Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 345: Dáng dấp cùng núi đồng dạng cao (length: 7768)

Hắn đã thấy Chu Trạch Hàn cùng một đám trẻ con đang ở trong sân làm bơ, làm bánh ga tô.
Hắn chưa từng làm bánh ga tô, mỗi lần sinh nhật, mụ mụ đều sẽ chuẩn bị sẵn cho hắn, hắn muốn ăn là trực tiếp ăn thôi.
Chưa bao giờ cùng bạn bè cùng nhau làm qua.
Cũng không hiểu có gì vui.
Nhưng là cứ thế bị ánh sáng thu hút, nhất thời nhìn đến ngây người.
Phương Tuệ tiến đến, thấy con trai đứng trước cửa sổ, nhíu mày.
Tiến lên.
Nhìn thấy nhà họ Chu sát vách đang ồn ào.
Nàng lập tức kéo cửa sổ lại, ghét bỏ nói: "Ồn quá, đóng lại đi, ảnh hưởng con học."
Phương Bác Văn vẫn chưa thỏa mãn thu hồi ánh mắt, lại ngồi vào ghế tiếp tục giải đề.
Tiểu lão đại và tiểu lão hai hai phe nhân mã đang chuẩn bị thi làm bánh ga tô.
Mấy đứa trẻ lóng nga lóng ngóng, không đầy chốc lát liền dính đầy bơ lên tay.
Ngược lại Chu Trạch Đông bên này, đâu ra đấy dựa theo mẫu phác họa bơ thành hình.
Một cái bánh ga tô nhỏ xinh rất nhanh đã hoàn thành.
Tiểu lão hai miệng kêu la chắc chắn thắng đến mức mặt đều đỏ ửng.
Rất nhanh, Chu Việt Thâm trở về.
Hắn mua cho hai đứa bé mỗi người một chiếc đồng hồ điện tử.
Như vậy hai đứa bé có thể tùy thời xem giờ.
Đừng nói Chu Trạch Hàn, mà ngay cả Chu Trạch Đông cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên chúng nhận được quà sinh nhật của ba.
Những đứa trẻ khác có, chúng đều có cả.
Chu Việt Thâm không ngờ hai con trai lại có nhiều bạn đến vậy.
Có chút kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy vui mừng.
Vẻ mặt lạnh lùng cũng dịu đi chút.
Tại thôn Hạnh Phúc, hai đứa bé luôn lủi thủi một mình, chẳng có bạn bè gì.
Tiểu Hàn dù sao còn chơi khá với Thạch Đầu nhà bên, nhưng tiểu Đông thì lại chưa từng quen biết một ai bằng tuổi.
Sau khi vào thành, ban đầu hắn còn rất lo hai đứa bé sẽ càng không thể hòa nhập được với người thành phố.
Sợ xảy ra tình cảnh bị xa lánh.
Nhưng giờ xem ra, là mình nghĩ nhiều rồi.
Tình hình đã tốt lên rất nhiều.
Một đám trẻ thấy Chu Việt Thâm trong nháy mắt đều im lặng.
Vị chú lớn cao như núi này lại là ba của nhị ca (Chu Trạch Đông) khó gần kia.
Thật sự là quá bất ngờ, ba của chúng cao như vậy, vậy sau này có phải chúng cũng sẽ cao như núi không.
Mà lại thật là đáng sợ, một đấm là có thể đánh bay chúng.
Nếu là ba của chúng, chắc đêm chúng sẽ gặp ác mộng.
Chắc có khi chẳng dám khóc nhè nữa.
Thấy mấy đứa trẻ trốn sau lưng con trai, tựa hồ hơi sợ hãi, Chu Việt Thâm thẳng lưng, cũng không quấy rầy chúng.
Vào bếp giúp Tư Niệm nấu cơm.
Tư Niệm không ngờ hôm nay hắn về sớm như vậy, có chút ngạc nhiên.
"Không phải nói tối mới về sao?"
Chu Việt Thâm giúp nàng rửa rau, trầm giọng nói: "Về cho chúng nó mừng sinh nhật đã rồi đi."
Trước kia hắn đặt công việc lên hàng đầu, luôn nghĩ nuôi con khỏe mạnh là tốt rồi.
Bây giờ lại biết, ngoài việc nuôi dưỡng, điều quan trọng nhất còn là thể xác tinh thần của con cái khỏe mạnh.
Nếu chỉ cần bỏ ra một chút thời gian để quan tâm chúng, liền có thể khiến mấy đứa nhỏ cảm thấy hạnh phúc và an tâm thì Chu Việt Thâm cũng thấy rất vui.
Ở thôn quê nghèo khó, Chu Việt Thâm thật ra cũng chịu ảnh hưởng nhất định.
Bởi vì chỉ cần có tiền, bọn họ liền có thể cải thiện cuộc sống.
Hắn cũng nghĩ như vậy.
Dù sao trên đời này không có gì khó khăn hơn không có tiền.
Nhưng sau này, Tư Niệm đã dạy hắn, có tiền thì vạn năng, nhưng thiếu quan tâm con cái thì tuyệt đối không được.
Rất nhanh, hai vợ chồng hợp sức làm ra một bàn ăn lớn đầy ắp.
Tay Tư Niệm xào đến mỏi nhừ, cuối cùng vẫn là Chu Việt Thâm dựa theo cách làm của nàng, xào từng món một.
Dù những năm này người giàu có nhiều, nhưng thịnh soạn như vậy thì vẫn phải đến ngày lễ ngày tết mới được ăn.
Sinh nhật đầu tiên của con, hai người đều chuẩn bị chu đáo.
Nhìn xem tiệc Mãn Hán toàn tịch, cho dù là một đám nhóc con đã từng trải đời cũng phải há hốc mồm.
Vô cùng ngưỡng mộ.
Thì ra nhà Chu Trạch Đông Chu Trạch Hàn lại giàu có đến vậy, không có dịp gì cũng được ăn cá ăn tôm.
Đám bạn học của tiểu lão hai càng thêm sùng bái nhị ca.
So sánh lại, Thần ca ba người thì có chút không được tự nhiên.
Bọn hắn biết nhà Chu Trạch Đông ở đây, nhưng là chúng vừa mới chuyển đến đây chưa bao lâu, theo chúng nghĩ thì chắc chỉ là một người có tiền bình thường thôi.
Bọn hắn vẫn nghĩ, cách biệt giữa bọn họ chắc không lớn lắm.
Nhưng lúc này xem bữa tiệc sinh nhật tùy tiện nhà người ta, đều là những thứ cả đời này bọn hắn chưa từng thấy.
Giờ khắc này cảm giác tự ti lên đến tột độ.
Có loại cảm giác muốn chạy trốn.
Bởi vì cảm nhận sâu sắc sự không xứng đôi này.
Lại càng sợ lát nữa lên bàn ăn có bị chê cười hay không.
Bạn của em trai, nghe nói đều là bạn học trường tiểu học ngoại ngữ, mà ai chả biết trường tiểu học ngoại ngữ là nơi mà chỉ có con nhà có tiền mới đi học được.
Bọn hắn tuy ở thành phố, nhưng cũng không phải học ở trường tiểu học ngoại ngữ.
Cho dù là trường tiểu học bình thường, bọn hắn cũng không có điều kiện theo học.
Vì vậy bọn hắn cảm thấy rất vui, tuyệt đối sẽ không giống như mình.
Nhìn vào chỉ thấy tràn ngập tự ti.
Bởi vì Chu Trạch Đông không thích nói chuyện, không giống như tiểu lão hai sôi nổi, ba người cứ đứng cứng đơ ở phía sau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết phải làm gì, nên làm sao.
Sự trầm mặc làm người ta xót xa.
Tư Niệm tiếp xúc với trẻ con nhiều, cũng đại khái hiểu được ý nghĩ của bọn chúng.
Trước kia tiểu lão lớn và tiểu lão hai cũng khác biệt so với chúng không nhiều.
Nàng tuy đã cố gắng tỏ thái độ hữu hảo nhất, nhưng vẫn không cách nào làm dịu sự căng thẳng của bọn chúng.
Nên dứt khoát gọi một tiếng tiểu lão hai.
Tiểu lão hai còn đang khoác lác, nghe nàng gọi, liền lập tức trông ngóng chạy tới.
Còn tưởng Tư Niệm lại chuẩn bị cho hắn món quà mới gì.
Tư Niệm bị vẻ mặt mong chờ ngốc nghếch của hắn chọc cười, xoa đầu hắn nói: "Tiểu Hàn, con giúp mẹ tiếp đãi bạn của ca ca nhé, ca ca giúp mẹ bưng thức ăn."
Chu Trạch Hàn được giao nhiệm vụ, lập tức gật đầu, "Mụ mụ, con sẽ tiếp đãi bọn họ thật tốt."
Hắn cũng rất thích Thần ca bọn họ, vì mỗi lần mình đi mua bánh, Thần ca bọn họ đều nể mặt ca ca, cho hắn nhiều hơn một chút.
Điều này làm tiểu lão hai cảm thấy vô cùng tự hào.
Hắn liền lập tức lôi kéo đám người lên bàn, còn nói bọn hắn là ca ca, phải để bọn hắn ngồi trước.
Tiếp đó một đám cái đuôi nhỏ cũng ùa theo.
Líu ríu hỏi bọn họ, lần sau bọn họ đi mua bánh rán, có thể làm to bằng của nhị ca không.
Lại ngưỡng mộ nói bánh rán bọn họ làm sao mà ngon đến thế.
Nói nhị ca lên lớp còn lén ăn vụng.
Nói nhiều đến mức Thần ca ba người đều sợ xanh mặt.
Thôi được, bỗng nhiên bọn hắn đã hiểu, vì sao Chu Trạch Đông không thích nói chuyện.
Nhưng sự nhiệt tình của một đám trẻ con, đã làm ba người bọn hắn hết ngượng ngùng.
** Đám trẻ lâu bé heo vốn muốn đến đây để xem Chu Trạch Hàn bị quê.
Nghĩ bụng, nếu bọn hắn không chơi với nó, thì chắc chắn Chu Trạch Hàn sẽ không có ai chúc mừng sinh nhật.
Lúc này chạy đến, đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.
Hương vị của tiệc Mãn Hán toàn tịch.
Hương vị này, chúng chỉ được ngửi thấy vào dịp tết mà thôi.
Một đám trẻ không kìm được rúc rích ngoài cổng sắt nhìn vào trong.
Vừa vặn thấy bàn ăn đã ngồi đầy một đám trẻ, đang vừa nói vừa cười ăn cơm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận