Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 429: Cho tương lai đệ đệ tiết kiệm tiền (length: 7984)

Ngày mai hắn sẽ đi cùng Tưởng Cứu chia sẻ cái tin tức tốt này!
Buổi tối lúc ngủ, hắn lật ra cái bình tiết kiệm tiền của mình.
Bên trong không có mấy đồng tiền.
Tiền trước đây dành dụm đều đưa cho mẹ rồi.
Chu Trạch Đông về đến phòng, thấy hắn mặt mày ủ rũ, hỏi: "Ngươi đang làm gì đó?"
"Anh, anh có thể cho em mượn ít tiền không?"
Hắn biết anh trai chắc chắn cất không ít tiền, bởi vì anh không thích ăn quà vặt, bình thường hắn đều đem tiền đi mua quà vặt ăn, còn lại cũng không nhiều.
Tiền tiết kiệm trước kia đều bị anh trai lấy đi rồi, hiện tại hắn là người nghèo nhất nhà.
Tiểu lão hai như kiểu tiếc của.
Không có tiền, liền không thể làm đại ca, bởi vì đi theo đại ca có thể ăn ngon uống say, nhưng là hắn mua không nổi.
Chu Trạch Đông nhíu mày, "Ngươi lấy tiền làm gì?"
"Em, em muốn mua quà cho em trai mà."
"Em trai?" Chu Trạch Đông sững sờ một chút, kịp phản ứng biết hắn nói là em bé trong bụng Tư Niệm sau này, ngừng lại.
Hắn làm sao biết là em trai?
Hắn vẫn thích em gái hơn, em gái nghe lời, em trai thì ngốc nghếch.
Nhưng mà lại là em trai ruột của mình, hắn cũng không tiện ghét bỏ.
Chăm sóc một đứa em trai đã khó, nếu chăm sóc hai đứa em trai nữa...
Chu Trạch Đông vội lắc đầu, nói: "Cho ngươi mượn thì được, nhưng ngươi phải giúp ta một việc."
Chu Trạch Hàn vội vàng gật đầu.
Trong phòng của Tư Niệm, Dao Dao nghe mẹ kể chuyện xưa rồi ngủ thiếp đi.
Chu Việt Thâm bế con gái về phòng nàng, đắp chăn nhỏ cẩn thận. Sau khi trở lại phòng, Chu Việt Thâm bế Tư Niệm lên đùi, nhẹ nhàng lấy mỹ phẩm dưỡng da xoa mặt cho nàng, "Mấy ngày nay đừng đến trường nữa, ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày đi."
Tư Niệm nghe vậy, có chút bất đắc dĩ, "Không có yếu ớt như vậy đâu, dù sao mấy ngày này cũng không nhiều môn."
Bởi vì nàng không học chung với những sinh viên khác, môn nào cũng học, chỉ học chuyên ngành của mình, cho nên chương trình học quả thật không nhiều.
Trước đây Tư Niệm định dù sao cũng đến Kinh Thị rồi, có thể phát triển một chút, ở lại thêm một thời gian.
Nhưng là có thai rồi, giờ thì còn được, sau này bụng to lên sẽ không tiện nữa.
Xem ra vẫn là nên tranh thủ thời gian hoàn thành việc học.
Nàng vốn là người từng học đại học một lần, một hai năm kết thúc cũng không phải là việc khó gì.
Kết thúc sớm một chút, rồi về nhà dưỡng già thôi.
Tình hình nhà hiện tại cơ bản cũng hiểu rõ, Tư Niệm chỉ cần lặng lẽ chờ giá trị gia tăng.
Chu Việt Thâm cùng Trần Nam cùng nhau làm ăn, cũng đang như mặt trời ban trưa, chờ đến lúc mở công ty chi nhánh ở thành phố của bọn họ, cũng gần đến rồi.
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, trong mắt hắn, sinh viên trong trường rất nhiều, bình thường đều thích nô đùa ầm ĩ, tối qua đám người kia cũng giống như là sinh viên.
Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc sẽ không hay.
"Chỗ này không có đèn đường, buổi tối cũng không an toàn, sau này tan học em cứ đợi anh đến đón."
"Có phải là chậm trễ quá không, dù sao anh toàn phải đi giao tiếp vào buổi tối mà."
"Không sao cả, đi đường cẩn thận là được."
Tư Niệm nhẹ gật đầu, nàng thấy rõ Chu Việt Thâm rất để ý nàng và đứa bé, nếu không cũng đâu đến nỗi ngay cả lúc mình tan học cũng muốn đến đón, nàng cũng không phải là con nít.
Thật không giống dáng vẻ bình tĩnh, chín chắn thường ngày của anh.
"Sau này anh đừng có nói trước mặt ba đứa nhỏ là không được đụng vào em, dù em biết anh lo lắng con nít va vào, nhưng như vậy sẽ làm bọn nó sợ đó. Tiểu Hàn trong lòng nhạy cảm, nếu để bọn nó cho rằng anh yêu con ruột của mình mà không yêu bọn nó, thì bọn nó sẽ buồn đấy."
Tư Niệm biết Chu Việt Thâm không phải cố ý, chỉ là quá mức cẩn thận quá mức, anh nói chuyện cũng tương đối thẳng, không giống người khác quanh co lòng vòng.
Trong lúc nhất thời không để ý đến cảm xúc của bọn nhỏ.
Người khác không biết, chứ nàng hiểu rõ mấy đứa nhỏ bên trong nhạy cảm đến thế nào.
Chu Việt Thâm khựng lại một chút, rồi gật đầu nói được.
Ngày thứ hai, tiểu lão hai ôm một cái thùng xốp đi đến trường.
Sau khi tan học lấy ra, từ bên trong lật ra một que kem lớn màu hồng cho Tưởng Cứu.
"Tiểu Cứu, đây là anh trai ta làm kem lớn, ta cho ngươi một que, đây là vị ô mai đó nha."
Anh hắn nói, mình giúp anh bán kem, một cây bán ba xu, anh hai xu, mình một xu.
Như vậy chờ em trai ra đời, hắn có thể tích cóp được rất nhiều rất nhiều tiền.
Tưởng Cứu kinh ngạc nhìn que kem có hình dạng ô mai, tròng mắt mở to.
Hôm qua ba ba mới mua cho hắn một cây kem lớn, mà không hề giống cây này chút nào.
Không đẹp như vậy, cũng không trông có vẻ ngon như vậy.
"Đây là đại ca tự tay làm cho ta sao?"
Từ khi hắn đưa mô hình quả địa cầu cho đại ca, đại ca đối với hắn đặc biệt tốt.
Bình thường anh hai đòi tiền còn không cho, nhưng mà đại ca gặp được hắn sẽ mua kẹo cho hắn.
Tưởng Cứu nghĩ như vậy, lập tức cảm động đến rơi nước mắt.
"Đại ca thật tốt, nếu ta là con gái thì tốt."
Tiểu lão hai không hiểu gì: "Vì sao chứ?"
"Nếu ta là con gái, thì có thể làm vợ đại ca rồi, sau đó chúng ta sẽ là người một nhà mà!"
Nghĩ đến còn có thể ăn kem lớn, Tưởng Cứu tràn đầy mong chờ.
Tiểu lão hai: ". . ."
Sao nghe kỳ lạ vậy.
"À đúng rồi tiểu Cứu, ta nói cho ngươi biết, ta muốn làm đại ca."
"Vì sao?"
"Bởi vì mẹ ta sắp sinh em trai cho ta."
"Em trai của anh hai cũng là em trai của ta mà, anh hai cứ yên tâm, ta sẽ giúp anh chăm sóc nó."
"Đương nhiên, ai bảo chúng ta là bạn tốt nhất thiên hạ."
Hai người mỗi người cầm một que kem vừa ăn vừa ngồi.
Một bên mơ mộng về cuộc sống nuôi em trai trong tương lai.
Mấy đứa bạn xung quanh nhìn thấy đều trố cả mắt.
"Đây là cái gì vậy, trông ngon quá đi."
Tiểu lão hai giới thiệu: "Đây là kem do anh trai ta làm, que của Tưởng Cứu là kem ô mai, của ta là kem vị chuối."
Mọi người kinh ngạc: "Kem còn có nhiều vị như vậy sao?"
Bọn hắn ở ngoài mua kem lớn đều chỉ có màu trắng, không hề có vị trái cây.
"Đương nhiên rồi, đây chính là do anh ta tự mình phát minh đấy."
Tiểu lão hai cũng được thơm lây, mũi hếch lên trời, mở cái thùng xốp của mình ra nói: "Nhìn này, chỗ này còn có kem vị nước ngọt, đây là vị dưa hấu, đây là vị đậu xanh, hiện tại mới có năm loại vị này thôi."
"Oa, cái này còn có cả hạt dưa hấu nữa, trông cứ như dưa hấu thật ấy, có thể chia cho ta ăn không?"
Mấy bạn nhỏ há hốc miệng.
"Đương nhiên là không thể rồi, đây là để ta bán, các ngươi muốn ăn thì phải đưa tiền, kem vị trái cây ba xu một que."
"Ở ngoài có hai hào thôi mà." Có đứa bé sụt sịt mũi nói.
"Ở ngoài có được cái nào đẹp, ngon như của anh trai ta làm không?" Chu Trạch Hàn hất cằm.
Mọi người nhìn nhau, nói cũng rất có lý.
"Nếu các ngươi không muốn thì ta đóng lại đấy, lát nữa giữa trưa ta còn phải đi bán nữa."
Anh trai nói phải chờ đến lúc bán thì mới mở ra, nếu không sẽ dễ bị chảy.
Nhưng mà tiểu lão hai thật sự không nhịn được muốn khoe, nên mới lấy ra cho mọi người xem thôi.
Lúc này liền đóng nắp lại ngay.
"Đừng mà Chu Trạch Hàn, ta muốn mua, trả tiền là được đúng không?"
"Ta muốn vị dưa hấu."
"Ta cũng muốn, ta muốn vị nước ngọt."
"... ."
Tiểu lão hai khỏe mạnh, nhưng Chu Trạch Đông cũng chỉ cho hắn làm hai mươi que kem.
Sợ hắn bán không hết.
Thật không ngờ, mới có một buổi sáng mà cái thùng xốp đã trống không.
Mấy bạn nhỏ mỗi người một que kem, mút lấy mút để đầy cả miệng.
"Ngon quá đi, cái này ngon hơn ở ngoài."
"Đúng đó, anh hai ơi ngày mai còn nữa không, ngày mai em muốn mua nữa."
"Ngày mai ta muốn ăn vị nước ngọt."
"Ta thấy vị dưa hấu mới ngon."
"Rõ ràng là ô mai ăn ngon hơn mà . . ."
Tiểu lão hai vừa qua loa phụ họa, vừa đếm tiền, miệng cười toe toét, không khép lại được.
Cứ như thế này, nhất định mình có thể trở thành bạn tốt nhất thiên hạ với em trai rồi!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận