Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu

Tám Số Không Xinh Đẹp Mẹ Kế, Gả Cái Xưởng Trưởng Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 224: Học tập (length: 4405)

Nói xong, nàng còn cảm thán một câu: "Cái cô bé này người sao mà tốt thế."
Phía sau đám người tức tái mặt, lão bà này cũng quá không biết xấu hổ.
Mọi người vây quanh Tư Niệm nói lời này, "Trước kia bà Lưu Môi với mẹ con quan hệ không tốt, hai người ai cũng không ưa ai, Lưu Môi là chị em họ với bên ngoại của mẹ con."
"Chắc chắn là vì sợ đắc tội xưởng trưởng Chu, sau này nhà con không làm ăn với bà ta nữa, nên bà ta mới nịnh bợ mẹ con như thế."
Tư Niệm nghe mà muốn cười: "Trước mặt bao nhiêu người mà xin lỗi, bà ta cũng có bản lĩnh."
Giống như những người này, không thiếu người đến gây chuyện.
Mặc dù nói là đến bái phỏng, nhưng có ai nói một câu xin lỗi thật lòng đâu?
Chuyện hôm đó, là tuyệt nhiên không nhắc đến.
Tư Niệm bị vây quanh một hồi, bị hỏi phiền.
Vội vàng kiếm cớ đi vào bếp giúp đỡ.
Trong sân càng ngày càng đông người, còn có cô út Lâm Phương và bà chồng của cô ấy, Lâm Phương cũng nghe chuyện mà chạy tới.
Kết quả đến mà không ai tiếp đón nàng.
Mẹ Lâm vừa về đến, Lâm Phương liền nổi giận: "Chị dâu hai, chị có ý gì hả, để mọi người ngồi không chờ đợi các chị, mọi người đều chưa ăn cơm, chị muốn bỏ đói bọn tôi sao?"
Nói xong, nàng nhìn trộm đồ đạc mẹ Lâm mang theo, thế mà còn có không ít rượu ngon.
Lúc này đỏ cả mắt, ban đầu muốn nói cái gì đó.
Trong sân, bà Lưu Môi chạy tới, nói chuyện: "Cô đói bụng thì tự về nhà ăn cơm rồi đến đây làm gì? Chẳng lẽ nhà cô nghèo đến mức không có cơm ăn à? Con gái cô vừa mới định xong hôn sự, nhận những năm trăm đồng tiền sính lễ đấy, cô ngay cả cơm cũng không kịp ăn à?"
Bà Lưu Môi vừa nói, Lâm Phương liền ngậm miệng.
Vì hôn sự của con gái nàng là do bà Lưu Môi mai mối.
Nếu đắc tội, bà Lưu Môi sang bên nhà trai nói một câu không hay, hôn sự của con gái nàng liền hỏng bét.
Nàng không hiểu rõ, bình thường bà Lưu Môi với chị dâu hai không hợp nhau mà sao lại giúp nàng nói chuyện.
Bà chồng nàng thì không chịu, lập tức trừng mắt nhìn bà Lưu Môi: "Đây là chuyện nhà chúng ta, bà bớt xía vào chuyện người khác đi."
"Đừng tưởng chúng tôi không biết, bà chỉ là thấy con gái nhà nó gả cho người có tiền, nên vội vàng chạy đến lấy lòng thôi, trước kia bà chửi còn khó nghe hơn ai hết, bây giờ cũng không biết xấu hổ."
Bà Lưu Môi nghe thế, khinh thường nói: "Đúng đấy, thế nào, ta thấy cô Diệu Diệu này có bản lĩnh nịnh mẹ cô ấy đấy, chúng ta tuy cãi nhau nhưng cũng đâu phải kẻ thù gì, ta cũng đã xin lỗi rồi, cô Diệu Diệu cũng đã tha thứ cho ta."
"Không giống một số người, thấy lợi thì đến, tay không đến mà lại còn muốn người khác hầu hạ, ta nhổ vào!"
"Các người tưởng các người là ai chứ, người ta dựa vào cái gì mà phải tiếp đón các người, lên mặt ra oai, không biết còn tưởng các người mới là người có bản lĩnh đấy."
Bà Lưu Môi cái miệng luyên thuyên, nói xong lập tức chạy về nhà mang bánh quy và kẹo đến.
"Diệu Diệu này, đến đây, đây đều là bà chị già này cố ý mua cho con cái nhà cô, nhanh cầm lấy đi."
Mẹ Lâm tức tái mặt, đây là cái thể loại gì vậy.
Nàng vội vàng từ chối.
"Lưu Môi, cô khách sáo quá, đồ quý giá thế này, cô vẫn là mang về đi."
Nghe mẹ Lâm nói thế, bà Lưu Môi lập tức tủi thân nhìn nàng nói: "Diệu à, cô có phải còn giận ta không."
Mẹ Lâm lau mồ hôi lạnh trên trán, đối phương đã nhận lỗi lại còn xin lỗi, nếu nàng còn so đo thì đúng là quá đáng.
"Không có gì."
Lưu Môi lúc này cười tươi như hoa, nàng còn vô cùng đắc ý liếc hai mẹ con Lâm Phương một cái, thiếu chút nữa làm hai người tức chết.
Chưa thấy ai đến lấy lòng mà lại còn vênh váo như thế.
Thật không biết có gì mà đắc ý, phi.
"Ta đi bận đây, mọi người chờ ăn cơm."
Mẹ Lâm không muốn nói nhiều, vội tìm cớ rời đi.
Bà Lưu Môi lập tức vỗ đùi nói, "nấu cơm à, cái đó là sở trường của ta đấy, để ta giúp cô."
Những người khác thấy bà Lưu Môi như vậy cũng hăng hái, lúc này cũng cười nói muốn giúp.
Tức giận đến hai mẹ con Lâm Phương bốc khói đầu.
Lúc này, có người gõ cửa ở ngoài ngắt ngang một đám người.
"Xin hỏi, đây có phải nhà Tư Niệm không?"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận