Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 1145: Dẫn Nữ Đế Ra Ngoài

Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng thực sự cảm thấy buồn cười, đi vào phòng khách hỏi thăm:
"Thứ này lấy ở đâu?"
Nữ Đế khoanh hai tay trước ngực, nhìn Chim Chim chạy khắp nơi, đáp lại:
"Lúc nãy Thái hậu nương nương và Triệu phu nhân mang tới, xem ra là muốn cảm tạ ngươi hôm qua trượng nghĩa, tuy nhiên ngươi không ở đây nên ta nhận. Thứ này là vật Thái hậu chơi xảo diệu khi còn bé, lấy ra cho ngươi xem một chút."
Dạ Kinh Đường biết Thái hậu nhất định muốn gặp hắn, nhưng Thái hậu vừa trở về, Triệu phu nhân trên cơ bản luôn như hình với bóng, muốn gặp mặt phỏng chừng cũng chỉ có thể xem tối nay có cơ hội hay không. Hắn gật gật đầu, lại dò hỏi:
"Lục tiên tử đâu?"
"Uống nhiều quá, nghỉ ngơi ở trong phòng."
Nữ Đế thật vất vả mới rũ bỏ chuyện công đến Giang Châu cải trang lén đi thăm một lần, ở trong phòng đợi một đêm, đã đến cực hạn kiên nhẫn, thấy Dạ Kinh Đường trở về liền xoay người đi ra ngoài:
"Bây giờ ngươi có bận rộn hay không?"
Dạ Kinh Đường trở về, chính là thay ca với Thủy Nhi, dò hỏi:
"Muốn đi đâu?"
"Nghe nói phố Nhạn mỗi ngày đều có văn hội, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tài tử, tài nữ thanh danh bên ngoài, đi xem một chút."
Dạ Kinh Đường biết Ngọc Hổ có hứng thú với văn học nên cũng không nhiều lời, lập tức bung dù giấy dầu che trên đỉnh đầu Ly Hổ, cùng nhau ra cửa...
Sắc trời dần tối, người ở dọc theo bờ sông dần dần nhiều lên, các loại ô giấy dâu ở trên đường phố đá xanh qua lại, từ bên trên nhìn lại giống như từng đóa từng đóa lá sen nước chảy bèo trôi.
Dạ Kinh Đường ăn mặc như công tử thông thường, tay cầm dù xanh, che trên đỉnh đâu Ngọc Hổ, đưa mắt quan sát đường phố dưới cơn mưa bụi.
Nữ Đế đi dưới chiếc dù, gương mặt nhàn nhã có bộ khăn che mặt, thấy ánh mắt Dạ Kinh Đường nhìn phong cảnh không nói lời nào, mở miệng nói:
"Trên đường có nhiều tiểu thư xinh đẹp như vậy, ngươi lại muốn ngắm phong cảnh ư?"
Dạ Kinh Đường quay đầu lại, bất đắc dĩ nói:
"Phi lễ chớ nhìn, Giang Châu cũng không phải Lương Châu, nữ tử tương đối uyển chuyển, xem loạn chính là không lễ phép."
"Ý tứ là tại Lương Châu, có thể nhìn loạn?"
Dạ Kinh Đường cũng không che giấu, ăn ngay nói thật:
"Có thể nhìn loạn, nhưng tương đối nguy hiểm. dân phong Lương Châu nổi danh là dũng mãnh, nam nữ đều giống nhau. Trước kia lúc ta mười ba mười bốn tuổi đi áp tiêu, nhìn thấy có một nữ trại chủ, cánh tay so với đùi của ta còn to hơn, Xà Long đứng ở trước mặt đoán chừng đều hiển lộ thanh tú.
"Lúc ấy ta tò mò, nhìn nhiêu một chút, kết quả tốt, người ta nhìn lại, thấy môi ta là môi hồng răng trắng, trực tiếp mở miệng tặng cho nghĩa phụ ta năm mươi lượng bạc làm sính lễ, để ta đi tới sơn trại Hồng Sơn làm phu quân trại chủ. Nghĩa phụ ta không đồng ý, lại thêm một trăm lượng, thậm chí chuẩn bị cứng đối cứng, nếu không phải chúng ta chạy nhanh, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi..."
Nữ Đế thấy bộ dạng sợ hãi của Dạ Kinh Đường vẫn còn đó, bèn trêu ghẹo:
"Còn không phải là vì nữ trại chủ kia khó coi sao, nếu Phạm cô nương đi ngang qua biên quan cướp ngươi về, sợ là ngươi đi theo ngay tại chỗ, nghĩa phụ cũng kéo không được."
Dạ Kinh Đường vốn định phủ nhận, nhưng mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, nội tâm hắn vốn cao ngất trời, thân thể lại trưởng thành, nếu như bị Phạm Thanh Hòa dùng sắc dụ, hắn sợ rằng có thể ném nghĩa phụ vào trong phòng rồi bỏ chạy theo, suy nghĩ một chút chỉ lắc đầu cười:
"Lời này cũng không dám nói lung tung, để cho Phạm cô nương nghe được thì làm sao bây giờ?"
Nữ đế thấy Phạm Thanh Hòa ngay cả nữ vương cũng không thèm làm, cả ngày dính ở bên cạnh Dạ Kinh đường hỏi han ân cần, liền biết cô gái này sớm muộn gì cũng vào cửa; thấy dáng vẻ Dạ Kinh đường còn coi là bằng hữu tâm thường, không khỏi âm thầm lắc đầu, cũng không tốn nhiều miệng lưỡi trên những chuyện này, ngược lại nhìn về phía một tòa lầu cao trên đường.
Trên cao lầu treo tấm biển "Văn Tinh Lâu", được xem như danh lâu phố Nhạn, quan phủ, thư viện hoặc là thế gia đại tộc dẫn đầu tổ chức Văn hộ thì đều sẽ chọn nơi này, mà ngày thường cho dù không có hoạt động gì, văn nhân tới nơi này giao lưu cũng rất nhiều.
Lúc này dưới mưa phùn mịt mờ, có thể thấy được không ít xe ngựa đứng ở bên ngoài lầu cao, thỉnh thoảng có văn nhân đến cửa, khách sáo mời chào lẫn nhau:
"Vương công tử, hân hạnh được gặp..."
"Lý huynh mời..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận