Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 89: Đau lòng nhức óc (length: 7890)

Phó Thiên Thiên lập tức lớn tiếng nói: "Cái này là mua cho bọn trẻ, ngươi đừng nghĩ nhiều, cũng không phải mua cho ngươi, ta với ngươi cũng không quen!"
Tư Niệm: "..." Haizz, nàng có nói gì đâu.
Phó Thiên Thiên lại nhìn ngó xung quanh, trong ánh mắt ẩn chứa một chút cực kỳ ngưỡng mộ: "Ngươi thật giỏi nha Tư Niệm, cái chỗ rừng núi hoang vu này, cũng đều có thể để ngươi đào được vàng."
Ước chừng lại đột nhiên lắc đầu, vừa nãy nàng thấy ba đứa trẻ đi theo bên cạnh Tư Niệm, đứa lớn nhất ít nhất cũng mười tuổi rồi chứ!
Trước đó đã nghe nói tuổi rất lớn, hơn nữa còn mở trại nuôi heo.
Trong đầu Phó Thiên Thiên lập tức liền hình dung ra một lão già bụng phệ, đầu trọc, miệng đầy răng vàng, toàn thân mỡ heo!
Lập tức một trận buồn nôn.
Thời đại này, người có được gia tài như vậy, tuổi tác chắc chắn không còn trẻ! Dù nói có được căn nhà này thì rất oách, nhưng vì vậy mà đánh đổi cả đời hạnh phúc, cũng quá không đáng.
Nàng nuốt nước bọt: "Tư Niệm, người đàn ông kia, tướng mạo thế nào?"
Nhan sắc của Tư Niệm, vậy mà là cả đại viện quân đội cùng tuổi các cô gái đều phải cam bái hạ phong, đối phương có tiền đi chăng nữa, cũng không đến mức phải xuống tay chứ!
Chẳng phải vì lẽ đó mà Lâm Tư Tư mới cấp thiết đòi quay về đoàn kịch mà không muốn gả sao?
"Rất được." Tư Niệm nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Chu Việt Thâm, nếu như không phải đường nét quá sắc bén, khí chất quá mạnh. Để vào thời này thì cũng là hình mẫu mà phần lớn mọi người đều thích.
Dù sao là rất đúng gu của nàng.
Đáng tiếc, Phó Thiên Thiên hoàn toàn không ý thức được sự khiêm tốn của Tư Niệm khi đã trót lọt gả cho một ông già, nghe nàng nói vẫn được, còn cho rằng là ngại nói quá xấu nên mới miễn cưỡng như thế.
Lúc này bó tay rồi.
"Trời ạ! Sao ngươi lại ngốc vậy! Anh ta tuy có chút tự luyến, nhưng dù sao cũng đẹp trai, ngươi giành giật với Lâm Tư Tư chẳng phải đã có được rồi sao? Một ông già như thế mà ngươi cũng đớp được, cái thói tự luyến của anh ta tuyệt đối không phải là không thể chấp nhận được đâu!" Nàng còn có chút tiếc rèn sắt không thành thép!
Vốn tưởng rằng nàng lấy được đại gia, ai ngờ bây giờ xem ra, là lấy phải lão gia đại gia!
Ngoại trừ có chút tiền, Tư Niệm còn có gì đáng để ngó ngàng đến đối phương nữa chứ?
Phó Thiên Thiên nhìn Tư Niệm trước mắt với gương mặt tuyệt sắc vô song, xinh đẹp động lòng người, đau lòng nhức óc.
Sao nàng không biết Tư Niệm trước đây lại nặng khẩu vị như vậy chứ!
Hai đứa trẻ lớn bé cùng nhau hướng về Phó Thiên Thiên ném đến ánh mắt cảnh giác không thích.
Bọn nó không phải đồ ngốc, nữ nhân này tuy không quen, nhưng nghe giọng điệu nói chuyện của đối phương, rõ ràng là đang ghét bỏ ba ba của bọn nó.
Còn nói ca ca của cô ta tốt bao nhiêu tốt bấy nhiêu, chắc chắn là muốn lừa gạt mẹ của bọn nó đúng không!
Ba ba bọn nó chỗ nào không tốt, ba ba bọn nó là người ba tốt nhất trên thế giới!
"Thôi thôi, không nói chuyện này với ngươi nữa, ta đói bụng quá, có gì ăn không?"
Phó Thiên Thiên cũng không phải khách sáo, nàng khó lắm mới nghỉ được một ngày còn chạy tới tốt bụng nhắc nhở Tư Niệm, cọ bữa cơm cũng là lẽ đương nhiên.
Tư Niệm trước đây thích nấu cơm, thường xuyên nấu canh cho đại ca nàng, đương nhiên cuối cùng đều vào bụng nàng hết, nàng chưa từng nói lời nào tử tế với Tư Niệm đâu.
Sợ nàng bị đả kích quá lớn.
Phó Thiên Thiên cảm thấy, mình thật quá lương thiện.
Tư Niệm cũng hơi đói, khẽ vuốt cằm: "Ta làm cho ngươi bát mì ăn nhé, vừa vặn trong nhà còn có canh xương."
Người nhà đều thích ăn mì sợi do nàng làm, cho nên Tư Niệm lúc rảnh rỗi cũng sẽ làm nhiều một chút để đó.
Lúc nào ngại nấu cơm phiền phức thì có thể nấu ăn luôn.
Hôm nay vừa mới nhặt được một chút nấm, Tư Niệm đem mấy chú thỏ con yếu đuối đáng thương lại bất lực nhét vào thùng giấy nhỏ, ném cho chúng một chút cỏ để ăn, lại đem thỏ mẹ để sang một bên, tính toán đợi Chu Việt Thâm về sẽ xử lý.
Tuy nàng biết làm, nhưng việc lột da các thứ nàng vẫn thấy quá phiền phức.
Trước kia làm đều là mua đồ đã làm sẵn ở siêu thị.
Nhóm lửa bắt đầu hầm nhỏ lửa canh sườn, nhìn màu sắc đặc sánh kia, liền biết nồi canh này dinh dưỡng cỡ nào.
Tư Niệm rửa sạch nấm xong, bỏ vào xào lớn lửa.
Nấm nàng nhặt được đều là những loại ăn được trong nhà, chỉ cần nấu sôi kỹ là sẽ không sao.
Hơn nữa lại rất tươi ngon.
Ngọn lửa từng chút từng chút liếm láp đáy nồi, nồi canh xương màu trắng đục sùng sục sôi lên, mùi thơm thuần khiết xông vào mũi một chút lan tỏa khắp căn bếp.
Tư Niệm đem mì sợi đã kéo sẵn để sang bên cạnh, lại cắt thêm một nắm nhỏ hành lá với rau thơm.
Chờ nấm sôi kỹ, nàng vớt xương ra, mì được nấu chín trong nước canh vừa mới hầm xương.
Rất nhanh, rắc thêm hành lá, một nồi mì xương lớn liền xong.
Cả căn phòng đều là mùi canh xương thơm nức mũi.
Phó Thiên Thiên sớm đã đói meo, cộng thêm thời gian này còn đang giảm béo, cũng chưa ăn gì.
Vốn dĩ đã có chút đói, lúc này ngửi thấy mùi thơm nức mũi, mùi vị đậm đà xông thẳng vào bụng khiến nàng kêu ọc ọc, nhất thời cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Vốn không quá đói, lúc này chỉ cảm thấy bụng dán cả vào lưng, sắp bị mùi thơm quyến rũ này làm chết thèm rồi.
Tư Niệm bưng mì đi ra, đặt trước mặt nàng: "Ăn đi."
Dứt lời, lại gọi hai đứa nhỏ vào bếp tự vớt mì sợi mà ăn.
Hai đứa bé ngoan ngoãn đứng dậy đi vào bếp tự ăn cơm.
Phó Thiên Thiên nhìn sợi mì được kéo này liền biết mùi vị không tệ, dù sao món Tư Niệm nấu trước đây vốn dĩ đã ngon rồi.
Nhưng khi nàng gắp một đũa đưa vào miệng thì vẫn phải kinh ngạc.
Cái này, cái này cũng quá ngon đi!
Tư Niệm còn đang đóng hộp cơm, chuẩn bị mang đi cho Chu Việt Thâm.
Từ chỗ này đi qua đó cũng không xa, đi nhanh mấy phút là tới.
Để lâu thì mì sợi ăn sẽ không còn ngon nữa.
Tư Niệm còn riêng ra một ít củ cải chua vào trong hộp.
Vừa mới mở nắp, Phó Thiên Thiên đang mải mê hút sụp soạt mì sợi thì bị thu hút ánh mắt.
"Cái này là gì?"
Tư Niệm dừng một chút: "Đây là củ cải chua do tự ta muối, ngươi muốn nếm thử không?"
Phó Thiên Thiên vội gật đầu.
Củ cải kia nhìn đã thấy thơm thơm giòn giòn, trông đã thấy rất giải ngán!
Tư Niệm gắp cho nàng một ít, mới nói: "Ta ra ngoài một lát, ngươi ăn xong chưa đủ thì vào bếp vớt thêm nhé, trong nồi còn, ăn xong không có chuyện gì thì có thể về."
Phó Thiên Thiên đang cắn mì hừ lạnh một tiếng, nói cứ như nàng thèm ở đây lắm vậy!
Nàng ăn xong tô mì này lập tức đi ngay!
Khi đũa của Phó Thiên Thiên gắp miếng củ cải đưa vào miệng, nàng lập tức quên luôn cả cái sự khó chịu ban nãy.
Ngon, ngon quá!
Ngon quá trời ngon!
Tài nấu ăn của Tư Niệm lúc nào lại giỏi như vậy chứ! Nàng vừa gắp mì sợi, lại vừa không quên húp cả nước canh, mùi thơm nồng đậm của nước canh xương đánh thẳng vào não, khiến nàng trực tiếp mê say ~ Nấm còn ngon hơn trong thành phố, cắn một miếng, nước từ lớp da tràn ra, miệng đầy vị ngọt thanh, tươi non nhiều nước!
Thêm một miếng củ cải chua cay, sảng khoái lại càng đã hơn!
Vốn còn định ăn thêm một bát nữa, nhưng vừa vào bếp, hai cái đậu đinh mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn mình chằm chằm.
Phó Thiên Thiên: "..."
Tay vừa cầm môi vớt mì sinh cứng đờ.
Ánh mắt của hai đứa đậu đinh này, sao lại đáng sợ đến vậy qwq.
Cuộc sống của Tư Niệm thật là khổ sở mà!
--- Dạo này bị bí từ rồi... Bốn nghìn chữ giống như muốn lấy mạng của ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận