Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 313: Ngươi trước kia mặt luôn luôn so phân còn thối (length: 8254)

Hắn vỗ nhẹ vai mẹ, an ủi: "Mẹ, con không sao."
"Sao các con lại đến đây?"
"Nghe bố con nói con vào khu vực hoang vắng rồi mất tích, con làm mẹ sợ chết khiếp, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ biết sống thế nào đây!" Mẹ Phó khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng còn chút dáng vẻ phu nhân nào.
Phó Dương ôn tồn nói: "Nào có nhiệm vụ nào mà không nguy hiểm, bây giờ chẳng phải con không sao rồi sao, đừng khóc."
Sự thay đổi của hắn khiến hai mẹ con kinh ngạc.
Phó Thiên Thiên từ trước đến giờ chưa từng thấy anh mình là người dịu dàng như vậy.
Nàng nhất thời sửng sốt: "Anh, sao anh thế? Trước đây anh không như vậy."
Phó Dương vẫn thong thả nói: "Anh trước đây?"
Phó Thiên Thiên gật đầu lia lịa nói: "Đúng, mặt anh trước đây lúc nào cũng như phân thối."
Phó Dương: ". . ."
Chu Việt Thâm bị gãy xương đùi, dù là người đàn ông lợi hại đến đâu lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im.
Tư Niệm mang theo canh hầm xương vào bệnh viện, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc ở phòng bên.
Lúc đầu, nàng cho rằng mình nghe nhầm.
Sao lại nghe thấy giọng của Phó Thiên Thiên ở đây.
Thế là, nàng hiếu kỳ hé đầu nhìn lướt qua phòng bệnh.
Vừa vặn nghe thấy Phó Thiên Thiên nói: "Đúng, mặt anh trước đây lúc nào cũng như phân thối."
Tư Niệm: ". . ."
Nàng biết Phó Dương nằm viện, nhưng không để ý xem hắn ở phòng nào.
Bản thân Phó Dương vốn đã rất tự luyến, để tránh người khác nghĩ nhiều, nên Tư Niệm một mực không quan tâm đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
Cũng chưa từng nhắc đến hắn với Chu Việt Thâm.
Nhưng nàng không ngờ, đối phương lại ở ngay bên cạnh mình, cách nhau có một bức tường.
Nghĩ đến mấy ngày nay Chu Việt Thâm toàn tâm toàn ý thủ thỉ với mình trong phòng bệnh.
Nàng còn tưởng là do lâu ngày không gặp nên vậy.
Nhưng bây giờ: A...
Lão nam nhân "muộn tao".
Tư Niệm không nhìn nữa, rụt đầu lại rồi vào phòng bệnh.
Vết thương nửa thân trên của Chu Việt Thâm hồi phục rất nhanh, ngoài vết thương nặng ở eo, thì chỉ mấy ngày đã tháo băng, chỉ còn vết sẹo trông hơi đáng sợ.
Dưỡng bệnh mấy ngày, thêm được vợ con sưởi ấm, sắc mặt lão nam nhân chẳng có vẻ gì là người thường xuyên thức đêm, da dẻ hồng hào, vừa nhìn là biết khí huyết dồi dào.
Lúc này, hắn đang ngồi bên giường, tay vuốt chiếc khăn nhỏ lau mặt cho Dao Dao đang mơ màng buồn ngủ.
Tư Niệm ngại việc đưa đón con cái chạy tới chạy lui phiền phức, nên chỉ có mình nàng về thăm, còn con thì gửi cho Chu Việt Thâm chăm.
Vừa vặn trong phòng bệnh còn có một giường, tiểu lão đại, tiểu lão nhị trông Dao Dao thì tối ngủ ở đó.
Ban ngày Dao Dao ngủ gật cũng nhiều, chơi mệt rồi lại nằm sấp lên người Chu Việt Thâm ngủ thiếp đi, lúc này vừa mới ngủ trưa dậy, ngồi trên giường, bàn tay mũm mĩm dụi mắt.
Còn tiểu lão đại, tiểu lão nhị thì đang ngồi làm bài tập, một đứa tập trung, một đứa ngơ ngác.
Thấy Tư Niệm đến, tiểu Hàn nhanh chân chạy tới, rất biết điều giúp Tư Niệm xách hộp cơm.
"Mẹ, mẹ, con làm xong bài tập rồi, bây giờ con có thể đếm từ một đến một trăm, mẹ không tin hỏi ba xem."
Chu Việt Thâm lau mặt xong cho con gái, nghe vậy thì nhìn Tư Niệm.
"Tiểu Hàn giỏi hơn trước kia rồi."
Được ba khen, tiểu Hàn vô thức ưỡn ngực, cái mũi muốn hếch lên trời.
Tư Niệm xoa đầu tiểu gia hỏa, "Mẹ nấu canh hầm xương, ăn khi còn nóng." Nàng lấy bát đũa chia cho mọi người, rồi hỏi Chu Việt Thâm: "Bác sĩ nói khi nào thì anh được xuất viện?"
Chu Việt Thâm gật đầu: "Chắc còn hai ngày nữa, không ở thêm được nữa rồi?"
Mỗi ngày cứ ở trong phòng bệnh mãi cũng không phải là chuyện hay.
Tư Niệm lắc đầu, nghe Chu Việt Thâm nói có thể xuất viện sớm, nàng nghĩ thôi đành chờ hắn hồi phục tốt một chút đã.
Mấy người đang uống canh xương hầm thơm ngon đậm đà thì một người đàn ông cao lớn như gấu, đeo tay lên cổ, Vương Kiến Quốc đi đến.
Người này còn cao hơn Chu Việt Thâm vài phần.
Hắn vóc dáng to lớn đi đến, hít hít mũi: "Tôi đã nghe mùi thịt từ xa, còn nói sao hôm nay nhà ăn nấu cơm thơm thế, thì ra là thằng nhóc cậu trốn ăn một mình."
Hắn vừa bước vào, cả phòng bệnh bỗng trở nên chật chội.
Tư Niệm quay đầu nhìn đối phương, có vẻ cũng bị thương không ít, người rất to lớn, nàng tự nhận mình không phải là người thấp, nhưng lúc này vẫn cảm thấy đối phương giống như người khổng lồ.
Tiểu lão đại há hốc mồm, kinh ngạc.
Cậu bé vốn tưởng người đàn ông cao nhất mình từng thấy chính là bố mình.
Không ngờ còn có người cao hơn, tráng kiện hơn.
Sợ ngây người, quá ngầu!
Sau này mình cũng có thể cao lớn và oai phong như vậy sao?
"Đây là vợ và ba đứa con của cậu à?" Vương Kiến Quốc vừa vào cửa đã bắt gặp ánh mắt của mấy đứa nhỏ và Tư Niệm, hắn khựng lại một chút, gãi gãi cái đầu đang bị đau.
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, đối với giọng điệu quen thuộc đó dường như đã thành thói quen.
Không thèm để ý tới hắn, mà quay sang giới thiệu với Tư Niệm: "Niệm Niệm, đây là Vương Kiến Quốc, chiến hữu của anh trước kia, không phải người tốt lành gì, em không cần để ý đến hắn."
Vương Kiến Quốc: ". . . . . Mấy chục năm huynh đệ tốt, cậu giới thiệu tôi thế à?"
Tư Niệm bật cười, không ngờ Chu Việt Thâm trong quân đội còn có một "oan gia" đáng yêu như vậy.
Tuy miệng Chu Việt Thâm nói không cần để ý tới hắn, nhưng nếu hắn thực sự không thích đối phương, thì đã không thèm nói nhiều như vậy.
Xem ra quan hệ của hai người chắc là rất tốt.
Thấy đối phương cũng bị thương, có lẽ cũng là một trong những người tham gia nhiệm vụ lần này.
Tư Niệm kéo ghế nói: "Anh Vương, mời ngồi."
"Vẫn là vợ cậu có khí chất!" Vương Kiến Quốc thở phì phò, kéo ghế ngồi xuống. Hai người này cũng khá thú vị, một người gãy xương đùi, một người gãy xương tay.
Tư Niệm cầm bát múc cho hắn một bát canh, tuy là canh hầm xương nhưng bên trong còn có chân giò heo, hầm nhừ, ăn vào là tan ngay.
Vương Kiến Quốc vốn đã thèm thuồng, mấy ngày nay bị thương toàn ăn màn thầu rau cải.
Lúc này thì nước miếng muốn chảy cả ra, cũng chẳng khách sáo, cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy.
Ăn xong hai cái lại còn gặm thịt, miệng kêu: "Tê ~ thịt này hầm nhừ thật đấy, tôi chưa ăn cái móng giò nào ngon như vậy, em mua ở đâu thế?"
Tư Niệm nói: "Cái này là tự tôi hầm, thấy Việt Thâm bị thương xương cốt, nên nấu cho anh ấy bồi bổ."
Vương Kiến Quốc còn muốn xin thêm một bát, nhưng ngại nên thôi, chỉ có thể nhìn chằm chằm Chu Việt Thâm với vẻ mặt vừa ghen vừa tức: "Lão Chu, thời gian này cậu sống sướng quá nhỉ, trách sao mời cậu cậu cũng không chịu về."
Vương Kiến Quốc nghĩ thầm, đổi lại là mình chắc cũng không về.
Tuy nói không phải con ruột, nhưng ba đứa trẻ xa xôi vẫn đi thăm hắn, có thể thấy được vị trí quan trọng của hắn trong lòng bọn nhỏ.
Chưa kể còn có một bà xã trẻ đẹp như hoa như ngọc.
Mấy ngày nay hắn nằm viện, nghe người ta nói Chu Việt Thâm có vợ và con đến thăm, bảo Chu đoàn trưởng giống như biến thành người khác, cả ngày chỉ xoay quanh vợ con, dỗ con gái đi ngủ, dỗ vợ ngủ, vân vân… Nghe ảo diệu vô cùng. Hắn không tin, nên mới chạy đến xem.
Kết quả bị vả mặt.
Vương Kiến Quốc thật sự rất ngưỡng mộ.
Ở cái tuổi này mà hắn vẫn chưa kết hôn, không phải là vì hắn không hứng thú với phụ nữ, mà vì người mình thích thì không thích mình.
Cũng không muốn tiện tay cưới một người cho qua, như vậy không tốt với cả hai.
Cứ lần lữa thế rồi cũng đã ngoài ba mươi.
Lúc này nhìn thấy gã lưu manh từng còn "ế" hơn mình, vậy mà giờ đây đã có vợ đẹp con ngoan, trong lòng nói không ghen tỵ là giả.
Hóa ra việc kết hôn không hề khó như trong tưởng tượng.
Trong lúc này, Trương Thúy Mai và Lưu Đông Đông cũng đang chạy tới bên ngoài quân đội…
Bạn cần đăng nhập để bình luận