu đi, coi như lão tử làm cô mất gì à?"
"Lão tử lão tử, Vương Kiến Quốc ngươi không thể nào có chút tố chất sao? Cũng hơn ba mươi tuổi người rồi." Dương Ngọc Khiết bực bội nói.
"Ta vốn dĩ thế này, không quen nhìn thì ráng chịu."
"Ngươi!" Dương Ngọc Khiết nghiến răng: "Cha ta chắc chắn là bị mù rồi."
Vương Kiến Quốc cười nhạt, xe đột ngột quẹo gấp, lại đi về.
Dương Ngọc Khiết hốt hoảng: "Ngươi làm gì vậy, ngươi muốn làm gì?"
Vương Kiến Quốc nhếch môi cười lạnh: "Để cho cha cô nghe xem cô nói chuyện mạnh miệng thế nào."
"Ngươi, dừng lại! Ta, ta giải thích với ngươi còn không được sao!"
"Vương Kiến Quốc!"
"Cầu ta đi?"
Dương Ngọc Khiết nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thấy xe sắp đến nhà mình rồi, Dương Ngọc Khiết triệt để mất hết ý chí, nghiến răng nói: "Ta cầu ngươi..."
Xe phanh gấp một tiếng, dừng lại.
Mặt Dương Ngọc Khiết đỏ bừng, cảm thấy mình chưa từng nhục nhã như thế này.
Mệnh lệnh của cha nàng là không thể phản bác, nàng từ nhỏ đã hiểu đạo lý này, chuyện anh trai rời đi để lại bóng ma quá lớn cho nàng, khiến cả đời này nàng chỉ có thể sống dưới sự thao túng của cha.
Ai cũng không biết rằng người mang danh mỹ nhân băng giá của quân đội như nàng, ở nhà lại biến thành chuột bị mèo bắt, đi đứng phải hết sức cẩn trọng.
Bởi vì nàng biết, chỉ cần mình sơ suất một chút, có thể sẽ mất tất cả những thứ hiện có, mất cuộc sống hiện tại, sẽ có người khác thay thế vị trí của nàng… Dương Ngọc Khiết làm sao dám lấy tương lai của mình ra đánh cược.
Nàng cắn chặt môi dưới, môi gần như trắng bệch.
Nước mắt tủi nhục vẫn cứ rơi xuống.
Vương Kiến Quốc có chút bực bội, hắn châm điếu thuốc, hít sâu một hơi: "Tâm sự?"
...
Chu Việt Thâm đóng cửa lại rồi mở lá thư.
Tập trung đọc nội dung bên trong.
Thấy Tư Niệm nói muốn ăn đặc sản nơi này, còn muốn ngắm hồ nước mặn sa mạc.
Hỏi hắn ở đây có hoang vu lắm không.
Hắn ngẩn người.
Vùng Tây Bắc này quả thực có hồ nước mặn tự nhiên, còn chưa được khai thác.
Nhưng cũng chỉ là lúc đi ngang qua ngắm nhìn mà thôi.
Màu sắc rất kỳ lạ.
Thì ra nàng thích xem hồ à?
Sa mạc, hắn cũng ít đi, hoang vu lạnh lẽo, nóng thì nóng chết, lạnh thì lạnh cóng, cũng chẳng có gì hay ho.
Nhưng nhìn lời lẽ trong thư của Tư Niệm, hắn có thể hình dung được, nàng đang rất mong chờ.
Chu Việt Thâm ở đây ngoài huấn luyện ra thì chỉ có nhiệm vụ, hắn chưa từng để ý đến những thứ này.
Vậy mà giờ nghĩ đến Tư Niệm, hắn lại thấy có chút vui vẻ.
Nhưng rất nhanh nụ cười của hắn liền cứng đờ.
Câu kia yên tâm là không cắm sừng hắn, nghe kiểu gì cũng thấy sai sai.
Ánh mắt Chu Việt Thâm trở nên sâu thẳm.
Xem ra viết thư vẫn không giải quyết được vấn đề gì.
Hắn có thời gian vẫn nên gọi điện thoại về thì hơn.
Rõ ràng chỉ cần ở đây một tháng thôi, nhưng bây giờ Chu Việt Thâm lại không thể ngồi yên.
Lúc trước hắn rời đi vội quá, đã đồng ý với yêu cầu của cấp trên.
Nếu như không giải quyết vấn đề này, thì bên này sẽ vẫn tìm đến hắn.
Để tránh rắc rối cho gia đình, Chu Việt Thâm quyết định trở về giải quyết.
Một tháng không dài.
Nhưng giờ với hắn mà nói, lại dài đến lạ.
Hắn cầm thư của Tư Niệm lật qua lật lại xem, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy câu đó, hắn lại sẽ trực tiếp bỏ qua.
Ngẩng đầu nhìn, bầu trời tối đen như mực.
Không có một thành phố nào lạnh lẽo hơn nơi này.
Nhưng hắn muốn nói cho Tư Niệm, Tây Bắc cũng không phải là không có một cọng cỏ.
Tư Niệm làm xong món kho và bánh ngọt, lần lượt mang đến cho nhà họ Tưởng, lại đưa cho nhóc con, để hắn chia cho các bạn nhỏ của mình ăn.
Sau đó tìm Vu Đông, nhờ anh ta giúp đưa qua cho Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên nhận được đồ ăn thức uống Tư Niệm đưa, vô cùng bất ngờ, vui mừng khôn xiết.
Nhưng ngoài miệng vẫn cứ khắt khe: "Hừ, cuối cùng cô ta cũng có chút lương tâm, biết đưa đồ cho tôi. Tuy nhìn rất bình thường, nhưng nể mặt là tự tay làm, tôi miễn cưỡng nhận vậy."
Vẻ đắc ý khiến Vu Đông rất thích thú.
Anh thích cái vẻ ngạo kiều của Phó Thiên Thiên.
"Thiên Thiên, ta mua hai vé xem phim cho đại ca ta, kết quả anh ấy bị điều đi. Vé để ở chỗ ta cũng lãng phí, cô có muốn xem phim không?"
Anh tiện tay lấy vé xem phim mình mua ra.
Phó Thiên Thiên kinh ngạc: "Còn có chuyện tốt thế này!"
Vu Đông vội gật đầu.
Phó Thiên Thiên mừng rỡ nói: "Được thôi."
Vu Đông vui vẻ.
Lại nghe nàng nói: "Vừa hay có hai vé, để ngày nghỉ tôi đến tìm Tư Niệm, chúng ta cùng đi xem!"
Vu Đông: "?"
...
Nghỉ xong, Tư Niệm tiếp tục đến trường học đi học.
Lâm ba ba, Lâm mụ mụ không yên lòng chuyện ở nhà, đợi mấy ngày rồi trở về.
Nhóc con đi giày vải đến trường khoe khoang.
Vì cả trường chỉ có mình hắn mang đôi giày này.
Mụ mụ nói cái này gọi là gì nhỉ.
Gọi là mỗ mỗ hàng giới hạn.
Cả trường chỉ có một đôi thế này thôi.
Hắn rất vui.
"Đây là do mỗ mỗ làm cho ta, các bạn nghe xem, đi đường cộc cộc cộc, có phải nghe rất hay không."
Một đám nhóc tì phối hợp gật đầu, "Hay, thích quá à."
"Anh hai, có thể nhờ mỗ mỗ làm cho em một đôi không."
"Không được, mỗ mỗ của anh đã về nhà rồi."
"Vậy anh hai, có thể cho em đi thử một chút không?"
Chu Trạch Hàn thấy bọn nó tội nghiệp, do dự nói: "Thôi được rồi, chỉ được đi thử thôi, tí nữa trả lại cho anh nhé."
Mấy nhóc con vội đáp ứng.
Bên này không khí sôi nổi, còn năm tư thì khác.
Nhóc con khoác lác hàng giới hạn, giờ đã đang nằm trên chân Chu Trạch Đông.
Người trong thành phố cơ bản đều đi giày thể thao, giày da, đặc biệt là trường học của bọn họ, chẳng thấy đứa trẻ nhà ai đi giày vải.
Chuyện này với bọn họ mà nói, chính là biểu tượng của người nghèo.
"Giày gì mà xấu thế, bà ta đã nói với ta là mày ở quê ra, ta còn không tin, thì ra là thật."
"Này, mọt sách kia, ta nói với mày đấy, mày bị điếc à?"
Chàng trai nói vừa dứt lời đã giật cái giấy báo trên tay Chu Trạch Đông.
Chu Trạch Đông là học sinh mới, đến giờ vẫn rất được chú ý.
Bởi vì hắn không hề có chút nhiệt tình nào giống mọi người, luôn lạnh lùng như băng.
Da cũng đen.
Bất quá mọi người cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Hắn nổi tiếng là vì đã đánh bạn cùng bàn.
Mọi người cảm thấy hắn rất đáng sợ.
Lúc này nghe Lý Hữu Tài nói như vậy, lập tức kinh ngạc nhìn hắn.
Chu Trạch Đông sầm mặt, ngẩng đầu nhìn thẳng chằm chằm mấy người trước mặt, giọng nói mang theo vài phần tức giận: "Trả lại cho ta!"
Lý Hữu Tài cao hơn hắn nửa cái đầu giơ cao giấy mời, khiêu khích nói: "Ồ, thì ra ngươi không phải kẻ điếc?"
Chu Trạch Đông lập tức đứng dậy, đi tới.
"Đừng có tới đây!" Lý Hữu Tài lùi lại, làm ra vẻ ghét bỏ, "Ta nghe bà nội ta nói nhà ngươi nuôi heo, trên người ngươi chắc chắn toàn mùi cứt heo."
Một đám trẻ con lập tức cười ồ lên.
Nắm đấm của Chu Trạch Đông siết chặt kêu răng rắc.
"Đến đây, ngươi chui qua háng ta, ta sẽ trả lại cho ngươi thế nào." Hắn chỉ vào dưới háng mình.
"Anh Hữu Tài, làm vậy có được không?"
"Có gì mà không được, bà nội ta nói, mẹ kế của hắn còn đang ở trường học chúng ta đó, nếu hắn dám không nghe lời ta, thì đuổi mẹ hắn việc."
Thêm nữa mẹ vợ lại hay dùng uy ép, cũng không ít phiền phức.
Chút tiền đó Tư Niệm không dùng đến, nhưng cũng đủ làm bà Chu phiền muộn một hồi.
Tư Niệm ghét nhất bị người khác chiếm tiện nghi, nàng từ trước đến nay vẫn là kiểu người ngươi tốt với ta, ta mới đối xử tốt với ngươi.
Bà Chu ăn phải một vố lỗ, nửa ngày không nói được lời nào.
Con gái còn ở bên cạnh oán trách, trông bộ dạng như sắp khóc đến nơi.
Nhưng Tư Niệm đã không để ý đến họ nữa, dù sao cũng là chị dâu bên nhà mẹ đẻ, nàng cũng không nên làm quá phận.
Một bữa cơm nhất định phải cho họ ăn, để lúc về không ai nói ra nói vào, cho dù không nói gì về mình thì chị dâu cả cũng sẽ không ít chuyện buôn dưa lê.
Nàng không muốn làm người nhà thêm phiền phức.
Tư Niệm vào bếp nấu cơm.
Mẹ Lâm và Chu Tuệ Tuệ đi vào giúp.
Đều làm các món ăn nhà nông, chỉ có nhiều thịt hơn chút.
Ba Lâm cũng rất thích ở nhà con gái, đến nhà con gái có thể xem tivi còn có thể nghe đài, lúc này đang ôm cháu gái, lắc lư đầu nghe hát.
Lâm Tiêu trầm mặc ít nói ngồi cũng không nói gì.
Mặt bà Chu và Chu Bình trông không được tốt, quả thật không ai an ủi hai người một câu.
Trong không khí ngượng ngùng như vậy, cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm.
Hai mẹ con ăn như quỷ chết đói đầu thai, tuyệt không khách khí.
Tư Niệm cũng không để ý.
Mặt Chu Tuệ Tuệ không được vui, ngay cả ăn cũng không thấy ngon.
Lâm Tiêu không hiểu những chuyện này, nhưng cũng biết nhà mẹ vợ không phải, liền gắp thức ăn cho nàng.
Buổi chiều, Lâm Tiêu và Chu Tuệ Tuệ liền phải về.
Ba Lâm và mẹ Lâm muốn ở lại thêm hai ngày nữa.
Tư Niệm định dẫn họ đi mua chút quần áo giày dép.
Lâm Tiêu còn phải làm việc, trong nhà cũng có hai em trai, nên họ không thể không về.
Bà Chu càng nghĩ càng không cam tâm, cũng muốn ở lại.
Chu Tuệ Tuệ vội nói: "Mẹ, Tứ muội, chúng ta về nhà thôi."
"Về cái gì mà về, nhà to như vậy, chẳng lẽ còn không đủ cho chúng ta ngủ hay sao?"
Bà Chu không hề khách khí với con gái, cảm thấy đứa con gái này rất vô dụng.
Nhà chồng giàu có như vậy, mà một chút mỡ cũng không vớt được, bà ta đầy mặt vẻ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Cái này, như vậy không tốt..." Chu Tuệ Tuệ không thích người nhà, cũng biết rõ người nhà họ Lâm cũng không thích bọn họ.
Chỉ là vì lo cho mình, nên mới không nói gì.
Nhưng lại ngủ nhờ nhà người ta làm gì, quan hệ lại không tốt, nàng sao có ý tốt được.
"Đến lúc đó các ngươi cũng không dễ tìm xe về." Nơi này cũng không phải huyện thành, nơi này là trung tâm thành phố.
Lái xe cũng mất ba, bốn tiếng, tiền xe đắt khủng khiếp.
"Để Lâm Tiêu đến đón chúng ta chẳng phải được sao?" Bà Chu đương nhiên nói, "Dù sao hắn cũng có xe."
"Chị dâu, nàng nói rất đúng." Tư Niệm mở miệng nói, "Anh trai em lái xe chở hàng trong huyện, đến lúc đó dì bắt xe về đến huyện thì anh ấy đi đón dì là được."
Tư Niệm nói: "Từ đây về huyện, bắt xe có thể mất hơn hai tệ một chút, hai người thì nói chuyện giá cả bốn tệ là có thể đi được. Xe tải có thể sẽ đắt hơn chút, dù sao nhà chúng ta bên đó hẻo lánh, ít xe chạy, đều phải mua vé từ sớm, không thì phải đi xe tải."
"Đúng vậy a..." Bà Chu vô ý thức phụ họa, kịp phản ứng thì thấy không đúng, vội vàng nói: "Chờ một chút, không phải là đến tận nơi đón chúng ta sao? Tại sao chúng ta phải bắt xe về huyện?"
Tư Niệm ra vẻ kinh ngạc: "Dì không biết sao? Anh trai em giờ chỉ chở hàng trong phạm vi huyện, khu trung tâm thành phố không cần anh ấy chạy nữa, quá xa, tốn tiền xăng xe."
"Vậy cũng không thể như thế được, ta dù sao cũng là mẹ vợ của nó, đón ta một chút thì làm sao?"
"Đón dì thì cũng được thôi, nhưng xe này đâu phải của anh ấy, dì muốn anh ấy đón thì dì có thể mua cho anh ấy một chiếc xe, đến lúc đó dì đi đâu cũng được đón."
Bà Chu tức ngực phập phồng.
Tư Niệm nói xong, không đợi bà ta nổi giận, liền đẩy anh mình lên xe: "Anh, hai người mau về thôi không lát về nhà trễ, sáng mai anh còn phải chở hàng nữa. Dì thì không cần lo lắng, em sẽ giúp họ chỉ đường ra nhà ga."
Lâm Tiêu ngơ ngác lên xe rồi nói được, liền nổ máy xe.
Bà Chu lập tức sốt ruột, vội kéo con gái chạy đến.
Bảo nàng dùng tiền đi xe, chẳng khác nào lấy mạng nàng.
Chu Bình tay không ra về, không mua được quần áo thì thôi, còn lấy cả tiền mua quần áo của mình ra ngoài, trực tiếp tức khóc.
Cuối cùng cũng tiễn xong cả nhà.
Mẹ Lâm và Ba Lâm đến, có người giúp trông con, Tư Niệm cũng rảnh.
Có thời gian, nàng liền muốn làm chút bánh ngọt và món kho để mang cho Phó Thiên Thiên và nhà họ Tưởng.
Đi làm lại thêm trông con, nàng thật sự không có thời gian làm những thứ này.
Tư Niệm xắn tay áo lên, bắt đầu bận rộn.
** Trong quân đội Tây Bắc.
Dương Ngọc Khiết trở lại quân đội liền được sắp xếp không ít công việc.
Đợi đến khi nàng nghỉ ngơi, liền nghe thấy có người bàn tán ồn ào.
"Nghe nói gì chưa, Chu đoàn trưởng đã về."
"Chu đoàn trưởng? Ai vậy? Trong quân đội của chúng ta có ai làm đoàn trưởng tên này à?"
"Ha ha, ngươi không biết đó thôi, vị Chu đoàn trưởng này khó lường lắm, năm đó cùng với Vương lữ trưởng sánh vai là một trong những nhân vật tam kiệt của quân đội."
"Không phải nghe nói là đã giải ngũ rồi sao?"
"Không rõ lắm, dù sao tình hình năm đó cũng phức tạp lắm, còn một kiệt nữa..."
"Nói cái gì đấy!" Một giọng nữ lạnh băng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Hai người quay đầu, giật nảy mình, vội vàng hành lễ: "Đoàn trưởng."
Dương Ngọc Khiết lạnh lùng liếc họ một cái, rồi quay người đi.
Đối phương cảm thấy khó hiểu: "Sao thế đoàn trưởng, vừa về đã giận như vậy rồi?"
"Suỵt! Đừng nói nữa, lúc nãy chúng ta bàn luận là cấm kỵ đấy, ngươi có biết người thứ ba trong tam kiệt là ai không?"
"Ai?"
"Chính là anh trai của đoàn trưởng Dương đó..."
...
"Chu đoàn trưởng, có thư của ngài." Cửa phòng Chu Việt Thâm bị người gõ.
260 chín Tây Bắc không phải không có một ngọn cỏ… "Chu đoàn trưởng, có thư của ngài." Cửa phòng Chu Việt Thâm bị người gõ.
Chu Việt Thâm đứng dậy mở cửa, là một lá thư đến từ tỉnh Vân Quý Xuyên.
Hắn đưa tay nhận lấy, vừa chuẩn bị đóng cửa, thì nghe thấy một giọng nói dồn dập: "Chu..."
"Phanh——" một tiếng, cửa bị đóng sầm lại.
Dương Ngọc Khiết thở hồng hộc: "..."
Nàng vốn dĩ rất vui, trên đường đi nàng đã nghĩ, Chu Việt Thâm đối với Tư Niệm kia có đặc biệt thế nào, thì cuối cùng vẫn chọn trở về.
Tư Niệm có gì mà ghê gớm.
Đàn ông hay ngụy trang, đối với nàng tốt hết mực chẳng qua chỉ là bên ngoài.
Nàng cũng không phải muốn phá hoại mối quan hệ của hai người, chỉ là vô thức không tin, một Chu Việt Thâm đối với ai cũng lạnh lùng như vậy lại thật lòng yêu một người phụ nữ.
Nếu như hắn thật sự có tình cảm, sẽ không chờ đến tận bây giờ.
Dương Ngọc Khiết cảm thấy, mình thắng rồi.
Nàng trở về một thời gian, vốn đang không hiểu vì sao ba của mình lại sắp xếp cho nàng nhiều công việc như vậy.
Cho đến khi vô tình nghe thủ hạ bàn luận.
Mới biết được, Chu Việt Thâm thế mà đã trở về.
Nghĩ đến người ba đó, mặt Dương Ngọc Khiết không được vui vẻ cho lắm.
Bởi vì lúc trước không phải là do ông ta, anh trai của nàng sẽ không chết, Chu Việt Thâm cũng sẽ không rời đi.
Tuy không biết rõ, rốt cuộc là ông ta dùng điều kiện gì để Chu Việt Thâm trở về, nhưng chuyện này đối với nàng mà nói, tóm lại là tốt.
Dương Ngọc Khiết là một người phụ nữ tự ái, nàng biết Chu Việt Thâm kết hôn, nên một mực kìm nén tình cảm của mình ở dưới đáy lòng, không muốn để cho người ta cho rằng nàng đang phá hoại tình cảm của họ.
Nàng đã chờ hắn nhiều năm như vậy rồi, không ngại đợi thêm.
Nàng lần này qua điều tra, Chu Việt Thâm cùng vợ đời trước chung sống chưa đầy một năm thì đã ly hôn.
Hiện tại Chu Việt Thâm rời đi, Tư Niệm một mình mang ba đứa trẻ, lại còn không phải con ruột của mình, nàng không tin thật sự có ai thật lòng thật dạ chăm sóc cho những đứa trẻ không có quan hệ máu mủ với mình.
Đến lúc đó nhất định sẽ lộ ra bộ mặt thật.
Nhưng những ý nghĩ tốt đẹp này, lại đến cổng của Chu Việt Thâm, đều bị cái đóng sầm cửa không lưu tình chút nào của hắn đánh tan không còn chút gì.
Dương Ngọc Khiết nói với mình, Chu Việt Thâm chỉ là đang tránh hiềm nghi.
Không sai, dù sao hắn hiện tại đã kết hôn rồi.
Nhất định là đang tránh hiềm nghi, nếu không thì cũng sẽ không đến mức lạnh lùng như vậy.
Nàng tự an ủi mình như vậy, đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì bị người gọi lại.
"Đoàn trưởng Dương, thủ trưởng bảo cô hôm nay về sớm."
Nàng bị người cảnh vệ của ba mình ngăn lại.
Sắc mặt Dương Ngọc Khiết hơi khó coi, giọng điệu không được khách khí: "Biết rồi."
Nhà họ Dương, lúc này phòng khách đang có hai người đàn ông ngồi, một người tóc hơi bạc trắng, khoảng năm mươi tuổi, mặc áo Tôn Trung Sơn.
Đối diện với ông là Vương Kiến Quốc đang mặc quân phục thẳng thớm.
Vương Kiến Quốc tóc vẫn rối bù như trước, miệng ngậm thuốc, ba mươi ba tuổi nhưng trông có vẻ trưởng thành hơn Chu Việt Thâm, trên mặt đầy sẹo, mặc dù có chút dữ tợn, nhưng lại thêm vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Vương Kiến Quốc có vóc dáng to lớn vạm vỡ, khi ngồi cùng Chu Việt Thâm như thể hai ngọn núi vậy.
Hai người cũng đã từng là đối thủ cạnh tranh, đánh qua mấy lần, mối quan hệ mới chuyển biến tốt.
Người nhìn có vẻ hơi cà lơ phất phơ, nhưng mày mắt lại rất sắc bén, liếc một cái liền biết không dễ chọc.
Lần này hắn đến, là đến báo cáo tình hình của Chu Việt Thâm cho sư trưởng.
"Trong nhà hắn có một bà vợ cùng ba đứa con nít, lão sư trưởng đừng làm quá." Hắn rít một hơi thuốc, phả ra làn khói nói.
Lão sư trưởng cười hiền từ: "Yên tâm đi, Việt Thâm mười mấy tuổi đã theo ta rồi, thời gian còn ở với ta lâu hơn mấy cậu, ta có thể bạc đãi nó sao."
"Ha." Vương Kiến Quốc cười một tiếng, "Ông nói nghe dễ thật đấy."
"Thỏ nóng quá còn cắn người, huống chi nó là một con thú dữ."
"Lão sư trưởng à, ông sắp về hưu rồi thì không thể sống yên ổn hơn chút sao."
"Im miệng, ai cho cậu nói chuyện với thủ trưởng như thế!"
Một giọng nữ lạnh lùng ngắt lời hắn.
Vương Kiến Quốc nhíu mày nhìn lại.
Một người đẹp như băng đá dáng vẻ Dương Ngọc Khiết bước đến.
"Thủ trưởng! Ngài tìm ta có chuyện gì?"
Lão thủ trưởng cười nói: "Ngọc Khiết, ở nhà không cần khách sáo thế, thủ trưởng cái gì mà thủ trưởng. Hôm nay bảo con về, chủ yếu là muốn con cùng ta lão nhân này ăn bữa cơm thôi."
Nói xong, hắn nhìn về phía Vương Kiến Quốc nói: "Kiến Quốc, cậu cũng ở lại đi."
Khung cảnh lập tức trở nên vô cùng gượng gạo.
Mặt Dương Ngọc Khiết tối sầm lại, nàng rất rõ, khi cha nàng lộ vẻ mặt này, nhất định là muốn cho nàng se duyên loạn xạ.
Trước kia đã giới thiệu vài sĩ quan rồi, đủ loại đều có, nàng hận không thể trốn đi cho xa.
Lần này lại còn giới thiệu cả Vương Kiến Quốc cho nàng, Vương Kiến Quốc già như vậy, hắn bị điên rồi sao?
Mặc dù điều kiện gia đình Vương Kiến Quốc cũng tốt, đời đời làm quan.
Nhưng nàng ghét nhất loại hình như Vương Kiến Quốc.
Tên đã quê mùa, lại còn mang cái vẻ lưu manh đường phố, rõ ràng Chu Việt Thâm mới là người từ nông thôn lên, nhưng hắn còn giống nông dân hơn cả Chu Việt Thâm.
Miệng thì thô tục, lại còn thích hút thuốc, không tuân thủ kỷ luật, giọng nói thì khó nghe... Khuyết điểm đếm không xuể!
Chỉ mới nghĩ đến, mặt Dương Ngọc Khiết đã tái mét rồi.
Vẻ mặt ghét bỏ chán ghét thực sự quá rõ ràng, không hề che giấu chút nào. Vương Kiến Quốc hít một hơi thuốc, dụi tắt vào gạt tàn ở bên cạnh.
Ánh mắt lạnh đi mấy phần.
Ban đầu hắn không muốn ở lại, giờ lại cười nói: "Được thôi."
Mặt Dương Ngọc Khiết lại càng khó coi thêm mấy phần.
Bữa ăn không khí gượng gạo, nhưng Vương Kiến Quốc cũng tuyệt đối không khách khí.
Nhìn cái dáng vẻ không chút lễ nghi của hắn, Dương Ngọc Khiết nhìn đã thấy no rồi, không hề động đũa.
Trời dần tối, Vương Kiến Quốc chuẩn bị rời đi.
Lão thủ trưởng lên tiếng: "Đã muộn thế này rồi, Ngọc Khiết con cũng về đi."
"Kiến Quốc, phiền cậu đưa Ngọc Khiết về giúp ta."
Dương Ngọc Khiết đã dọn ra ngoài, có ký túc xá riêng.
Nghe vậy, nàng thầm nghiến răng, biết cha nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.
Thật sự nhất định phải gán ghép nàng với Vương Kiến Quốc, lẽ nào môn đăng hộ đối lại quan trọng đến vậy sao?
Rõ ràng Chu Việt Thâm lợi hại hơn Vương Kiến Quốc rất nhiều, tuy gia thế không tốt, nhưng nếu lúc đó hắn không rời đi, hiện giờ chức vị khẳng định không kém Vương Kiến Quốc.
Nàng ghét cái kiểu dựa vào gia thế của người khác để đánh giá một người.
Nhưng nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Chu Việt Thâm với nàng, nàng không khỏi buồn rầu.
Nếu như năm đó, nếu năm đó nàng ngăn Chu Việt Thâm rời đi, có lẽ mọi chuyện đã khác?
Nàng ghét Vương Kiến Quốc, nhưng cũng biết hắn không sai.
Hai người im lặng bước ra ngoài cửa, Vương Kiến Quốc mở cửa ghế phụ, giọng nói mang chút trêu ngươi, "Đại tiểu thư, lên xe đi."
Dương Ngọc Khiết vừa nhìn cái bộ dạng này của hắn đã bực mình, đang định nói không cần! thì đã thấy cha nàng đứng ở lầu hai nhìn nàng chằm chằm.
Nàng thấy lạnh cả sống lưng, đành phải chấp nhận ngồi lên xe.
Lúc này Dương Ngọc Khiết cảm thấy, mình giống như một con rối.
Một món đồ chơi bị điều khiển, người khác bảo nàng làm gì, nàng làm nấy.
Rõ ràng trong lòng muốn phản kháng đến chết đi được, nhưng cơ thể lại không nghe theo, không điều khiển được.
Vương Kiến Quốc hỏi nàng đôi câu, nàng cũng không để ý.
Vương Kiến Quốc cười nhạt: "Cô không muốn nói chuyện thì đừng nói, ta cũng chẳng rảnh hơi chiều cô."
Không sao, hắn có nhiều cách khiến nàng mở miệng: "Tự dưng mà gặp nhau như thế, lát ta gọi điện cho lão thủ trưởng, nói để ông ấy đừng làm khó cô."
"Ngươi dám!" Dương Ngọc Khiết ngẩng đầu trừng hắn, một gương mặt thanh tú bị kìm nén đến đỏ lên.
Vương Kiến Quốc thấy có hiệu quả liền nhếch môi cười.
"Không dám phản kháng thì cô cứ chịu đi, coi như lão tử làm cô mất gì à?"
"Lão tử lão tử, Vương Kiến Quốc ngươi không thể nào có chút tố chất sao? Cũng hơn ba mươi tuổi người rồi." Dương Ngọc Khiết bực bội nói.
"Ta vốn dĩ thế này, không quen nhìn thì ráng chịu."
"Ngươi!" Dương Ngọc Khiết nghiến răng: "Cha ta chắc chắn là bị mù rồi."
Vương Kiến Quốc cười nhạt, xe đột ngột quẹo gấp, lại đi về.
Dương Ngọc Khiết hốt hoảng: "Ngươi làm gì vậy, ngươi muốn làm gì?"
Vương Kiến Quốc nhếch môi cười lạnh: "Để cho cha cô nghe xem cô nói chuyện mạnh miệng thế nào."
"Ngươi, dừng lại! Ta, ta giải thích với ngươi còn không được sao!"
"Vương Kiến Quốc!"
"Cầu ta đi?"
Dương Ngọc Khiết nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thấy xe sắp đến nhà mình rồi, Dương Ngọc Khiết triệt để mất hết ý chí, nghiến răng nói: "Ta cầu ngươi..."
Xe phanh gấp một tiếng, dừng lại.
Mặt Dương Ngọc Khiết đỏ bừng, cảm thấy mình chưa từng nhục nhã như thế này.
Mệnh lệnh của cha nàng là không thể phản bác, nàng từ nhỏ đã hiểu đạo lý này, chuyện anh trai rời đi để lại bóng ma quá lớn cho nàng, khiến cả đời này nàng chỉ có thể sống dưới sự thao túng của cha.
Ai cũng không biết rằng người mang danh mỹ nhân băng giá của quân đội như nàng, ở nhà lại biến thành chuột bị mèo bắt, đi đứng phải hết sức cẩn trọng.
Bởi vì nàng biết, chỉ cần mình sơ suất một chút, có thể sẽ mất tất cả những thứ hiện có, mất cuộc sống hiện tại, sẽ có người khác thay thế vị trí của nàng… Dương Ngọc Khiết làm sao dám lấy tương lai của mình ra đánh cược.
Nàng cắn chặt môi dưới, môi gần như trắng bệch.
Nước mắt tủi nhục vẫn cứ rơi xuống.
Vương Kiến Quốc có chút bực bội, hắn châm điếu thuốc, hít sâu một hơi: "Tâm sự?"
...
Chu Việt Thâm đóng cửa lại rồi mở lá thư.
Tập trung đọc nội dung bên trong.
Thấy Tư Niệm nói muốn ăn đặc sản nơi này, còn muốn ngắm hồ nước mặn sa mạc.
Hỏi hắn ở đây có hoang vu lắm không.
Hắn ngẩn người.
Vùng Tây Bắc này quả thực có hồ nước mặn tự nhiên, còn chưa được khai thác.
Nhưng cũng chỉ là lúc đi ngang qua ngắm nhìn mà thôi.
Màu sắc rất kỳ lạ.
Thì ra nàng thích xem hồ à?
Sa mạc, hắn cũng ít đi, hoang vu lạnh lẽo, nóng thì nóng chết, lạnh thì lạnh cóng, cũng chẳng có gì hay ho.
Nhưng nhìn lời lẽ trong thư của Tư Niệm, hắn có thể hình dung được, nàng đang rất mong chờ.
Chu Việt Thâm ở đây ngoài huấn luyện ra thì chỉ có nhiệm vụ, hắn chưa từng để ý đến những thứ này.
Vậy mà giờ nghĩ đến Tư Niệm, hắn lại thấy có chút vui vẻ.
Nhưng rất nhanh nụ cười của hắn liền cứng đờ.
Câu kia yên tâm là không cắm sừng hắn, nghe kiểu gì cũng thấy sai sai.
Ánh mắt Chu Việt Thâm trở nên sâu thẳm.
Xem ra viết thư vẫn không giải quyết được vấn đề gì.
Hắn có thời gian vẫn nên gọi điện thoại về thì hơn.
Rõ ràng chỉ cần ở đây một tháng thôi, nhưng bây giờ Chu Việt Thâm lại không thể ngồi yên.
Lúc trước hắn rời đi vội quá, đã đồng ý với yêu cầu của cấp trên.
Nếu như không giải quyết vấn đề này, thì bên này sẽ vẫn tìm đến hắn.
Để tránh rắc rối cho gia đình, Chu Việt Thâm quyết định trở về giải quyết.
Một tháng không dài.
Nhưng giờ với hắn mà nói, lại dài đến lạ.
Hắn cầm thư của Tư Niệm lật qua lật lại xem, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy câu đó, hắn lại sẽ trực tiếp bỏ qua.
Ngẩng đầu nhìn, bầu trời tối đen như mực.
Không có một thành phố nào lạnh lẽo hơn nơi này.
Nhưng hắn muốn nói cho Tư Niệm, Tây Bắc cũng không phải là không có một cọng cỏ.
Tư Niệm làm xong món kho và bánh ngọt, lần lượt mang đến cho nhà họ Tưởng, lại đưa cho nhóc con, để hắn chia cho các bạn nhỏ của mình ăn.
Sau đó tìm Vu Đông, nhờ anh ta giúp đưa qua cho Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên nhận được đồ ăn thức uống Tư Niệm đưa, vô cùng bất ngờ, vui mừng khôn xiết.
Nhưng ngoài miệng vẫn cứ khắt khe: "Hừ, cuối cùng cô ta cũng có chút lương tâm, biết đưa đồ cho tôi. Tuy nhìn rất bình thường, nhưng nể mặt là tự tay làm, tôi miễn cưỡng nhận vậy."
Vẻ đắc ý khiến Vu Đông rất thích thú.
Anh thích cái vẻ ngạo kiều của Phó Thiên Thiên.
"Thiên Thiên, ta mua hai vé xem phim cho đại ca ta, kết quả anh ấy bị điều đi. Vé để ở chỗ ta cũng lãng phí, cô có muốn xem phim không?"
Anh tiện tay lấy vé xem phim mình mua ra.
Phó Thiên Thiên kinh ngạc: "Còn có chuyện tốt thế này!"
Vu Đông vội gật đầu.
Phó Thiên Thiên mừng rỡ nói: "Được thôi."
Vu Đông vui vẻ.
Lại nghe nàng nói: "Vừa hay có hai vé, để ngày nghỉ tôi đến tìm Tư Niệm, chúng ta cùng đi xem!"
Vu Đông: "?"
...
Nghỉ xong, Tư Niệm tiếp tục đến trường học đi học.
Lâm ba ba, Lâm mụ mụ không yên lòng chuyện ở nhà, đợi mấy ngày rồi trở về.
Nhóc con đi giày vải đến trường khoe khoang.
Vì cả trường chỉ có mình hắn mang đôi giày này.
Mụ mụ nói cái này gọi là gì nhỉ.
Gọi là mỗ mỗ hàng giới hạn.
Cả trường chỉ có một đôi thế này thôi.
Hắn rất vui.
"Đây là do mỗ mỗ làm cho ta, các bạn nghe xem, đi đường cộc cộc cộc, có phải nghe rất hay không."
Một đám nhóc tì phối hợp gật đầu, "Hay, thích quá à."
"Anh hai, có thể nhờ mỗ mỗ làm cho em một đôi không."
"Không được, mỗ mỗ của anh đã về nhà rồi."
"Vậy anh hai, có thể cho em đi thử một chút không?"
Chu Trạch Hàn thấy bọn nó tội nghiệp, do dự nói: "Thôi được rồi, chỉ được đi thử thôi, tí nữa trả lại cho anh nhé."
Mấy nhóc con vội đáp ứng.
Bên này không khí sôi nổi, còn năm tư thì khác.
Nhóc con khoác lác hàng giới hạn, giờ đã đang nằm trên chân Chu Trạch Đông.
Người trong thành phố cơ bản đều đi giày thể thao, giày da, đặc biệt là trường học của bọn họ, chẳng thấy đứa trẻ nhà ai đi giày vải.
Chuyện này với bọn họ mà nói, chính là biểu tượng của người nghèo.
"Giày gì mà xấu thế, bà ta đã nói với ta là mày ở quê ra, ta còn không tin, thì ra là thật."
"Này, mọt sách kia, ta nói với mày đấy, mày bị điếc à?"
Chàng trai nói vừa dứt lời đã giật cái giấy báo trên tay Chu Trạch Đông.
Chu Trạch Đông là học sinh mới, đến giờ vẫn rất được chú ý.
Bởi vì hắn không hề có chút nhiệt tình nào giống mọi người, luôn lạnh lùng như băng.
Da cũng đen.
Bất quá mọi người cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Hắn nổi tiếng là vì đã đánh bạn cùng bàn.
Mọi người cảm thấy hắn rất đáng sợ.
Lúc này nghe Lý Hữu Tài nói như vậy, lập tức kinh ngạc nhìn hắn.
Chu Trạch Đông sầm mặt, ngẩng đầu nhìn thẳng chằm chằm mấy người trước mặt, giọng nói mang theo vài phần tức giận: "Trả lại cho ta!"
Lý Hữu Tài cao hơn hắn nửa cái đầu giơ cao giấy mời, khiêu khích nói: "Ồ, thì ra ngươi không phải kẻ điếc?"
Chu Trạch Đông lập tức đứng dậy, đi tới.
"Đừng có tới đây!" Lý Hữu Tài lùi lại, làm ra vẻ ghét bỏ, "Ta nghe bà nội ta nói nhà ngươi nuôi heo, trên người ngươi chắc chắn toàn mùi cứt heo."
Một đám trẻ con lập tức cười ồ lên.
Nắm đấm của Chu Trạch Đông siết chặt kêu răng rắc.
"Đến đây, ngươi chui qua háng ta, ta sẽ trả lại cho ngươi thế nào." Hắn chỉ vào dưới háng mình.
"Anh Hữu Tài, làm vậy có được không?"
"Có gì mà không được, bà nội ta nói, mẹ kế của hắn còn đang ở trường học chúng ta đó, nếu hắn dám không nghe lời ta, thì đuổi mẹ hắn việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận