Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 400: Tiểu thâu (length: 6618)

Nhưng bây giờ là ban đêm: . . .
Ban ngày là nơi giàu có, ban đêm là nơi quỷ quái.
Sân nhà vẫn rất lớn, so với nơi bọn hắn ở trước đây còn lớn hơn.
Phòng cũng rất nhiều, nhưng mà Tư Niệm bây giờ lại không có nhiều tâm trí để từ từ thưởng thức.
Hai ngày không tắm rửa, toàn thân toàn là mùi tàu hỏa, nhớp nháp dính dính, Kinh Thị vốn nóng, nàng lúc này toàn thân đều khó chịu.
Giường trong phòng đều là mới, bất quá cái gì cũng không có để.
Tư Niệm có chút hối hận không nghe mẹ nàng đem chăn mang đến.
Hơn nửa đêm rồi nàng đi đâu mua đệm chăn đây.
Mấy đứa nhỏ cũng rất buồn ngủ, đứa nhỏ thứ hai đều đứng không vững.
Mí mắt khẽ đảo khẽ đảo.
Cũng may nàng lúc lên tàu đã chuẩn bị bốn bộ đồ mới, vốn là dùng trên tàu, lúc này cuối cùng cũng có chút tác dụng.
Trải ra để tạm ngủ một đêm.
Chu Việt Thâm từ tay nàng nhận lấy Dao Dao đặt lên giường, nắm tay nàng nói: "Em chịu thiệt rồi."
Tư Niệm xua tay tỏ vẻ không sao, dù sao bọn hắn đến vội vàng, có chỗ đặt chân là tốt rồi.
Đứa lớn nhất và đứa thứ hai nằm xuống là ngủ luôn, Tư Niệm vẫn gắng gượng dùng nước lạnh dội vào người để tắm.
Cũng may chỗ này nóng, nếu không nàng thật không chịu nổi.
Ban đêm ngủ trên ván giường cứng, ngày thứ hai Tư Niệm, gọi là một trận đau lưng.
Nàng thật sự là khoảng thời gian này ngày sống dễ chịu hơn nhiều rồi.
Ngủ giường cứng đều có chút không quen.
Chu Việt Thâm sáng sớm không biết đã chạy đi đâu, nàng dậy thấy thời tiết bên ngoài đặc biệt tốt, quang đãng không một gợn mây.
Trong sân có hai cây Hải Đường, còn lại thì không còn gì khác.
Trên mặt đất là đá xây, cũng không thể giống như ở nhà mà đào đất lên trồng cây được.
Bất quá như vậy có chỗ tốt là dễ quét dọn.
Tư Niệm đánh giá bố cục sân, cảm thấy vẫn rất tốt.
Nàng chống nạnh, đã nghĩ kỹ nên bố trí vườn hoa của mình thế nào.
Mấy đứa trẻ đầu tóc rối bù đi ra, tóc tết của Dao Dao cũng xõa tung, lệch hẳn sang một bên.
Tư Niệm nhìn bộ dạng mơ màng của ba tên tiểu gia hỏa, cũng nhịn không được mà bật cười.
"Các con ba chị em là chạy nạn đến đây sao?"
Dao Dao nghiêng đầu: "Mẹ ơi, chạy nạn là gì ạ?"
"Ha ha, mẹ đùa với con thôi." Tư Niệm véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Đứa thứ hai đã quen chọn phòng riêng cho mình.
Lần này hắn tỏ ý muốn ở cách xa anh trai một chút, như vậy mình vụng trộm cố gắng anh mới không thấy.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, sau này chúng ta ở đây sao?" Hắn chọn xong rồi lại hỏi Tư Niệm.
Tư Niệm gật đầu: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là vậy."
Cũng không biết chỗ này cách trường đại học có xa không.
Bất quá Chu Việt Thâm đã nhờ người mua chỗ này, khẳng định đã tính toán hết rồi.
Mặc dù mới rời giường, nhưng Tư Niệm đã đói bụng, kéo mấy bé con muốn đi ra ngoài mua đồ ăn.
Lúc Chu Việt Thâm trở về, nhà trống không có ai.
Trên tay hắn còn cầm đồ ăn đã đóng gói.
Vừa ra khỏi cổng ngó qua một chút, liền thấy Tư Niệm đang dẫn mấy đứa trẻ con trước một quán ngô nướng chọn ngô, mấy đứa nhỏ đoán chừng còn chưa rửa mặt, tóc tai rối bời.
Lúc này mua xong quay đầu lại, cả bốn người lớn nhỏ đồng loạt ôm bắp ngô gặm.
Chu Việt Thâm nhìn vừa thấy thương mà lại vừa buồn cười.
"Ba ơi, mẹ ơi nhìn kìa, là ba đó."
"Ba về rồi."
Thấy Chu Việt Thâm đến, đứa nhỏ thứ hai lớn tiếng nói.
"Ba ơi, ba xem này, bắp ngô này ngọt mà ngon lắm á!"
Hắn chạy đến bên Chu Việt Thâm giơ bắp ngô lên cho hắn xem.
Chu Việt Thâm cười xoa đầu hắn, nhìn về phía Tư Niệm: "Anh mua một ít đồ ăn rồi, mình về nhà trước đi."
Tư Niệm vừa ăn ngô vừa hỏi, "Sáng sớm anh đã đi đâu thế?"
Trong bếp không có gì, không có bột sao mà gột nên hồ được.
Nàng cũng rất bất đắc dĩ, còn may vừa đến đã thấy có người bán ngô.
Chu Việt Thâm nói: "Anh đi mua thêm một chút đồ dùng trong nhà."
Lời còn chưa dứt, Tư Niệm đã thấy mấy công nhân đang khuân đồ vào nhà.
Ghế sô pha, bàn ghế, TV, chăn nệm các loại, cái gì cần đều có.
Tư Niệm: "Anh . . . . Làm tốt lắm."
Chu Việt Thâm bị giọng điệu của nàng chọc cười.
Ăn điểm tâm xong, Tư Niệm thay quần áo, đeo tạp dề vào chuẩn bị tổng vệ sinh toàn diện.
Mấy đứa trẻ bắt chước dùng khăn quấn quanh đầu, quanh mặt, bởi vì nhà quá lớn, một mình quét dọn không biết phải mất đến khi nào.
Cùng nhau dọn dẹp thì lại trở nên rất nhanh.
Chu Việt Thâm khuân vác đồ đạc, Tư Niệm cùng các con lau bàn ghế, lau nhà, cọ sân.
Dao Dao ôm cái xẻng đi đổ rác, vừa đi vừa lắc, đến thùng rác thì trong xẻng đã chẳng còn bụi bẩn mấy.
Tóm lại, nhờ toàn gia đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng có một căn nhà mới tinh.
Chu Việt Thâm còn thay khóa mới.
Nhưng cái Tứ Hợp Viện này có một tệ nạn, tường rào không cao chút nào, người hơi cao một chút là có thể trèo qua được.
Mà góc tường lại có cây vừa lúc là chỗ để bám vào.
Đến mức Chu Việt Thâm vừa dắt Đại Hoàng về nhà buộc dưới gốc cây cho nó thích ứng với môi trường mới thì, ở bên ngoài tường rào có một chân thò ra đạp lên cây.
Đại Hoàng mở mắt ra đứng dậy, tiến lên nhìn xem.
Vừa khéo, tên trộm cúi xuống nhìn.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ một lát.
"A ——" tên trộm một chân trượt xuống, từ trên cây ngã nhào xuống đất.
Vừa khéo ngã ngay trước mặt Đại Hoàng.
Đại Hoàng vốn là có chút say xe, lúc này thì thở phì phò gầm gừ.
Một cái miệng rộng mở ra, nước bọt rớt ra từ trên răng nanh.
Người đàn ông vừa mở mắt, đã đối mặt ngay với cái miệng chó.
Lại là một tiếng thét chói tai vang lên.
Chu Việt Thâm, Tư Niệm và mấy đứa nhỏ vội chạy ra, người đàn ông đã sợ ngất đi rồi.
Cũng không biết có phải lúc ngã bị đập đầu hay không, trên mặt còn có máu, Đại Hoàng thì lấy chân lay người hắn mềm nhũn.
Rồi quay đầu vô tội nhìn Tư Niệm.
Mẹ ơi mẹ ơi, nó thật sự không có làm gì hết nha.
Tư Niệm: ". . ."
. .
Tên trộm bị Chu Việt Thâm đưa vào đồn cảnh sát để giáo dục.
Tư Niệm xoa đầu Đại Hoàng trong lòng còn sợ hãi: "Đại Hoàng, quả nhiên mang con đến là một lựa chọn đúng đắn nhất."
Ban ngày ban mặt còn có trộm đến cửa, đến tối thì còn sao nữa?
Cái Tứ Hợp Viện này đúng là không phải là chỗ tốt để ở.
Đại Hoàng nằm rạp xuống đất, ngồi xe hai ngày, nó đã gầy đi một cân rồi.
Nó tỏ ý mình muốn ăn thịt mới có thể khỏe lại được.
Tư Niệm lập tức đi mua xương về cho nó ăn ngay.
Có người ở sát vách nghe thấy động tĩnh nên đến hỏi tình hình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận