Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 475: Không Tốt Bằng Thuốc Lần Trước

Quan Ngọc Giáp tự mình nuôi ra một quái vật, trong lòng hối tiếc không thôi, chỉ hận không đòi Bạch Tư Mệnh thêm một viên Đại Lương Châu.
Nếu như hắn còn có loại thuốc này, bây giờ ăn vào còn không phải sẽ treo tên tiểu bối gặp phải vận may lớn này lên đánh hay sao?
Bây giờ nghĩ đến những chuyện này thì đã trễ, Quan Ngọc Giáp không rõ thuốc này mạnh đến nhường nào, sau khi hạ xuống một gậy theo sát mũi thương, thân hình lập tức toàn lực phi độn vào trong núi sâu.
Gân xanh trên trán Dạ Kinh Đường lồi lên, khí huyết gần như sôi trào, sau khi hạ xuống căn bản không cho nửa điểm cơ hội, chớp mắt lại đuổi tới phía sau Quan Ngọc Giáp, trường thương trong tay đâm về phía trước, một thức Thanh Long Hiến Chảo đâm về phía lưng Quan Ngọc Giáp.
Phập ! Quan Ngọc Giáp hoàn toàn không chạy nổi nữa, hàn ý phía sau đánh tới, tránh cũng không thể tránh chỉ có thể điều khiển thân thể tránh ra, đập một gậy về phía sau, phá không chém về phía mũi thương.
Bụp ! Trong tiếng nổ vang, trường thương đen như mực xuyên qua màn mưa, mũi thương gặp phải đòn đánh mạnh vậy mặc dù hơi chếch đi, nhưng vẫn xuyên vào vai trái Quan Ngọc Giáp.
Trường thương quấn theo khí kình dọa người trong nháy mắt bộc phát, mũi thương chưa xuyên qua thân thể, áo bào và da thịt vai phải Quan Ngọc Giáp đã nổ tung tuôn ra một mảnh xương máu trong màn mưa.
Oành!
Dưới đòn đánh mạnh mẽ, Quan Ngọc Giáp kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức hóa thành mũi tên thoát dây cung bay tứ tung về phía sau, san bằng một đường cây cối.
Sau khi Dạ Kinh Đường dùng một thương khiến Quan Ngọc Giáp bị trọng thương, thân hình như tia chớp, trước khi Quan Ngọc Giáp rơi xuống đất lại đuổi tới bên người, một thương đâm thẳng vào cổ họng.
Quan Ngọc Giáp phát hiện sau khi đối phương ra tay ba phát liên tục mà khí thế không giảm, ngược lại còn càng ngày càng mạnh, trong lòng coi như hoàn toàn tin tưởng vào giọng điệu khoác lác nói bậy của Bạch Tư Mệnh trước đây.
Nội kình của Diệp tứ lang theo tốc độ mà tăng vọt, chỉ sợ không bao lâu nữa liền có thể sánh vai với mấy Thương Khôi đã lui ẩn giang hồ.
Quan Ngọc Giáp thấy bản thân đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, nếu còn tiếp tục hắn hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa, lập tức khơi dậy lòng dũng mãnh, quát lớn một tiếng cầm cậy quét mũi thương ra, tiếp theo thân hình dùng tốc độ cao nhất bộc phát đánh cận thân, một quyền đánh về phía mặt Dạ Kinh Đường.
Mà Dạ Kinh Đường đối với điều này không tránh không né, lập tức vứt bỏ trường thương tay phải nắm lấy, như là cự pháo công thành đánh về ngọn núi phía trước.
Ầm ầm ! Hai nắm đấm đụng vào nhau.
Những người truy đuổi phía sau, chỉ thấy màn mưa nơi hai người chạm nhau, dưới xung kích không gì sánh kịp bay ngược về hướng bầu trời, trong nháy mắt nổ ra một nửa vòng tròn trống rỗng trong chu vi mấy trượng.
Cây rừng xung quanh dưới sức nổ của nắm đấm mà cành lá vở nát, cả bụi cỏ dại trên mặt đất đều trong nháy mắt bị san bằng tại chỗ.
Khí kình mênh mông xuyên qua cơ thể, áo bào nửa người trên của Quan Ngọc Giáp vỡ nát, phát Quan nổ tung, mạch máu trên cánh tay phải trần trụi cũng bị đánh nổ, cả người đụng vào vách núi, cày ra một đường trên mặt đất, cho đến khi đụng phải một thân cây đại thụ mới ngừng lại.
Oành!
Thân cây chấn động kịch liệt, vô số lá xanh tung bay giữa trời.
Mà Dạ Kinh Đường chính diện đón đỡ một quyền liều mạng của Quan Ngọc Giáp, tay cũng không dễ chịu, hai nắm đấm đổ máu, áo bào rách rưới trên tay phải hoàn toàn vở vụn, cả dây cột tóc và khăn che mặt đều bị nắm đấm mạnh mẽ phá vỡ, cả người trượt về phía sau hơn mười trượng mới khó khăn dừng lại.
Rầm rầm ! Sau khi một quyền qua đi, màn mưa bị xung kích đến giữa không trung một lần nữa rơi xuống cánh rừng, trong khe núi khôi phục sự yên tĩnh.
"Hô hô..."
Dạ Kinh Đường đứng tại chỗ thở hổn hển, tóc tai bù xù mồ hôi toàn thân bốc hơi, nhìn lại trong đêm mưa giống như Cửu U sát thần đi ra từ địa phủ, nhìn chăm chú Quan Ngọc Giáp có nửa thân thể bị vùi sâu vào trong đất, đưa tay lau đi nước mưa trên mặt.
"Khụ khụ... Thuốc này... Con mẹ nó... thật mạnh..."
Dạ Kinh Đường muốn tiến lên bổ một đao, lại phát hiện Đại Lương Châu này giống như là thuốc giả, chỉ kiên cường trong chốc lát vậy mà tác dụng thuốc đã nhanh chóng biến mất, xuất hiện cảm giác mềm nhũn.
Mà hiệu quả mở rộng kinh mạch của thuốc này rất mạnh mẽ, không giống hạt châu lần trước vừa có thể chữa trị, bảo vệ khí mạch, dù là ba nhát quyền phát tiết ra hết khí kình trong thể nội, vẫn khiến thân thể ứ nghẹn không chịu nổi, nếu đánh tiếp có lẽ sẽ bị tổn thương kinh mạch, lập tức ngừng lại:
"Quả thực rất mạnh. Sao ngươi không tự mình dùng?"
Quan Ngọc Giáp hận bây giờ không thể ăn luôn hai viên, nhưng trong người không còn, mắt thấy người của Thập Nhị Môn sắp đuổi tới, ôm đầu vai thất tha thất thểu chạy vào sâu trong núi rừng.
Dạ Kinh Đường suy xét một chút, không mạo hiểm mạnh mẽ đuổi theo, chỉ đưa tay ra hiệu cho Chim Chim đi cùng hắn tìm hang ổ của Ô Vương.
Đạp đạp đạp...
Một lát sau, là Bùi Tương Quân bị bỏ lại khoảng cách rất xa và Lạc Ngưng dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt tới, đằng sau là người của các đại phái.
Dạ Kinh Đường tìm miếng vải rách che kín mặt, đảo mắt nhìn về phía hai chưởng môn không trúng thuốc:
"Đuổi theo!"
Hai chưởng môn có võ nghệ cũng không chênh lệch quá xa, thấy Quan Ngọc Giáp hạ thuốc ám toán bọn hắn đang bị trọng thương, chỉ thấy Dạ Kinh Đường lại hạ lệnh, ngẫm lại một chút vẫn cắn răng đưa đồ đệ đuổi theo.
Bùi Tương Quân và Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường bị tiêu hao quá lớn, không dám đi quá xa, nhanh chóng rời khỏi rừng núi cùng Dạ Kinh Đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận