Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 276: Huy hiệu (length: 8015)

Tư Niệm nghe xong, ánh mắt có chút nghi ngờ.
Thật sự là như vậy sao?
Có phải có hơi quá trùng hợp không?
Nhưng tiểu lão lớn cũng chỉ mới mười tuổi, làm sao có thể nhanh như vậy tìm người đi đánh Từ lão sư chứ?
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng dù thế nào, hai đứa bé đều không sao.
Chỉ cần không phải hắn đánh, Tư Niệm cũng không muốn nghĩ sâu xa.
Cái vị Từ lão sư này đáng bị tìm tới gây phiền phức, cứ luôn đối xử với con trẻ như thế này, sau này làm sao chúng nó còn có thể đi học cho giỏi được.
Chỉ là Tư Niệm không ngờ, ngày thứ hai đã nhận được thông báo, Từ lão sư bị đánh nhập viện rồi.
Hơn nữa còn làm kinh động đến cảnh sát, đến trường thẩm vấn, cảnh sát nghi ngờ thầy cô trong trường có thể đã phạt học sinh quá đáng.
Đây là chuyện tương đối lớn, toàn bộ trường náo loạn hết cả lên.
Các thầy cô cũng bắt đầu khẩn trương.
Quả nhiên từ lớp một có được thông tin hôm qua Từ lão sư đã động tay đánh học sinh.
Người bị đánh đúng lúc lại là em trai của Chu Trạch Đông.
Lần này xem ra, chắc chắn là bọn trẻ không nói dối rồi.
Đứa bé không nói dối, vậy người nói dối đương nhiên là Từ lão sư.
Buổi sáng thể dục, cảnh sát cùng hiệu trưởng cùng nhau lên đài phát biểu.
Đầu tiên là hiệu trưởng nói rõ tình hình hôm qua, cũng xin lỗi các bạn học, nói phương pháp dạy của Từ lão sư quá khích, nhà trường đã có hình phạt cho nàng.
Từ lão sư mặt mày sưng vù còn bị kêu đến xin lỗi tại chỗ.
Nàng liền khóc ngay lập tức.
Đương nhiên không phải nàng vì hối hận mà khóc, mà là vì quá mất mặt.
Nếu nàng không xin lỗi, cơ hội làm giáo viên sẽ mất đi.
Hơn nữa còn có tiền sử từng như vậy, trường khác chắc chắn sẽ không nhận.
Tư Niệm nhìn thấy tình cảnh thảm hại của Từ lão sư, khóe miệng giật một cái.
Sau đó là cảnh sát lên phổ cập kiến thức, nếu gặp thầy cô đối xử bất công, hay có tình huống phạt học sinh bằng đòn roi. Một khi phát hiện, kịp thời báo cáo các kiểu.
Cuối cùng, người học tập anh hùng Lôi Phong làm việc tốt là Chu Trạch Đông còn được gọi lên, trong tiếng ngưỡng mộ và khen ngợi của các bạn, Chu Trạch Đông đứng lên bục giảng.
Hai cảnh sát thay nhau ca ngợi.
Không chỉ bóng gió châm biếm những thầy cô cũ có thói xem mặt bắt hình dong, lại còn ca ngợi Chu Trạch Đông có tấm lòng rộng lượng.
Một vị lão sư bị mang ra so sánh với học sinh lớp bốn, lại còn thua kém, khiến Từ lão sư tức muốn đứng không vững.
Mọi người xung quanh cũng khinh bỉ nhìn nàng.
Ánh mắt Từ lão sư nhìn chằm chằm Chu Trạch Đông như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Cuối cùng thấy Từ lão sư sắp tức xỉu, cảnh sát mới kết thúc màn thay nhau oanh tạc, trao huy hiệu "Thấy việc nghĩa hăng hái làm" cho Chu Trạch Đông.
Bọn họ kỳ thật cũng hiểu rõ, mặc dù Từ lão sư động tay với trẻ con, nhưng việc này cũng chưa đủ để đuổi việc nàng.
Thời nay những thầy cô đánh trẻ quá nhiều.
Ai từ nhỏ chẳng từng bị đánh qua.
Bọn họ giận là Từ lão sư không chỉ đánh người còn nhục mạ học sinh.
Mà trường học khó tìm một giáo viên, huống chi lớp bốn vẫn luôn là Từ lão sư dạy.
Trường học có muốn đổi nàng đi thì các phụ huynh cũng không vui.
Để không ảnh hưởng thành tích của học sinh, chỉ có thể bắt nàng xin lỗi.
Nhưng chuyện này sau khi xảy ra, chắc chắn nàng sẽ không dám động tay động chân với bọn trẻ nữa.
Chu Trạch Hàn ở dưới đài, nhìn thấy anh trai mình nhận huy hiệu, kích động nhảy dựng lên, "Kia là anh trai ta, mọi người có thấy không? Kia là anh ta, anh ruột của ta đó!"
"Anh! Anh ơi, em ở đây nè!" Cậu ta giật nảy mình, sợ Chu Trạch Đông không thấy mình.
Ánh mắt Chu Trạch Đông liếc một vòng, nhìn thấy đứa em trai trong đám đông.
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười không dễ nhận thấy.
Nhưng rất nhanh đã chuyển hướng ánh mắt, dừng lại ở chỗ Tư Niệm đang nắm tay em gái.
Tư Niệm cũng cười nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo vẻ tự hào.
Em gái giơ tay về phía hắn, dường như đang gọi hắn.
Nhưng quá ồn ào, không nghe rõ được.
Ngay lúc cảnh sát muốn đeo vòng hoa lên cho hắn, hắn khẽ giật áo cảnh sát, chỉ vào hướng Tư Niệm nói: "Chú cảnh sát ơi, cháu muốn mẹ cháu và em gái mang."
Cảnh sát nghe thấy liền cảm động, đúng là một đứa trẻ hiếu thảo.
Tư Niệm cứ vậy mà bị gọi lên sân khấu.
Chu Trạch Đông đưa vòng hoa cho em gái đeo, lại đưa cờ thưởng cho Tư Niệm.
Nhìn bọn trẻ dưới đài ghen tị nha.
Các thầy cô (trừ Từ lão sư) cũng không ngừng trao cho ánh mắt vui mừng.
"Tư lão sư dạy con thật giỏi!"
"Đúng đó, thật là ngưỡng mộ."
Tiểu lão nhị ở dưới đài gào đến khan cả giọng, cũng không có tới phiên cậu được lên.
Rất nhanh, buổi thể dục kết thúc.
Chu Trạch Đông được mọi người trong lớp nâng như trứng hứng như hoa, trở về lớp.
Lúc này, trong mắt các bạn, hắn chính là một tiểu anh hùng.
Bọn chúng còn nhớ rõ, Từ lão sư còn từng phạt hắn.
Nhưng hắn không những không để bụng, còn cứu được Từ lão sư.
Hắn nhất định là một người tốt.
Oa, lớp của bọn chúng có một đại anh hùng a!
Tất cả những đứa trẻ đều vô cùng kiêu ngạo.
Các lớp khác đều ngưỡng mộ lớp bọn chúng.
Thái độ của bọn chúng đối với Chu Trạch Đông, đơn giản giống như là một trăm tám mươi độ quay ngoắt.
Sở Hương Nhi đi lên phía trước, đứng bên cạnh Chu Trạch Đông, trong ánh mắt mang theo vài phần ái mộ, nhất là khi nhìn thấy hắn được nhận thưởng lớn như vậy mà tuyệt đối không kiêu căng tự mãn, khuôn mặt đó vẫn trước sau như một hờ hững, tim nàng phanh phanh trực nhảy.
Hắn thật có mị lực.
Rõ ràng thành tích học tập rất giỏi, lại điệu thấp.
Làm việc tốt lại không tự mãn.
Mặc dù trước khi hắn đến, nhìn có hơi đen, không đẹp lắm.
Nhưng bây giờ khi đến gần, Sở Hương Nhi mới phát hiện, ngũ quan hắn thật tinh xảo. Sống mũi cao thẳng, mắt rất to, ngũ quan đẹp hơn bất cứ ai.
Làn da đen ngăm, nhưng lại rất nam tính.
Nàng che ngực, chủ động đáp lời: "Bạn, bạn Chu Trạch Đông, cậu có muốn ngồi cùng bàn với tớ không? Tớ sẽ xin thầy giáo đổi chỗ, cậu ưu tú như vậy, không nên ngồi phía sau."
Lớp bọn họ đều sắp chỗ theo thành tích học tập.
Nhưng Chu Trạch Đông tới sau, không có chỗ ngồi, nên phải ngồi ở cuối lớp.
Ngồi cùng với Vương Viên Viên học không giỏi.
Nếu hắn muốn, mình có thể đi tìm thầy chủ nhiệm nói.
Nghe vậy, Viên Viên ngồi ở cuối lớp mặt mày không được vui vẻ cho lắm.
Ủ rũ cúi đầu.
Tiểu Đông ghét bỏ mình như vậy, chắc chắn không muốn ngồi cùng chỗ với mình.
Mà mặt Lý Hữu Tài đang ngồi cùng bàn với Sở Hương Nhi thì tái mét.
Hắn thành tích học tập tốt, mới có thể ngồi cùng chỗ với người đứng đầu lớp Sở Hương Nhi.
Cái thằng nhà quê kia dựa vào cái gì chứ!
Hắn ánh mắt ghen tị chăm chăm nhìn Chu Trạch Đông.
Không hiểu đến cuối cùng là thế nào.
Rõ ràng trước hôm nay, Chu Trạch Đông vẫn là người đáng thương nhất lớp, mọi người không thèm để mắt tới hắn.
Thầy cô cũng ghét hắn.
Sao lại đột nhiên biến thành đại anh hùng chứ!
Nhìn Sở Hương Nhi nhiệt tình lấy lòng đứng bên cạnh Chu Trạch Đông, nói chuyện thân mật như vậy.
Sở Hương Nhi trước đây chưa từng nhiệt tình với ai như vậy, ngay cả với mình cũng hờ hững lạnh nhạt.
Cái thằng nhà quê Chu Trạch Đông hắn dựa vào cái gì chứ!
Trong lòng Lý Hữu Tài chua chát lẫn lộn, hận không thể xông vào đánh hắn một trận.
Nhưng bây giờ Chu Trạch Đông là đại anh hùng của lớp, nếu mình đánh hắn, chắc chắn sẽ bị mọi người mắng.
Lý Hữu Tài tuy bị làm hư, nhưng không phải thật sự ngốc.
Biết bây giờ ở trường, chắc chắn không thể làm gì Chu Trạch Đông được.
Không thể làm gì ở trường, không có nghĩa là không thể ở bên ngoài.
Chu Trạch Đông dám giành Hương Nhi của mình, lại còn làm náo động như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Buổi chiều, Chu Trạch Đông đúng hẹn đi tới khu bãi rác dưới dốc nhà ngang...
Bạn cần đăng nhập để bình luận