Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 926: Giao Thủ Một Chiêu

Du hiệp trẻ tuổi chẳng thèm để ý đến ánh mắt muốn giết người của Sở Chính Trữ, đảo mắt nhìn đám tân khách ở đây:
"Hôm nay ta tới đây thu đồ của mình về là danh chính ngôn thuận hay là cố tình gây sự, chư vị có thể phán xét một chút."
"Ta tên Lục Nhã, năm nay hai mươi bảy, gia mẫu từng là nghệ nhân giang hồ hành tẩu ở Nhai Châu, tục gọi là "Bách Hoa Thương", lão bối ở đây, còn có người nhớ rõ chứ?"
Giang hồ khách ở đây nghe vậy đều hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là một chưởng môn trong nội đường vuốt râu mở miệng nói:
"Bách Hoa Thương ba mươi năm trước ở Nhai Châu có chút danh tiếng, một đoạn thời gian còn có tin đồn muốn gả vào Hồng Linh Sơn Trang làm trang chủ phu nhân, về sau lại mai danh ẩn tích. Sở lão trang chủ cưới tiểu thư thủ hộ quận Kính Dương lúc ấy."
"Vù vù..."
Tân khách ở đây nghe thấy lời này, biểu cảm lại cổ quái, Dạ Kinh Đường cũng gõ nhẹ ngón tay trên bàn, cảm thấy chuyện này phức tạp hơn so với tưởng tượng.
Sở Chính Trữ đối mặt với tiếng ồn ào xung quanh, ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện vẻ chần chừ, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói:
"Gia phụ cả đời quang minh lỗi lạc, nếu có người có lòng ngưỡng mỗ có thể nạp làm thiếp thất, sao lại làm ra chuyện vứt bỏ thê tử? Giang hồ đồn đại mà thôi, há có thể tưởng thật."
Du hiệp trẻ tuổi Lục Nhã quét mắt nhìn mọi người ở đây:
"Quang minh lỗi lạc sao... Năm đó gia mẫu đã tự định chung thân, Sở đại hiệp lại tức thời biến quẻ muốn cưới người khác. Gia mẫu không đồng ý, liền trở mặt, nói câu không gả thì cút, còn trả lại cho gia mẫu một cái tát."
"Gia mẫu tính tình cương liệt, lại mang thai, vẫn như cũ rời Đoạn Long Đài, theo gánh hát rong hành tẩu giang hồ bán nghệ kiếm sống, ngậm đắng nuốt cay nuôi đứa con bất hiếu là ta lớn lên, từ đầu đến cuối không hề đề cập tới việc này. Đến lúc lâm chung, sợ trời sinh tính ta phiêu bạt chết ở trên giang hồ, mới kêu ta tới nương tựa, có cuộc sống yên ổn."
"Ta sinh ra làm con người, biết được việc này tâm đau như đao cắt, há có thể tùy theo ý nguyện của gia mẫu đến Đoạn Long Đài nhận một cẩu tặc làm cha? Vì thế ta ở trong núi khổ luyện bảy năm, biết được Sở trang chủ đại hôn, hôm nay đặc biệt đến nhà, năm đó Sở gia thiếu nợ mẹ ta nên trả lại rồi!"
Lục Nhã nói xong, đứng dậy cầm lấy trường côn, nhìn về phía mọi người:
"Chư vị nói xem, hôm nay ta đến nhà có lý hay không? Có thể tính là càn quấy không?"
Ở đây người giang hồ lặng ngắt như tờ, nhưng ánh mắt rất rõ ràng: Nếu lời ấy là thật, vậy đây là chuyện gia đình của Sở gia; giang hồ không có cách nói con riêng không thể kế thừa gia nghiệp, kẻ yếu mới không xứng, đến nhà đòi giải thích là được.
Sở Chính Trữ giận dữ, lạnh lùng nói:
"Một tên đạo chích giang hồ ăn nói bừa bãi vài câu dưới đại đình rộng lớn lại muốn Hồng Linh Sơn Trang ta nhận ngươi làm thiếu gia, ngươi cũng không soi gương nhìn xem bản thân có xứng không. Cầm thương đến!"
Thúc phụ Sở gia đứng trong đường cũng giận dữ, thấy thế trực tiếp mang Du Long Thương ném ra ngoài.
Sở Chính Trữ nhìn chằm chằm vào Du hiệp trẻ tuổi phía trước, đưa tay tiếp lấy trường thương, trực tiếp đâm thẳng.
Vẻ mặt Lục Nhã từ đầu đến cuối nhàn nhã đạm mạc, tay không kéo dài nửa điểm, đối mặt thương phong đánh tới, một chân đá lên bàn phía trước.
Ầm Vù vù vù Bàn vuông quay cuồng trên không.
Ánh mắt Sở Chính Trữ hơi trầm xuống, một thương tính cả bàn, xoắn nát bàn vuông đang bay lượn đến.
Ánh mắt xuyên qua mảnh vụn, lại ngạc nhiên phát hiện du hiệp trẻ tuổi cầm côn kia không thấy bóng dáng!
Con ngươi Sở Chính Trữ co rụt lại, chợt cảm thấy không ổn, nhưng chưa kịp phản ứng, eo đã có cự lực đánh tới.
Trong nháy mắt, Lục Nhã đá bay bàn vuông, cả người gã nghiêng một côn quét ngang qua, quất vào eo Sở Chính Trữ đang mặc hỷ phục.
Khí kình mạnh mẽ trực tiếp chấn vỡ y phục sau lưng Sở Chính Trữ, cả người hóa thành con tôm khom lưng, đánh tới vô số cái bàn đối diện.
"Khụ !"
Sở Chính Trữ phun ra một ngụm máu giữa trời, phát hiện đánh không lại muốn tìm đường lui, nhưng Lục Nhã lại theo sát như hình với bóng, giữa trời lại một côn bổ tới.
Mặc dù chỉ là một chiêu nhưng mọi người ở đây đều nhìn ra song phương khác nhau một trời một vực, căn bản không thể đánh tiếp.
Ngay lúc Lục Nhã muốn truy kích côn thứ hai, phía sau chính đường bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Dư quang của Dạ Kinh Đường nhìn lại đã thấy một người trung niên dáng người khôi ngô từ sau nóc nhà phi thân ra, mặt như Kim Cương Nộ Mục, tay cầm một cây trường thương bằng sắt, giữa trời gầm lên:
"Thằng nhóc miệng vàng kia, dám hủy danh xưng của ta, làm tổn thương ái tử ta, chết đi cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận