Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 1223: Tính Toán

Cừu Thiên Hợp nhíu mày, từ trong đình lấy ra một cái ô giấy dầu, mở ra rồi che lên đỉnh đầu của tiểu nha đầu.
"Đến đó xem thử."
"Có phải là đại ca ca tuấn tú kia tới rồi không ạ?"
"Dạ tiểu tử có tuấn tú bằng sư phụ không?"
"Dạ... Cũng không kém mấy..."
Trên bờ biển quận Tiêu Sơn, chiếc thuyền nhỏ từ từ tiến vào eo biển, cơn sóng kèm mưa bị gió đánh vào mạn thuyền, chèo không xa đã có xu hướng bị sóng quật chìm.
Dạ Kinh Đường đứng dưới đuôi thuyền dùng mái chèo chống thuyền, đối mặt với sóng biển chưa từng gặp qua, thủ pháp của hắn rõ ràng có chút không quen tay, khiến thuyền cứ xốc nảy liên hồi, dọa Chim Chim nhảy tới nhảy lui trên mui thuyền, muốn dùng thể trọng của mình cân bằng lại thuyền.
So với Chim Chim thì Tuyên Cơ Chân Nhân và Phạm Thanh Hòa lại bình tĩnh hơn nhiều.
Phạm Thanh Hòa mặc y phục hiệp nữ giang hồ, trong tay cầm Thiên Lý Kính, ngồi dưới mái thuyền quét mắt nhìn đám du thuyền đang phiêu đãng đằng xa.
Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi hẳn vào trong, lưng tựa mui thuyền, từ trên xuống dưới vẫn là một thân áo trắng mỹ mạo như tiên nhưng trên mặt mang theo chút không vui.
Đêm qua Tuyền Cơ Chân Nhân có hơi nhớ Dạ Kinh Đường nên mới cho hắn cơ hội làm thêm vài lần.
Kết quả không có gì bất ngờ, Dạ Kinh Đường được một tấc lại muốn tiến một thước, đắc thủ rồi còn muốn nàng chịu thua ra miệng.
Tuyền Cơ Chân Nhân là người thế nào? Là tiên tử đạo môn dù có cận kề cái chết cũng chẳng cúi đầu, nàng có thể nhẫn nhịn tạm thời nhưng kéo dài thì lại phải chuyển dời thế cục.
Sau đó lại ăn thêm đau khổ, nếu không phải nửa đêm cần đổi ca với Hòa Hòa, kéo nàng thoát khỏi động yêu ma thì có lẽ hôm nay nàng đã nằm bẹp.
Trải qua kiếp nạn lần này, Tuyên Cơ Chân Nhân cũng hiểu về sau không thể quá quan tâm, bừng không Dạ Kinh Đường nhất định sẽ càng làm càn, sau này vẫn là phải học Ngưng Nhi nhiều hơn.
Tuyên Cơ Chân Nhân nghĩ như vậy, bên ngoài lại bày ra khí chất của một tiên tử lạnh lùng cách người ngàn dặm, điệu bộ cũng không tùy ý như cũ nữa. Còn chưa kịp ấp ủ xong cảm xúc thì thấy Phạm Thanh Hòa bên cạnh thu Thiên Lý Kính lại rồi nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch.
"Cảnh tượng lớn thế này, nếu Long Chính Thanh hạ chiến thư xong mà không chịu ra mặt thì sau này cũng không cần hành tẩu trên giang hồ nữa, trực tiếp xóa tên khỏi giang hồ đi. Cơ thể ngươi ổn không? Đừng để đánh nhau một hồi lại tuột xích..."
Tuyền Cơ Chân Nhân rút cổ tay về.
"Ta đâu có bệnh, ngươi bắt mạch làm gì?"
Đêm qua Phạm Thanh Hòa và Chim Chim canh chừng bên ngoài, vốn ban đầu cũng không định chú ý động tĩnh trong khách điếm nhưng khi đến thời gian thay ca với Dạ Kinh Đường, lúc về phòng nàng không nhịn được liếc vào phòng xem một cái.
Kết quả phát hiện yêu nữ ngày thường không sợ trời không sợ đất cũng không biết đã chịu tàn phá thế nào mà nửa chết nửa sống nằm bẹp trên gối, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích.
Lúc này lại thấy yêu nữ muốn giả vờ như không có chuyện gì, Phạm Thanh Hòa thân là đại phu cũng chẳng kiêng kỵ:
"Chuyện phòng the quá mệt nhọc cũng dẫn đến thân thể bị tổn hại, hai chữ thể hư' đều dán lên mặt ngươi rồi, ngươi còn bảo mình không có bệnh?"
Tuyên Cơ Chân Nhân sờ sờ gương mặt tỏa sáng của mình:
"Có hả?"
Phạm Thanh Hòa cảm thấy yêu nữ này chắc nịch như vậy, có thể bị giày vò một chút nhưng không có vấn đề gì, nhưng ngoài miệng nàng vẫn giáo huấn:
"Đợi đến khi ngươi phát hiện thể hư thì bệnh đã nguy kịch. Sau này cần phải tiết chế lại biết không? Không thể bởi vì tham hoan mà túng dục vô độ..."
Túng dục vô độ?
Tuyền Cơ Chân Nhân rất vô tội, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Kinh Đường.
"Lời này ngươi nên nói với hắn, nói với ta làm gì?"
"Sắc tùy tâm sinh, nếu ngươi đứng đắn đàng hoàng, không tỏa yêu khí dụ dỗ người khác thì hắn sao có thể hứng thú với ngươi?"
"Hắn cũng có hứng thú với ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng từng lén lút dụ dỗ hắn?"
Dạ Kinh Đường đứng ở đuôi thuyền nhìn mấy con thuyền trên biển, tai vẫn nghe hai người bên trong đấu võ mồm, khi thấy mũi nhọn chuẩn bị chuyển hướng thì lập tức mở miệng ngắt lời:
"Sắp đến nơi rồi, tập trung nào. Long Chính Thanh cũng không phải là nhân vật nhỏ, nếu hắn bỗng dưng xuất hiện tập kích bất ngờ thì sao."
Phạm Thanh Hòa nói không lại yêu nữ, nghe vậy cũng mượn thế im lặng. Nàng lại cầm Thiên Lý Kính lên dò xét xung quanh, Tuyên Cơ Chân Nhân thì đội nón rồi đi ra đứng ở mũi thuyền.
Căn cứ theo tính toán của Dạ Kinh Đường thì Tiêu Sơn Bảo đã bị hắn nhổ, kết hoạch thu hút sự chú ý của Long Chính Thanh đã thất bại, hẳn là sẽ không liều mạng với hắn nữa; cho dù hắn ngại mặt mũi không thể không thò đầu ra thì sẽ đánh hai chiêu tượng trưng rồi thôi.
Dù sao Long Chính Thanh là kẻ xếp thứ hai trong bát khôi, thắng hắn là chuyện đương nhiên, thua thì mất hết mặt mũi, sau lưng hắn dường như che giấu việc gì đó, trận đấu lần này với Dạ Kinh Đường chỉ có thể nói là vô cùng nguy hiểm, không có một điểm tốt nào.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ nhất chính là, Long Chính Thanh thân là du hiệp đầu tiên của Đại Nguy, tung hoành giang hồ Nam Bắc hơn nửa đời người, lén lút che giấu không ít sự tình cũng không thể hòa tan được dũng khí của "Bảo Kiếm Long Quang Chiếu Đấu Tây" khi đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận