Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 394: Bịt Miệng Thái Hậu

Xôn xao! Rèm Bích ngọc đẩy ra, chỉ có thể nhìn thấy ngoài giường, chăn mỏng đã mở ra, một mái tóc đen dài trải trên gối đầu.
Dạ Kinh Đường đang muốn thăm dò thì phát hiện dưới chăn mỏng, nữ tử ngủ ở trên giường trở mình, ngoái nhìn về phía hắn, lộ ra gương mặt thục mỹ quốc sắc thiên hương với đôi mắt to sáng như sao trời.
Một tiếng sấm vang lên trong đầu hai người.
Trong nháy mắt, trong phòng ngủ trở nên tĩnh mịch, ngay cả đế đèn cũng dường như ngưng kết trong nháy mắt.
Dạ Kinh Đường biểu cảm cứng đờ, mặc dù đối phương mặc váy ngủ rộng rãi, búi tóc cũng mở ra, không có trang điểm nhưng đôi mắt hạnh và miệng nhỏ hồng nhuận với tư thái châu tròn ngọc sáng này vẫn đủ để cho hắn nhận ra thân phận của đối phương!
Đưa mắt nhìn nhau, Dạ Kinh Đường có thể nhìn thấy đáy mắt Thái hậu nương nương hiện lên vẻ ngoài ý muốn, sau đó trừng lớn mắt hạnh, môi đỏ khẽ nhếch, dùng chăn mỏng che lại người, biểu cảm chuyển thành kinh hoảng, mắt thấy là sắp phát ra một tiếng thét mặc kim liệt thạch, đủ để vang vọng Trường Nhạc Cung.
Dạ Kinh Đường thầm nói không ổn, lách mình vọt tới giường bát bộ, bưng kín môi đỏ sắp rít gào.
"Ô ô ô ! Thái hậu nương nương bị nam tử cao lớn nhào tới bịt miệng lại, chỉ phát ra vài tiếng trong họng, ánh mắt càng thêm kinh sợ, đưa tay đẩy cánh tay Dạ Kinh Đường, còn muốn dùng sách trong tay đập, làm ra động tĩnh nhắc nhở Hồng Ngọc."
Động tác quá lớn khiến cho váy ngủ vốn cực kỳ rộng rãi rối vời.
Dạ Kinh Đường trong lòng gấp gáp, đề phòng kinh động cung nữ phía ngoài, chỉ có thể dùng thủ pháp học được từ Ngưng Nhi điểm hai lần lên ngực Thái hậu nương nương.
Thùng thùng ! "Ô!"
Thái hậu nương nương lập tức tứ chi xụi lơ, không có khí lực, cảm giác hôn mê ập tới, con ngươi lại trừng lớn một chút, đáy mắt hiện lên bất lực và bi phẫn tuyệt vọng, trước khi mất đi thần chí, ý sau cùng trong đáy mắt chính là ! tên dâm tặc ngươi nếu dám đụng bản cung, bản cung làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi... sau đó đôi mắt to ngấn lệ chậm rãi khép lại, toàn thân xụi lơ nằm trên gối đầu.
Trong phòng ngủ khôi phục tĩnh mịch.
Dạ Kinh Đường buông bờ môi Thái hậu nương nương ra, nhìn gương mặt thục mỹ tràn đầy tuyệt vọng bi phẫn, biết chuyện này không dễ giải quyết.
Nhưng lúc này cũng không lo được nhiều như vậy, Ngọc Hổ không có một chút phản ứng nào, chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.
Dạ Kinh Đường nhanh chóng dùng chăn mỏng che kín Thái hậu nương nương, sau đó nhanh chân đi tới phía sau tấm bình phong, gõ nhẹ vào cửa trượt.
Thùng thùng ! Nghiêng tai lắng nghe, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì.
Dạ Kinh Đường trong lòng hơi trầm xuống, xoay nút xoay trên phủ điêu đầu hổ, mở cửa trượt ra kiểm tra.
Trong phòng tắm cá nhân khép kín, nến vẫn đang cháy, Kỳ Lân bảo giáp đặt chính giữa, tản mát ra ánh sáng ám kim sắc, nhìn khí phái mà nặng nề, mang theo uy nghiêm như đang cảnh cáo người sống chớ lại gần.
Mà ở phía trước bảo giáp, nữ tử xinh đẹp dung mạo khuynh thành, tựa vào thành bể tắm, sắc mặt khôi phục rất nhiều, nhưng nhắm mắt lại vô thanh vô tức, không có bất cứ động tĩnh gì.
Dạ Kinh Đường giương mắt nhìn thấy một mảnh trắng bóng, vội vàng nghiêng đầu né tránh, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy không đúng, sợ Ngọc Hổ đã tắt thở, cắn răng đi vào phòng tắm.
Ngọc Hổ tư thế nở nang ngâm mình ở trong nước hồ, nước cao không tới cổ, từ cổ trở xuống chìm trong nước.
Hai chân chụm lại, lần này bắp đùi được dùng một miếng vải đỏ nhỏ che lại khu tam giác, nhưng mà hai chân đầy đặn và đường mông cong vẫn đập vào trong mắt.
Ngọc Hổ thoạt nhìn là đề phòng, hai tay giữ tư thế khoanh tay, nhưng toàn thân buông lỏng, khiến cho cánh tay tự nhiên trượt xuống.
Dạ Kinh Đường cũng không tâm tư thưởng thức những này, bước nhanh đi tới trước mặt, ngón tay đặt ở trên người Ngọc Hổ ! hơi thở đều đều, không có lạnh.
Lại đè cổ Ngọc Hổ ! mạch mảnh như tuyến, cảm giác rất hư.
Hơn nữa lúc mới tới thân thể Ngọc Hổ nóng hổi, bây giờ lại lạnh ngắt, nhiệt độ cơ thể rất thấp. Mặc dù Dạ Kinh Đường không biết y thuật nhưng hành tẩu giang hồ lâu dài vẫn có thể nhìn ra tình huống đại khái.
Ngọc Hổ mạch tượng như thế này thuộc về hư từ trong ra ngoài, không giống vận động dữ dội sau đó suy yếu mà là hao tổn bên trong.
Nếu như muốn hình dung thì có thể ví von rằng hắn bị bảy tám cô nương như lang như hổ nhún ba ngày ba đêm, cảm giác thân thể bị móc sạch. Dạ Kinh Đường biết bệnh nặng mới khỏi hoặc thụ thương khôi phục, thân thể sẽ hư mấy ngày, nhưng Ngọc Hổ như thế này thì hơi quá.
Quan sát tỉ mỉ sắc mặt Ngọc Hổ, giữa tóc đen có nhiều sợi tóc trắng...
Dạ Kinh Đường đang quan sát tỉ mỉ, chợt phát hiện Ngọc Hổ cô nương gần trong gang tấc lông mi giật giật, sau đó lông mày cau lại, đôi môi hấp dẫn hơi hé mở, đôi mắt tràn đầy vẻ không vui.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dạ Kinh Đường cau mày, dò hỏi:
"Ngươi sao rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận